Ở Rể

Chương 244: C244



Tiếng sấm nổ rền vang, ánh đao và ánh kiếm loé lên. Nếu nói kiếm pháp của Bạch Khởi vừa nhanh vừa mạnh. Thì kiếm pháp của Mông Ngạo lại chuẩn xác và sắc bén.

Ba người họ nhảy lên không trung trong không gian chớp nhoáng đầy đao ảnh và kiếm ảnh.

Kiếm khí sắc bén giống như một con rồng, bay quanh Tiêu Lâm. Hai hộ vệ đánh nhau nhưng Tiêu Lâm cũng không dừng lại.

Tiêu Lâm đá mạnh vào Chu Hành, Chu Hành hét lớn: "Ngươi còn không tuân theo quy tắc! Hai hộ vệ đang chiến đấu, ngươi và ta không thể đánh nhau!"

"Những người tuân theo quy tắc đều đã chết!" Tiêu Lâm giãm lên mặt Chu Hành. Ngụy Vô Ky nhìn thấy chủ nhân của mình bị đánh liền giơ kiếm lao về phía Tiêu Lâm.

Tuy nhiên, Bạch Khởi và Mông Ngạo đủ mạnh để ngăn Nguy Vô Ky ở phía sau Tiêu Lâm.

Sát khí bao trùm đằng sau Tiêu Lâm, chỉ một phút lơ là thì thanh kiếm sắc bén của Ngụy Vô Ky sẽ khiến Tiêu Lâm đầu lìa khỏi cổ.

Dáng vẻ bình thản của Tiêu Lâm trong mắt Chu Hành lúc này chẳng khác nào Diêm Vương!


Nắm đấm của Tiêu Lâm như trận mưa bên ngoài trút xuống đầu Chu Hành!

Một cú đấm!

Một cú đấm!

Lại một cú đấm khác!

Sau vài đòn, đầu Chu Hành như muốn nổ tung, hắn nhìn chằm chằm Tiêu Lâm, cười nói: Đánh chết ta thì sao? Cho dù ngươi có đánh chết ta thì Tân Phượng Uyển cũng sẽ không yêu ngươi! Nàng ấy là của ta!"

"Ồ?" Nắm đấm của Tiêu Lâm dừng lại giữa không trung, lạnh lùng nói: "Ta không phải vì Tân Phượng Uyển mà đánh ngươi. Chỉ cần là đồ của ta, cho dù là

một con chó nhà họ Tiêu thì ngươi cũng không nên tơ tưởng đến!"

Tiêu Lâm lạnh lùng nhìn hắn: "Hôm qua ở Minh Nguyệt Lâu ngươi mắng ta là gì? A, hình như ngươi nói ta là tên tạp chủng!"


Chu Hành trợn tròn mắt, nắm đấm lại giáng xuống!

Hắn ta vùng vẫy dữ dội, năm đấm của Tiêu Lâm cũng càng lúc càng giáng xuống một cách dã man!

Tiêu Lâm gầm gừ: "Tạp chủng!" Một nắm đấm!

"Rác rưởi!"

Lại một cú đấm khác! Chu Minh không hiểu tại sao trong lòng lại cảm thấy nhẹ nhõm, như thể chính hắn ta mới là người đang đánh Chu Hành!

"Nô tài!"

Một chiếc răng bay ra khỏi miệng Chu Hành, Chu Hành thở hắt ra một hơi, tưởng rằng Tiêu Lâm giờ sẽ dừng lại. Thế nhưng Tiêu Lâm lại quay sang chộp lấy cây roi ngựa trên bàn.

Chu Hành lúc này không có cách nào rút lui, Ngụy Vô Ky thì bị cầm chân không thể thoát. Chu Hành đành quay về phía Chu Minh hét lớn: "Ngươi đứng ngây người ra đó làm gì? Tại sao không tới cứu ta? Tiêu Lâm giết ta thì ngươi nghĩ mình có kết cục tốt không?"

Chu Minh không biết mình có kết cục tốt hay không.

Nhưng Chu Hành lúc này thì đã bị đánh gãy gần hết răng.