Ở Rể

Chương 27: C27



Năm lượng?

Tiêu Tịnh là viên ngọc quý của Tiêu gia, chỉ có năm lượng?

Tiêu Lâm trừng hắn ta: “Muốn một cái tay hay hai cái tay?1′.

Hà Khải Minh sửng sốt, là ý gì?

Hà Khải Minh quát lên: “Năm lượng chỉ có thể lấy được một tay của Tiêu Tịnh? Tiêu Lâm, ngươi nghèo phát điên rồi à? Nhà ngươi có bao nhiêu của, ngươi không rõ sao? Bản công tử cho ngươi năm lượng là thương xót ngươi, đừng có được nước lấn tới”.

Hà Khải Minh ném túi tiền xuống đất, nhìn ra sau lưng Tiêu Lâm: “Tiểu nương tử, phu quân đến rồi!”.

Nói xong, hắn ta xoa tay, híp mắt định xông vào nhà.

Nhưng Tiêu Lâm vóc người cao to, hắn ta không vào được một bước.


“Sao có thể như vậy? Ngươi… Người đâu!”, Hà Khải Minh tức giận giậm chân, quát lên: “Vào nhà cướp người cho ta!”.

Tiêu Lâm chặn đường không để hắn ta vào

trong, hắn nhìn ra đường, đợi thêm một lúc có lẽ bọn họ sắp đến rồi.

“Tránh ra! Chỉ có năm lượng cũng giỏi ở đây kiêu căng?”.

Lúc này, một bàn chân đá bay túi tiền của Hà Khải Minh.

Tê thất thiếu ngậm một cọng cỏ đuôi chó, dáng vẻ lưu manh nói: “Thằng lùn! Hôm nay là ngày bản thiếu gia đến đòi nợ, ngươi tránh ra!”.

“Láo xược! Ta là người của Tân gia, ngươi là cái thá gì?”. Truyện Đoản Văn

“ô hô, ha ha ha ha!”, Tề thất thiếu và đám gia đinh cười lớn: “Tần phủ cũng có người như ngươi sao? Người đâu, đưa thằng lùn này sang bên, chặn mất ánh sáng của bản thiếu gia rồi”.

“Ngươi dám!”.

Đám gia đinh vừa cười vừa đẩy Hà Khải Minh sang bên. Hà Khải Minh tức đến mức vẻ mặt trở nên vô cùng dữ tợn: “Hôm nay ta đến đây là để đưa Tiêu Tịnh đi! Ngươi dám động vào ta, ta sẽ nói di mẫu lột da ngươi ra!”.

Nói xong, Hà Khải Minh đưa lệnh bài của Tân phủ giắt bên eo ra, di mẫu mà hắn ta nói là Tân lão thái thái.

Tề thất thiếu sững sờ, quả nhiên là người

của Tân gia. Kẻ địch của kẻ địch là bạn bè, hắn ta lập tức sai người thả Hà Khải Minh ra, còn cười ha hả: “Ta có mắt không thấy Thái Sơn, công tử chớ trách”.


“Hừ, bắt lấy Tiêu Tịnh, hôm nay đại nhân ta không so đo với tiểu nhân!”, Hà Khải Minh phất tay áo, lạnh lùng nói.

Tề thất thiếu gật đầu, quay lại hét lên: “Tiêu Lâm! Nghe nói ngươi biểu hiện xuất sắc ở Tri Nghĩa Đường được một lần, nhưng thế thì đã sao? Từ xưa đồng tiền làm khó anh hùng, để xem ngày hôm nay ngươi còn giữ được khí chất như hôm đó hay không! Trả ta một trăm lượng! Nếu không, ta sẽ bán Tiêu Tịnh cho vị công tử này!”.

Tề thất thiếu đến đây đòi tiền thì đòi tiền, nhưng lại nhắc tới chuyện Tri Nghĩa Đường, xem ra hắn ta không chỉ vì một trám lượng mà còn có toan tính khác.

Hôm nay Tiêu gia náo loạn, thôn dân tụ tập với nhau bỏ đá xuống giếng.

“Tịnh Nhỉ có thể đi theo công tử như vậy là phúc lớn, mau nghe theo đi. Nếu không, trong nhà nhiều miệng ăn, Tiêu gia không nuôi nổi”.

“Năm lượng đủ rồi, chúng ta làm ruộng một năm, trừ tiền ăn uống cũng không dư được

một lượng”.

“Gả Tiêu Tịnh đi, thanh toán nợ nần, còn bớt đỉ một miệng ăn, tốt biết bao”.

“Đúng vậy, với trận thế này đánh cũng không đánh lại”.


Các thôn dân khuyên nhủ, Tiêu Lâm không bị tác động. Thay vì nói là hứa hôn với Hà Khải Minh, chi bằng nói là bắt hắn bán muội muội đỉ, lại còn là bán lỗ.

Nghe lời bàn tán, Hà Khải Minh vô cùng đắc ý, hắn ta liếc nhìn Tê thất thiếu: “Nhưng mà, ngươi nói chuyện đừng nói lỉnh tinh. Ngươi đòi nợ của ngươi, ta đòi người của ta. Cho dù ngươi có cướp được Tiêu Tịnh, ta cũng không cho ngươi một trăm lượng”.

Người của Tần phủ lại keo kiệt như vậy? Tề thất thiếu cảm thấy khỉnh thường, quay đầu nói: “Nếu đã như vậy không bằng ta đòi tiền thẳng! Không đòi được ta sẽ cướp người!”.

Trong nhà, Tiêu Tịnh run rẩy nói: “Mẹ… Tịnh Nhỉ không muốn gả”.

Những ngày qua, Hà Khải Minh thỉnh thoảng lại đến Tiêu gia thăm dò, có Tân còn định động tay động chân, may là Tiêu Tịnh thông minh trốn nhanh vào phòng. Kẻ này tính

tình nham hiểm, hành sự lén lút, không phải người quang minh chính đại. Mặc dù Tiêu Tịnh còn nhỏ nhưng cũng biết không thể gửi gắm cho người này.

“Tịnh Nhi đừng sợ, mẹ và huynh trưởng sẽ không để con gả cho loại người bẩn thỉu như vậy”.

Bà Tiêu ôm chặt con gái an ủi, trong lòng lại không chắc chắn. Ngoài cửa vang lên tiếng rầm rầm, đám người đó đạp cửa đập cửa, dọa hai mẹ con lùi vào tronq qóc phònq trốn.