Ở Rể

Chương 339: C339



Phần tàn nhãn nhất của quá trình dài đằng đẳng này chính là cảm giác ngạt thở trong vài phút ngắn ngủi đó.

"Vẫn... vẫn cứ là giam ta trong kho củi đi!"

Tiêu Lâm lúc này đã nhận ra mình vừa có một nước đi vào lòng đất, người xưa trình độ khoa học kỹ thuật vô cùng lạc hậu nhưng lại rất giỏi trong việc tra tấn người khác.

"Vào đi!" người của Thi Si không chút khách khí đẩy Tiêu Lâm vào trong phòng giam: "Vương gia có lệnh, nếu ngày mai không lấy được binh phù, tính

mạng của ngươi và Tân Phượng Uyển sẽ gặp nguy hiểm!"

Sau đó, gã đàn ông bật cơ quan bên trong lên! Hồ chứa nước phía trên đầu Tiêu Lâm và Bạch Khởi mở ra, bắt đầu đổ nước lạnh vào phòng giam!

Tiêu Lâm và Bạch Khởi bị ngâm trong nước!

'Tên khốn chết tiệt này!

Thi Si đúng là độc ác!


Nếu có giết thì giết Tân Phượng Uyển là được rồi, hành hạ hắn làm gì?

Bạch Khởi ngơ ngác nhìn chủ nhân Tiêu Lâm của mình chủ động đòi đi vào thủy lao: "Chủ nhân, không ngờ ngài lại như vậy..."

"Làm sao?"

Bạch Khởi nhịn hồi lâu mới thốt ra hai chữ: "Dũng cảm..."

"Ai biết được người của Thi Si lại không có quy tắc, nghe lời ta như vậy chứ!" Tiêu Lâm giậm chân, nước chỉ ngập đầu gối, nhưng chân ướt đẫm, đứng rất khó chịu.

Giữa mùa đông, hai người run lên vì lạnh, răng đánh lập cập khi nói chuyện. Đọc‎ 𝙩ruyện‎ 𝙩ại‎ #‎ TrùmT‎ ruyện.𝓥N‎ #

"Chủ nhân, nếu Thi Si không lấy được binh phù, lão ta nhất định sẽ giết chủ nhân", Bạch Khởi không sợ chết, nhưng không muốn chủ nhân mình có mệnh hệ gì!

"Không lấy được thì tốt hơn, lấy được thì Tân gia chết chắc”.

Bạch Khởi cau mày, chủ nhân thực sự đang liều mạng để bảo vệ nhà họ Tần. Nhưng Tần gia hoàn toàn không cảm kích, thậm chí còn không ngừng mắng chửi Tiêu Lâm là kẻ ăn cây táo rào cây sung.

Hiện tại Ngụy giám quốc đang nhằm vào Tần gia, nhưng Tần gia vẫn quy mọi trách nhiệm cho Tiêu Lâm...

Đôi mắt của Bạch Khởi đỏ lên: "Chủ nhân, làm thế này không đáng chút nào".

Trong Tiêu phủ, Tiêu lão phu nhân và tiểu thư mỗi ngày đều mong đợi chủ nhân trở về.

Nhưng chủ nhân lại bị Tần phủ làm liên luy, chưa bao giờ được sống một cuộc sống yên bình. Vốn dĩ chủ nhân muốn công danh có công danh, muốn vinh hoa phú quý có vinh hoa phú quý, nhưng vì dây vào Tần phủ nên mới luôn sống trong cảnh khốn cùng, lúc nào cũng như ngồi trên chảo lửa...

Tiêu Lâm liếc nhìn Bạch Khởi, chậc lưỡi. Bạch Khởi thân là chiến thần tương lai, vậy mà lúc này lại buồn bã nói những lời này với đôi mắt đỏ hoe.


Mãnh hổ cũng có lúc rơi lệ chắc là đang nói về những người như Bạch Khưởi.

"Đừng khóc, có chuyện gì to tát đâu!" Tiêu Lâm vỗ vỗ vai hắn: "Không có gì gọi là đáng hay không đáng. Ai bảo ta làm cô gia của Tần gia? Ta và Tần gia cùng hội cùng thuyền. Vinh quang cùng hưởng, có hoạ cùng chịu".

"Chủ nhân, ngài gánh hoạ nhưng còn Tần phủ kia thì..."

"Chậc! Ngươi đang nói nhảm gì vậy?" Tiêu Lâm nói giọng trách móc.

"Xin lỗi chủ nhân..." Bạch Khởi cúi đầu.

“Tóm lại”, Tiêu Lâm ngẩng đầu nhìn tia sáng duy nhất trong thuỷ lao:“Chỉ khi Tân phủ còn, ta mới xứng đáng với Tân Bát Phương".

"Nhưng nhà họ Tần đối với chủ nhân không tốt, không công bằng..." “Chỉ cần ta sống nhân nghĩa, ta tin rằng thiên tử nhất định sẽ có mắt".

Tiêu Lâm ngắt lời Bạch Khởi, đôi mắt sáng như ngọn đuốc. Hắn không cần sự cảm kích của Tân phủ, hắn chỉ muốn có quyền và có tiền.

Nếu diệt trừ được Thi Sĩ và Võ Si, hoàng đế ắt sẽ ban thường cho hắn.

Tuy nhiên niềm tin vững chắc của hắn cũng không ngăn được nước đang tràn lên thắt lưng.

"Bệ hạ thật sự sẽ tới cứu Tần phủ sao?" Bạch Khởi nhìn nước càng ngày càng dâng cao, trong lòng rất lo lắng.


'Yên tâm, chúng ta sẽ không chết!" Tiêu Lâm nghiến chặt răng tiếp tục củng cố niềm tin. Hắn vặn vẹo thân thể, mẹ kiếp, nước này lạnh thấu xương!

Lần này hắn định cho cả Thi Si lẫn Võ Si vào chung một nồi!

Sau khi nhổ xong những nanh vuốt sắc nhọn nhất của Nguy giám quốc, hãy chờ xem lão ta có thể hung hãn đến mức nào!

Kẻ địch rắp tâm hãm hại ta!

Vậy ta cũng sẽ không dừng tay, đến khi tiêu diệt được chúng mới thôi!

Nếu không giết những kẻ ngày đêm mưu quyền đoạt vị như Thi Si và Võ Sỉ thì làm sao có thể sống yên! Lúc nào cũng bị đám người này truy đuổi sát nút thì sao có thể sống vui sống khoẻ được?

Cho nên phải đánh!

Đánh cho chúng dập đầu mới thôi!