Ở Trường Là Mọt Sách Ở Nhà Là Xã Hội Đen

Chương 42: Đêm Noel này, ta có nhau. Anh nghiện rồi!



- Cái chân này dễ bị ăn đập lắm này! - Khắc Kỷ nắm chặt lấy cổ bàn chân đang khua khoắn.

- Đau... đau tôi! Không... không giấy nữa mà...

- Ngoan. - cậu gắn giọng, tiếp tục đấm bóp chân - Còn đau không? Em cũng về.

- Ai đời lại để vợ cũng?

/bét/

- Ouch! - Ngự Phong xắn ống quần lên, xoa xoa cái dấu bàn tay đỏ kè trên bắp chân, rõ ràng anh mặc quần dài, sao lại còn rát như thế - Em có đau tay không? - anh ngước nhìn cậu.

"Bị đánh mà còn quan tâm người ta có đau tay không, xì!" Khắc Kỳ bĩu môi:

- Đau đau cứt! Ai cho mày làm chồng tao? Chồng gì yếu xìu!

- Tại em mạnh chứ bộ... - anh định nói gì đấy nhưng lại thôi, anh cắn xé những cái tâm sự rồi nuốt ực vào trong lòng, nghẹn lại ở cổ, khó chịu không tả nổi.

- Đấy! Ai mạnh hơn làm chồng.

- ... thế. đấu với tôi một trận nghiêm túc không? Em không được phòng thủ, phải tấn công!

- Chơi chứ sợ gì!

- Về nhà!

- Ok. Hết mỏi chưa?

- Hết mỏi rồi... còn đau thôi!

- Nhiều chuyện! Về! - Khắc Kỷ chủ động cầm tay anh kéo đi.

- Khoan... chụp với tôi vài bức đi!

- Làm gì?

- Kỉ niệm đêm Noel đầu tiên tôi có em, em có tôi và ta có nhau!

- Văn vẻ! Chụp nhanh lên!

Khắc Kỷ đứng dưới cây thông đợi anh đặt chân máy rồi hẹn giờ. Tuyết trắng bay bay vương trên mái tóc xanh màu thanh xuân.

- Đây là lần đầu em được chụp ảnh dưới cây thông lớn thế này đấy! - Khắc Kỷ cười, một nụ cười không chút gượng ép.

Trông cậu lúc này như sống đúng với lứa tuổi của mình, mọi phiền lo chỉ bé bằng bông tuyết rồi cũng theo gió cuốn bay mất.



• Tôi có ý này hay lắm nè, tự nhiên viết xong soát lại mới để ý. Đoạn trên có chơi chữ á, có ai đoán được không? (2)

Ngự Phong không kiềm lòng được mà chụp một bức ảnh chỉ riêng mình cậu, đặt tên là "em bé cười ấm áp".- Sao anh chụp lén em? - Khắc Kỷ giận dỗi như đứa trẻ con.

- Vì em rất đẹp!

- Chỉ được cái miệng!

Anh căn chỉnh khung ảnh bao quát cả cây thông lớn phía sau, hẹn đúng ba giây rồi chạy đến bên cậu. Anh vừa chạy đến, Kỷ Kỷ đã nhanh chóng bắt lấy bàn tay anh.

Bàn tay thay cho lời nói. Những ngón tay thon bồi hồi hơi ấm, chậm rãi len lỗi vào trái tim. Dòng máu, con tim hòa lẫn vào làm một, không còn phân biệt anh hay là em. Hai tâm hồn đồng điệu thẳm sâu trong trái tim cùng nhịp đập ngân nga.

Đấy là lúc họ gần nhau nhất bởi cái nắm tay nhiều lúc còn ấm hơi cái ôm, cái hôn. Nó khẽ khàng, bẽn lẽn lại làm ta xao xuyến, làm ta nghe được văng vẳng cái tâm tư ẩn giấu từ nơi hoang vu, từ cõi vĩnh hằng mang về.

Đứa trẻ con trong Khắc Kỷ tìm thấy được chiếc đèn trong hang tối, lần mò được lối ra. Đứa trẻ ấy chưa chết, nó bị lạc, lạc lối giữa trăm ngàn bộn bề vây quanh.

Cái lạnh cóng mùa đông không mạnh mẽ bằng tình yêu của họ, nó bị vỡ tan thành những mảnh vụn lấp lánh bay trong không gian. Cái ấm từ lòng bàn tay anh lan tỏa vào cả bên trong tận linh hồn.

Vương Khắc Kỷ vui lắm, vui như đứa trẻ con được mẹ mua cho cây kẹo bé tẹo. Cậu bất ngờ nhón chân, môi hồng khẽ chạm nhẹ vào má anh vừa ngay lúc máy ảnh ngừng đếm ngược. (1)

/tách/

- Em... - anh đưa tay chạm lên đôi má rám nắng đã ửng hồng, lưu luyến vuốt ve vào cái ấm mang hình hài đôi môi.

- Muốn một lần nữa? - Khắc Kỷ dùng hai bàn tay lạnh ngắt nắm lấy cây truyền

hơi ấm, nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay anh một nụ hôn ngọt ngào. Làn môi lành lạnh chạm lên nguồn ấm tạo cảm giác tinh nghịch lại có chút rụt rè, đáng yêu lại pha thêm chút sự tôn trọng, ngưỡng mộ. (T)

-

- Em...

- Em sao? Em cấm anh hôn em chứ anh đâu có cấm em hôn anh?

-

- Em thật...

- Thật sao? - gương mặt nghịch ngợm trêu đùa của cậu là lần đầu mà anh

thấy.

- Thật đáng yêu và lưu manh... - anh quay mặt đi, giấu sự ấm áp quyện lẫn vào trong đôi mắt.

- Thích không?

- Thích!



- Thế em làm lưu manh cả đời!

Một bức ảnh có hình ảnh của "em bé" cười tươi, một bức lại là "em bé" hôn anh, lại thêm một bức là trái tim được tạo ra từ tay hai người. Anh nhìn sang lại là cái nắm tay của cả hai, cạnh đó là bọn họ đang cùng nghịch tuyết. Nhìn qua nhìn lại thì tiếp tục lòi ra một đống ảnh khác. Ngự Phong vò đầu bứt tai "Rốt cuộc nên lấy tấm nào làm màn hình khóa, tấm nào làm màn hình nền đây?"

- Đang làm gì đấy? Không định phân định rõ vợ chồng à? - Khắc Kỷ mở cửa bước vào. (3)

Gió đông theo bước chân cậu ập vào, mang hơi lạnh của bên ngoài đến căn phòng ấm với máy sưởi vẫn làm việc hết công suất. Trên mình vẫn còn chiếc áo ba lỗ thấm đẫm mồ hôi, cậu thở dài:

- Nóng vãi!

Bàn tay thon thả xuất hiện thêm vài vết chai sạn nắm lấy bo cổ mà phất hương. Mùi cơ thể nồng nàn quyến rũ, tất cả đều phảng phất ra một cách khiêu gợi nhất. Mái tóc bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, thêm chút nữa thôi lại che mất tầm mắt. Nó rũ xuống, ướt át và đầy nam tính.

Tần Ngự Phong nằm trườn ra bàn, mũi nhanh chóng bắt được mĩ vị nhân gian, chiếc áo len đỏ ấm áp giãn ra thoải mái, mỉm cười đáp:

-

- Tôi có chút việc, em có thể đợi một chút không?

- Đưa em xem nào! - cậu nhanh nhảu chạy đến giật lấy chiếc điện thoại vẫn đang úp màn hình xuống mặt bàn.

Anh vừa kịp hoàn hồn thì đã thấy cậu cầm máy chạy ra đến cửa:

- Ấy...

- Gì đây? Đặt màn hình khóa? Hahaha! - cậu cười ra nước mắt vì sự vô tri của anh - Sao anh ngốc thế? Chỉ có trẻ con mới chọn, người lớn thì lấy hết nhá!

- Hả? - anh ngơ ngác, anh tưởng cậu không cho anh để nền đôi?Khắc Kỷ cài màn hình khóa cho anh là những bức hình ngẫu nhiên, mỗi lần mở khóa lại là một kỉ niệm, không phải quá tuyệt sao? Cậu đặt máy lên ngực anh để nó trượt xuống theo đường cơ vuông vức, vui vẻ bảo:

- Xem đi!

Ngự Phong vừa chụp lấy chiếc điện thoại, thấy cậu lại gần đã bắt lại, kéo cậu ngồi lên đùi mình. Vòng tay yêu thương ôm trọn cả cơ thể quá đỗi nhỏ bé đối với anh. Anh đặt cằm lên vai cậu, mắt nhằm tận hưởng, mũi cao không ngừng hít hà mùi hương quyến rũ của cơ thể từ cổ đến ngực rồi lại đến lưng. (2)

/hit hit/

- Chó lớn đừng ngửi nữa! Nhột mà!

Cảm giác từng giọt mồ hôi nồng mùi cơ thể cậu từ từ ngấm vào lớp áo len, xâm nhập dần vào cơ thể khiến anh dễ chịu vô cùng.

- Hương nồng quyến rũ! - anh bị nghiện rồi.

- Bớt nịnh! Toàn mồ hôi thơm cái nỗi gì?

- Không! Thơm lắm! - anh càng ngửi mạnh bạo hơn, hơi thở anh phà dồn dập vào tấm lưng đầy rẫy những vết sẹo chằng chịt.

Anh xé toạc chiếc áo ba lỗ mỏng manh, bàn tay lớn sờ soạng những múi cơ cứng ngắc, chắc nịch. Cả mũi lẫn vầng trán cao cà vào tấm lưng ướt của cậu.