‘Jay im lặng không nói thêm gì nữa, cậu ta cầm tài liệu kí tên vào rồi bước đi ra ngoài. Hung ở đây với đống cảm xúc hỗn loạn cùng với tâm trạng bứt rứt không nguôi, “Tại sao mình lại nói ra câu đó chứ, đúng là hồ đồ mà”.’
‘Sau khi hoàn thành công việc trên công ty xong cậu lấy xe đi về nhà, cậu vừa đi vừa cảm thấy tâm trạng nặng trĩu vì những câu nói từ buổi sáng. Đang lái xe do mãi tập trung vào suy nghĩ trong đầu mà cậu suýt nữa đụng trúng cái xe hơi phía trước.’
‘Anh chàng trong xe đi xuống, đến gần xe cậu gõ vào cửa kính:’
- Mày không có mắt hả? Mém tí nữa là làm em bé trong xe tao bị thương kìa
Tôi kéo cửa kính xuống cúi đầu xin lỗi:
- Thật sự xin lỗi anh, lần sau tôi sẽ chú ý hơn
- Đệch! Mày ra đây nói chuyện đàng hoàng với tao nhanh, chuyện này tao không dễ dàng bỏ qua đâu
Tôi bình tĩnh bước xuống xe, nhìn anh ta rồi tiếp tục xin lỗi:
- Vâng, tôi thật sự xin lỗi. Anh cần bao nhiêu tôi sẽ bồi thường lại
- Haha~à thì ra là Omega. Tao nói cho mày biết tao đếch cần tiền mày, mau quỳ xuống xin lỗi em bé trong xe tao ngay
- Xin lỗi, cái này hơi quá đáng tôi không thể
- Mày…
‘Bất giác tiếng nói của một người vang lên:’
- Nếu anh dám đụng đến một cọng tóc của cậu ấy thì coi chừng tôi sẽ làm gãy tay anh đó
- Mày là thằng chó nào nữa
- Là người sẽ bảo vệ cậu ấy
- Ái chà anh hùng cứu mỹ nam à, được thôi nếu mày muốn
‘Anh ta đi đến đang đánh Jay một cái. Nhưng do phản xạ Jay nhanh hơn nên cậu ta đã đỡ được, rồi đánh lại ngay một cú vào bụng của anh ta. Hung cảm thấy mọi thứ dường như đang chuyển biến xấu hơn nên vội đưa Jay đi.’
Tôi lái xe đến đèn đỏ thì dừng lại quay sang nói:
- Cậu đang làm cái quái gì vậy?
Jay:
- Thì đang bảo vệ cậu
Hung:
- Nhưng tôi không cần
Jay:
- Cậu định để mặt bị thương hả?
Hung:
- Cái đó liên quan gì đến cậu
Jay:
- Vì tôi sẽ thấy lo lắng
Hung:
- Đừng cố tỏ ra quan tâm đến tôi, còn có rất nhiều thứ cậu cần quan tâm hơn chẳng hạn là Choon Hee
Jay:
- Sao cậu quan tâm cô ấy quá vậy?
Hung:
- Tôi chỉ là không muốn vướng vào rắc rối
‘Tự nhiên không gian trở nên im ắng hơn, Hung và Jay đều không nói gì thêm. Khi lướt qua con hẻm này Jay bỗng nhìn chằm chằm ra ngoài cửa kính rồi nói:’
- Cậu còn nhớ con hẻm này không, đó là con hẻm chúng ta đã gặp nhau lần đầu tiên
Hung:
- Tôi nhớ rõ
Jay:
- Thôi dù sao cũng khuya rồi, mình đói quá hay chúng ta ăn món gì đó đi
Hung:
- Giờ tôi mệt lắm, tôi sẽ trở về nhà. Tôi thả cậu ở đây rồi tự bắt xe về nhé
Jay:
- Úi đâu có được, con đường này lạ lắm mình mới trở về thôi nên còn bỡ ngỡ, lỡ như mình lạc thì sao
Tôi bật cười ngay khi Jay nói câu đó:
- Cậu là con nít hay sao mà giờ còn lạc
- Thì bây giờ mình cũng đang lạc trong trái tim cậu mà
- Thôi ngay đi
‘Hai người cứ trò chuyện như thế đến khi chiếc xe dừng lại ở căn hộ của Hung:’
- Nè hay cậu tự về đi
- Ấy! Cậu đưa mình đến tận nhà rồi mà, giờ lại bắt mình quay về sao?
- Tôi không thích tiếp khách
- Ấy ấy, thôi thì mình hai uống một ly trà rồi về cũng được
- Cậu đang nói gì thế!
‘Chưa kịp để Hung nói dứt câu, Jay đã vội ra khỏi xe và đi vào chung cư. Hung rất bực tức dù vậy cậu vẫn phải đỗ xe ở khu gửi rồi mới chạy lên tìm kiếm Jay. Đến căn hộ cậu thấy Jay đứng trước cửa.’
‘Cậu ta khoanh tay trước ngực, vắt chéo chân ra cùng gương mặt tươi rói. Hung khó chịu đẩy cậu ta ra rồi bước vào nhà:’
- Uống xong ly trà rồi về giùm
‘Jay hớn hở lẽo đẽo bước vào, căn hộ của Hung thật sự mang đậm phong cách riêng của cậu ấy. Jay thật sự khá thích nó cứ như cậu đang lạc vào thế giới Hung vậy.’
Tôi đi bỏ áo vest trên sofa rồi đi vào bếp rót ly trà ấm, Jay thì ngồi chờ đợi.
Tôi mang ra ngoài mời cậu ta uống, bỗng một mùi hương thân quen xuất hiện. “Là mùi chanh sả ư”, tôi giật mình nhìn cậu ta:
- Cậu đang toả ra mùi hương đúng không?
Jay:
- Ừ
Hung:
- Càng ngày tôi càng không chấp nhận nổi cậu rồi
Jay:
- Nghe mình giải thích đã, hồi nãy khi mình đến giúp cậu khỏi anh chàng kia. Thì mình ngửi được mùi pheromone của cậu
- Cậu đang đến kì phát tình hả?
Tôi bây giờ mới phát hiện ra điều cậu ấy nói, vốn dĩ tôi là một Omega lặn nên việc mùi hương toả ra khá ít thậm chí là không có mùi. Nhưng anh chàng vừa nãy nhìn tôi thôi đã biết tôi là Omega. Tôi chợt nhận ra dạo này tôi cũng hay mệt mỏi hơn mọi khi.
Tôi nói:
- Vậy thì liên quan gì đến cậu
Jay gương mặt dần nghi vấn hơn:
- Mỗi khi cậu phát tình ai là người “an ủi” cậu?
‘Gương mặt Hung thoáng đỏ, cậu quay đầu đi,* “Chẳng lẽ mình nói tôi tự “an ủi” bản thân, cái đó càng làm mất danh dự”*, cậu lẳng tránh sang chuyện khác:’
- Cậu uống xong ly trà rồi đúng không, về đi xong việc rồi
Jay bỗng nắm lấy cánh tay tôi, đôi mắt màu xanh lá biếc ấy kiên định có phần bất mãn, “Vốn dĩ sinh ra mắt cậu ta đẹp vậy hả?” Trong lòng tôi thầm nghĩ khen ngợi, Jay vẫn tiếp tục nói:
- Mình không thích ai chạm vào cậu
Tôi nhếch mép cười nói:
- Tôi quen ai, hẹn hò với ai kể cả làm tình với ai cậu cũng không có quyền can thiệp
‘Hung đứng dậy, đi vào bếp lén lúc tìm kiếm thuốc ức chế. Bỗng có bàn tay vịn lấy eo cậu, xoay cậu lại rồi đặt bờ môi lên.’