[OAB] Gặp Lại Năm Ta Trưởng Thành

Chương 7: Đau lòng



'Hung chạy về nhà với mồ hôi đầm đìa ánh nắng hắc xuống con đường cậu đi dường như dài thêm, bóng cậu ngả về phía sau và con người cứ đâm thẳng về phía trước. Vì chạy quá nhanh nên đến lúc gần cuối đường cậu dần mất sức và cảm giác chóng mặt buồn nôn dần dần ập đến.'

'Cậu chạy đến con hẻm phía sau chợ (nơi Jay giúp đỡ Hung khỏi bọn côn đồ) thì ngã khuỵ xuống, tuy mệt mỏi là thế đau đớn là thế nhưng bàn chân cậu vẫn cứ đạp xuống nền đất để lết đi tiếp.'

May mắn khi đi đến con hẻm chỗ khuất nắng nên cũng đỡ mệt hơn một chút, tôi ghì hai tay xuống đất tuy đã dính đầy cát và mồi hôi nhưng vẫn cố gắng chống xuống để đứng dậy.

Khi chống tay để chân lấy đà đứng dậy thì bất chợt tôi mất đà khuỷ tay khuỵ sang một bên dần đẩy

người tôi xuống.

Tôi tưởng mình đã ngã thì thình lình có người nắm lấy bắp tay của tôi nhấc lên vì thế may mắn thay tôi không bị dập mặt thêm một lần nữa.

Quay sang định cảm ơn người ấy thì cậu ta đã nhanh hơn nói trước:

- Cậu có sao không Hung?

Tôi cứ tưởng là ai hoá ra là Jay, tôi giật mình đôi chút nhưng rồi cũng bình tĩnh đáp lại:

- Tôi ổn, mà sao cậu lại theo tôi tới đây?

Câu hỏi đặt ngược lại cho cậu ta nhưng cậu vẫn bình thản hồn nhiên trả lời:

- Mình lo lắng cho cậu nên đã đi theo

Tôi khó hiểu, "sao cậu ta lại vì mình mà đến tận đây chứ" tôi thầm nghĩ. Tuy không hiểu nổi hành động này của cậu nhưng tôi cũng vui vì có người quan tâm mình.

Tôi xua tay, không muốn cậu ta ở đây thêm nữa nên đáp:

- Cảm ơn cậu đã quan tâm tôi vậy thì cậu bây giờ trở về lớp được rồi, tôi sẽ tự đi một mình

'Jay trong lòng tuy thất vọng đôi chút nhưng cậu ta vẫn cố gắng nài nỉ cho cậu đi cùng:'

- Cậu làm mình buồn thiệt đó nhưng mình sẽ không đi đâu cả

'Hung cười hì một cái, miệng mỉm cười vì câu nói ngốc ngếch của cậu ta. Lắc đầu và xoay người đi tiếp Jay thấy vậy liền chạy ùa về phía trước khuỵ xuống dang hai tay phía sau lưng và nói:'

- Cậu lên đi, mình đưa cậu về

Câu nói này khiến tôi chợt lặng người vì sau quen thuộc quá cứ như cậu ta đã nói với mình lúc nào đó nhưng giờ thì không thể nhớ nổi. Suy nghĩ một lúc thôi đầu đã bắt đầu đau nhức nên cũng chiều theo ý của cậu ta, dù sao mình cũng không mất gì cả.

Tôi leo lên lưng cậu ta với ngoại hình cao lớn này khi cõng tôi lên dường như tôi có thể thấy chặn đường dẫn đến nhà mình.

Băng qua khu chợ đi một lúc nữa sẽ đến nhà trong lúc đó trời đang khá nắng. Ánh sáng luồng qua xen kẽ những bóng râm nắng chiếu rọi xuống khiến người Jay và tôi nóng ra lên, nắng như một 'con quỷ' đang thử sức chịu đựng giữa tôi và Jay.

Tôi nghe thấy tiếng thở mạnh từng nhịp của Jay, chắc hẳn cậu ta cõng mình mệt lắm nên đi đến giữa khu chợ tôi nói:

- Đừng quá sức, tôi có thể đi được nên nếu mệt quá cứ thả tôi xuống

Jay nghe thấy xong liền càng nắm nắm chặt chân tôi hơn như câu trả lời lại "không đâu nhé". Tôi đành chịu nhưng vẫn làm một hành động

'Hung cúi xuống vai Jay lấy giấy khô từ trong túi áo trước ngực lau mồ hôi cậu. Sau đó đưa hai tay lên đầu cậu ta lấy bàn tay mình như là bệ chắn che nắng trán cậu không bị nắng chiếu vào'

Tuy hai người đều không nói gì nhưng trong lòng nhất định đã có cảm tình riêng từ đối phương.

Trước cửa nhà Hung

Tôi kêu cậu ta thả mình xuống để mình đi vào trong và dặn cậu hãy đi về trường trước đừng đợi mình. Cậu ta gặp đầu quay lưng đi trở về làm tôi cảm thấy nhẹ nhõm.

'Nhà Hung phía trước là vườn hoa đủ màu sắc khác nhau do chính tay mẹ cậu trồng, bờ tường chắn bên ngoài là bụi hoa nhài mang cũng là mùi pheromone của cậu. Đằng sau nhà là vườn rau củ quả tươi sạch một tay mẹ vun đắp và chăm bón để chúng khôn lớn rồi nuôi lớn tôi biết bao nhiêu năm tháng.'

Tôi đang mãi ngắm thì quay sang thấy có một chiếc xe ô tô đen đậu trước cửa nhà, tôi liền hoàng hồn lại đi đến trước cửa mở ra thì cảnh hoàn kinh hồn tôi tưởng sẽ không bao giờ muốn thấy trước đây nữa đã xuất hiện.

Mẹ cậu bị đánh một bên má bị bầm tím đỏ au sưng tấy, nước mắt mẹ tuông ra nhưng mẹ lại không lấy tay lau đi mà tôi bàn tay ấy xoa lên xoa xuống như đang cầu xin. Người mẹ thì đang quỳ trước mặt hai hai người đàn ông kia

Hai người đàn ông kia mặc vest đen còn bên trong là áo sơ mi trắng nhìn bình thường trông rất lịch thiệp nhưng vẻ ngoài ấy lại che giấu đi sự bẩn thỉu và tàn ác của bản thân họ đang che giấu. Đó là bố tôi và chú trợ lý Kang

Không chào hỏi tôi liền chạy vào quát lớn:

- Các người đang làm cái quái gì với mẹ tôi vậy hả!

Tôi nói xong liền run rẩy người, đôi mắt không bình tĩnh mà chợp mắt liên tục miệng giờ đây thì cứng đờ nhưng vẫn nhìn hai người họ với đôi mắt sắt đá.

Bố cậu lên tiếng trước:

- Ôi chao! Sau 3năm chưa gặp mà con nói chuyện với bố mình như thế à

'Hung giận run người bàn tay nắm chặt nhưng cậu vẫn cố kiềm chế bản thân mình mà đáp lại:'

- Đừng tưởng bây giờ tôi sẽ nghe lời ông. Biến khỏi đây cho tôi!

'Câu trước cậu vẫn cố bình tĩnh nhưng câu sau cậu đã lên giọng và quát lớn'

Bố tôi từ từ đi đến, ngón tay cử động rồi ông đứng trước tôi tát một cái thật mạnh khiến tôi lùi lại đằng sau. Ông ta đi đến nhìn tôi với tôi mắt cứng nhắc nhưng miệng thì buông lời cay đắng:

- Hỗn xược! Mẹ con mày dù có ch.e.t tao cũng không tha