Oan Gia Hai Đời

Chương 27



Giữa tháng 8, chọn ngày hoàng đạo, Ngụy Cẩn Hoằng mang Lại Vân Yên tiến vào phủ huyện Thông trước kia là phủ Công chúa, nay trở thành Ngụy phủ.

Ngày tiến vào phủ, nửa dặm Ngụy phủ ở huyện Thông vô cùng náo nhiệt, tiếng pháo nổ rền vang, tiếng chiêng trống huyên náo, bằng hữu thân thích của Ngụy gia, ngay cả Ngụy mẫu không muốn tới dự, cũng đi theo Ngụy Cảnh Trọng tới.

Lại Vân Yên lúc trước nhân duyên tốt lúc này đã bộc lộ rõ, không ít phụ nhân và cô nương gia đều tới dự tiệc.

May mà Lại Vân Yên lúc trước đã thỉnh vài bà tử đáng tin cậy và vài vị tức phụ của Chúc gia làm việc này, tới bao nhiêu người cũng không loạn tay chân.

Lần này nhập phủ, trong chín đại gia tộc, cơ bản mỗi nhà đều có người tới trình diện, Ngụy Thôi thị ngồi ngay ngắn chính đường cùng mấy vị phu nhân quen biết nói chuyện vô cùng vui vẻ, Lại Vân Yên như bướm bay lượn xuyên qua một đám từ già đến trẻ, bất luận già hay trẻ nàng đều có thể pha trò vài câu chọc người bật cười không ngừng.

Nàng tính tình tươi sáng vui vẻ, đến chỗ nào đều chọc người bật cười, đều có người thích giao tiếp với nàng, tuy nói sau lưng cũng có kẻ ghen ghét nói xấu, nhưng cũng chẳng tổn hại là bao so với những người sẳn sàng giao hảo với nàng.

Hôm nay vài vị đích tiểu thư Lại gia cũng tới, Lại Vân Yên nghĩ rằng hôn sự đời trước của các nàng ấy không tính là tệ, nhưng xác thật cũng không tính là tốt, liền dẫn các nàng tiếp xúc nhiều hơn với mấy gia đình trong sạch.

Nàng bắt cây cầu, còn sự có thành hay không nàng cũng mặc kệ

Người tính chuyện của người, ông trời tính chuyện ông trời.

Hôm nay nhiều người đến trình diện, may mà các vị Chúc gia tiểu thư giúp đỡ chủ tiệc là nàng, giúp nàng một đường tiếp đón khách nhân.

Lại Vân Yên lén đùa riêng với các nàng, nói chờ lúc các nàng trở về sẽ tặng cho mỗi nàng một phong hồng bao lớn, các nàng nếu ai chê ít, ngày nào đó nàng sẽ tới làm nha hoàn bưng trà rót nước bồi tội cho người đó, dỗ đến Chúc gia các vị tiểu thư liên tục chụp tay đánh nàng, bảo nàng ít nói chút đi, các nàng đỡ phải cười đến nỗi lớp trang điểm trên mặt nhoè nhoẹt.

Bên tộc Ngụy gia cũng tới vài vị tiểu thư, Lại Vân Yên nhìn cảm thấy thuận mắt, liền cùng các nàng nhiều lời vài câu, nhìn không thuận mắt vậy nói ít đi hai câu.

Bất quá mặc kệ như thế nào, nàng cũng vẫn tận lực làm cho một giọt nước cũng không thể nhỏ ra ngoài.

*滴水不漏 /dī shuǐ bù lòu/: tích thủy bất lậu, một giọt nước cũng không để nhỏ ra ngoài. Hình dung lời nói, việc làm vô cùng cẩn thận, không có chút sơ hở, hoặc tiền đã vào tay không để thất thoát ra ngoài.

Nhưng trên đời này có giọt nước nào kín kẽ hoàn toàn đến không nhỏ ra ngoài, khi Chúc Tuệ Phương cùng với Lại Vân Yên lúc trốn đi nghĩ tạm một lát, liền cùng nàng kề tai nói nhỏ: “Ngươi hiện nay biết ý tứ hơn, ta quan sát ngươi cùng thứ nữ Ngụy Đinh Hương nói chuyện, trong mắt không hề có ý cười.”

"Rõ ràng vậy sao?” Lại Vân Yên kinh ngạc.

“Sao có thể.” Chúc Tuệ Phương lắc đầu nói: “Ta cũng quan sát đã lâu mới nhìn ra, ngươi ngày thường cười với ta, cũng không giống như vậy.”

“Ta đây ngày thường cười thế nào?” Lại Vân Yên cười hỏi.

“Trong ánh mắt có chút ánh sáng lấp lánh.”

“Làm sao nói kỳ quái như vậy?” Lại Vân Yên hơi có chút buồn bực nói.

"Đúng là vậy mà.” Chúc Tuệ Phương trắng mắt liếc nàng một cái.

Lại Vân Yên liền cười, dựa vào bả vai nàng ấy nói: “Ta yêu thích ngươi, cho nên cười khi trong ánh mắt mới lấp lánh ánh sáng.”

Chúc Tuệ Phương khẽ vỗ vỗ lưng nàng, cười nói: “Ta biết được, không cần ngươi nói.”

Dứt lời, nàng ấy cảm thấy cách nói này có chút ngượng ngùng, liền đỏ mặt mắng Lại Vân Yên: "Về sau vạn lần không thể cùng ta nói mấy câu không đứng đắn như vậy nữa, giống như mấy gã ăn chơi trác tán ấy.”

“Lại nói ta như thế.” Lại Vân Yên cười thở dài, nàng xoay mặt nhìn về phía Chúc Tuệ Phương, lại nói: “May mà ngươi bên ngoài đều đem bà tử, tức phụ, nha hoàn đều cho ta mượn dùng, hôm nay ta không cùng ngươi nói mấy lời không đứng đắn nữa.”

"Đáng ghét!” Chúc Tuệ Phương đỏ mặt, khóe miệng hàm chứa cười, sóng mắt linh động, ngón tay hung hăng chọc chọc trán Lại Vân Yên.

Lại Vân Yên lại ngắm nàng ngắm đến choáng váng: "Ngươi đẹp như vậy, đều không biết phải cho gả dạng người gì mới xứng đôi.”

Chúc Tuệ Phương tức khắc tức giận, đem nàng từ trên người đẩy ra, dậm chân căm giận nói: “Ngươi còn biết xấu hổ hay không, lời này cũng nói được ra miệng.”

"Muội muội tốt……” Vừa thấy nàng ấy sắp giận thật, Lại Vân Yên vội tiến lên kéo xiêm y nàng ấy xin tha: "Đừng giận ta, ta không nói nữa, lại nói ta sẽ thay ngươi vả cái miệng thối này.”

Dứt lời, còn vươn tay đánh nhẹ miệng mình hai cái.

Thấy nàng chơi đùa thể thống gì cũng gạt sang một bên, Chúc Tuệ Phương nhịn không được trắng mắt liếc nàng một cái nói: "Được rồi, nghỉ ngơi đủ rồi, chúng ta ra ngoài thôi."

“Tuân lệnh Chúc ngũ tiểu thư.” Lại Vân Yên hướng nàng ấy nhẹ phúc lễ, khi Chúc Tuệ Phương dương tay thủ thế sắp đánh nàng, nàng cười khúc khích rồi chạy đi.

Cách đình nghĩ ngơi của bọn họ không xa, trên tầng gác mái lầu cao, một nam tử thanh niên quay đầu nói với thiếu niên thân hình thon dài thẳng tắp bên cạnh: "Phu nhân của ngươi quả đúng như lời đồn, rất là nghịch ngợm.”

Ngụy Cẩn Hoằng nghe vậy hơi hơi mỉm cười, hướng hắn chắp tay: “Vương gia nói quá lời.”

"Được rồi, sắc trời không còn sớm, ta còn có việc, đi trước một bước.” Nam tử áo bào tím kia nhẹ liếc mắt nhìn tiểu cô nương còn lại ở trong đình, thấy nàng đang cúi thấp eo nhẹ vuốt cánh hoa, quay đầu chắp tay với Ngụy Cẩn Hoằng.

“Hạ quan đưa Vương gia đoạn đường.”

“Đa lễ, dừng bước.”

“Vương gia, thỉnh.” Ngụy Cẩn Hoằng nhẹ gật đầu, làm thủ thế thỉnh Sầm Nam Vương đi xuống lầu trước.

**

Ban đêm giờ Hợi, Ngụy Cảnh Trọng sắp phải rời khỏi, Ngụy Cẩn Hoằng mang theo Lại Vân Yên quỳ dưới chân phụ mẫu, kính cẩn nghe giáo huấn.

"Nền tảng của thiên hạ là nhà, ngươi có biết?” Ngụy Cảnh Trọng nhìn nhi tử hỏi.

“Phụ thân đại nhân yên tâm, Cẩn Hoằng ghi nhớ trong lòng.”

"Đứng lên đi.” Ngụy Cảnh Trọng lúc này mới gật đầu.

Từ đầu đến cuối, ông ta cũng chưa từng nói với tức phụ một câu.

Ngụy phụ thanh cao, trong các gia đình sĩ tộc ông ta sống thanh tâm quả dục, là một người trọng học vấn và lễ nghĩa.

Nhưng ông ta thua cũng thua ở chính thanh danh cao thượng của mình, ông ta khinh thường quá nhiều người, tự coi bản thân có gia thế tôn quý mà khinh thường con cháu hàn môn.

Mà người ông ta khinh thường nhất, sau này lại trở thành kẻ thù không đội trời chung của Ngụy gia, hận Ngụy gia tận xương tủy, sau lấy việc đối đầu với Ngụy gia làm vui.

Đến đời Nguyên Thần đế, trọng dụng người có năng lực, có không ít người xuất thân từ tầng lớp hàn môn sau này vào làm quan trong triều, Ngụy phụ chính từ đó cũng khó chống lưng cho Ngụy Cẩn Hoằng.

Trừ cái này ra, ông ta đúng là một phụ thân tốt, ông ta coi trọng Ngụy Cẩn Hoằng, đem Ngụy gia toàn bộ đều giao cho Ngụy Cẩn Hoằng.

Nhiều năm sau, Lại Vân Yên đối với Ngụy Cẩn Hoằng không yêu mà chẳng hận, khi đó đã có thể khách quan phán đoán việc làm của Ngụy gia, xác thật cũng cảm thấy Ngụy Cảnh Trọng đối với Ngụy Cẩn Hoằng là một vị nghiêm phụ, đồng thời cũng là một vị từ phụ.

Cho nên đời này Ngụy Cẩn Hoằng muốn cứu Ngụy gia, cái này cũng là chuyện có thể lý giải.

Ngụy gia từng cho hắn vô số vinh quang.

Giống như Lại gia cho nàng an toàn và che chở, đời này nàng cũng có thể vì Lại gia trả giá hết thảy.

Bọn họ từng người đều có lập trường riêng của bản thân, nói thẳng ra, mỗi người đều có một gia tộc mà bản thân muốn chở che, một con đường riêng, nên không thoát được cảnh đánh nhau.

“Đi thôi.” Ngụy Cảnh Trọng sau khi dặn dò ngắn gọn, liền dẫn Ngụy mẫu rời đi.

Ở trước mặt Ngụy Cảnh Trọng, Ngụy mẫu từ trước đến nay tươi cười đầy mặt, chưa được Ngụy Cảnh Trọng cho phép, bà ta một câu dư thừa cũng không nói, nhờ cái này mà Lại Vân Yên qua một đời, đời này sau khi đãi khách, mệt nhọc đến cực điểm nàng không cần lại cùng Ngụy mẫu lá mặt lá trái.

“Nghỉ tạm đi.”

“Tạ đại nhân.”

Phòng ngủ do Lại Vân Yên tự tay bố trí, đương nhiên, phía đông là gian nhà chính, nàng nhường cho Ngụy Cẩn Hoằng ở, giao cho gã sai vặt của Ngụy Cẩn Hoằng bố trí, sương phòng phía Tây Nam, nàng sắp sếp để chính mình ở, nội thất bên trong do nàng một tay an bài.

Nàng cuối cùng đã có thể thở phào nhẹ nhõm.

Đêm nay rửa mặt đi ngủ, Lại Vân Yên cảm giác khó có được thích ý, cuối cùng cảm thấy cuộc sống của chính mình có chút tử tế hơn rồi.

Sáng sớm hôm sau, Ngụy Cẩn Hoằng sang bên này, lúc đó Lại Vân Yên còn ngồi trước gương trang điểm.

"Chào buổi sáng, Ngụy đại nhân.” Buổi tối ngủ ngon, lúc này khẩu khí Lại Vân Yên rõ ràng làm cho người ta thích hơn nhiều, bớt đi năm phần giả dối.

Ngụy Cẩn Hoằng dừng một chút, mới ngồi xuống ghế dựa cách nàng không xa không gần, đợi nàng cho nha hoàn lui ra, mới đạm nhiên mở miệng nói: “Sầm Nam Vương ngày hôm qua đến.”

"Có thấy Chúc ngũ không?” Lại Vân Yên đặt tay lên chiếc trâm cài màu vàng, xoay người hỏi hắn.

"Ừm.”

"Vậy thì tốt.” Cái gì cũng có thể thay đổi, duy độc nhất chuyện này không thể thay đổi.

Đời trước Sầm Nam Vương và Sầm Nam Vương phi là đôi thần tiên quyến lữ, việc này vạn lần không thể vì bọn họ trọng sinh, mà huỷ hoại nhân duyên của Tuệ Phương.

"Như vậy đi, ta cũng sẽ bắt đầu bắt tay vào làm chuyện của ngài.” Điểm chí mạng nhất Ngụy Cẩn Hoằng chính là người Thôi gia, hắn đem nhiều người như vậy ra uy hiếp nàng, nàng không muốn làm cũng phải làm.

“Ngươi chỉ cần đến lúc đó dẫn cữu mẫu diện kiến vài vị phu nhân là được.”

"Còn biểu muội của ngài thì sao? Không tìm một nhà thông gia tốt à?” Lại Vân Yên buồn cười nhìn hắn.

“Tùy ngươi, ngươi xem mà làm.”

“Ngụy đại nhân cũng đúng là không sợ ta có ý đồ làm chuyện xấu.” Lại Vân Yên trêu đùa nói.

Ngụy Cẩn Hoằng rũ mắt, nhìn mặt trên đôi ủng, nhàn nhạt nói: “Ngươi không phải loại người như vậy.”

Đây là khen sao? Lại Vân Yên không cho là đúng: “Đến lúc đó lại nói.”

"Vụ trọng án Dục Nam, tháng chín sẽ tra xét.” Ngụy Cẩn Hoằng nhìn trên mặt đất mở miệng.

Lại Vân Yên nghe xong sắc mặt đột nhiên trầm xuống, nàng lạnh lùng mà nhìn Ngụy Cẩn Hoằng: “Ngụy đại nhân, ngài chưa từng nói qua với ta việc này.”

Ngụy Cẩn Hoằng đây, đúng là muốn lợi dụng nàng, muốn lợi dụng nàng hoàn toàn!