Sau buổi sáng vất vả và một nửa buổi chiều lạnh cóng, cuối cùng cũng tan học một ngày ở THPT Hoàng Kỳ. Những con người như những bộ xương khô trong cánh áo đồng phục đang uể oải bò ra khỏi lớp. Hôm nay là Giáng Sinh,Giáng Sinh đấy. Thế mà các thầy cô chẳng biết thương ngày tiếc tháng mà vắt kiệt sức chịu đựng của học sinh thế này...
Nó không khác gì các bạn học khác, thò đầu ra khỏi lớp đã muốn đông cứng lại. Trời gì mà lạnh khiếp, nhà trường chỉ cho mặc đồng phục. Hôm nay xách nhiều đồ quá mà nó quên đem áo khoác đi để tránh chiều rét.
Đang co ro trên sân trường thì bỗng có một luồng hơi ấm từ phía sau chạy lại, bao phủ khắp người nó. Nó giật mình quay lại:
- Lâm Thiên Khánh?
- Lạnh lắm à? Mặc áo khoác của tôi đi!
Nó nhìn xuống, do chênh lệch khá nhiều về chiều cao nên chiếc áo khoác của cậu nó mặc đã dài đến gần đầu gối. Cậu chỉ mặc chiếc áo len cao cổ và khoác đồng phục.
- Cậu không lạnh à? - Hỏi xong nó mới biết mình hỏi một câu ngu không tả được.
- Cậu nghĩ mình đồng da sắt như tôi cũng biết lạnh á? - Cậu cười tươi, một tay nhấc cặp nó xuống, khoác lên vai mình.
Nó cũng cười, trò chuyện với cậu suốt quãng đường cậu đi lấy xe. Thỉnh thoảng lại trêu đùa đu đẩy nhau, nhìn khá vui vẻ.
Nhưng trong đó có một người không hề vui chút nào - Dương Hàn Phong.
Hắn đang cầm chiếc áo khoác màu xám tiến lại gần phía nó thì đã chậm một bước: Lâm Thiên Khánh đã kịp đưa áo cho nó trước. Hắn đứng khựng lại, một tay đang cầm áo buông xuống. Cảm giác lúc này, vừa bực bội khó chịu vừa xen lẫn một chút mất mát, tủi hờn. Hắn không thích phu nhân nhà hắn như thế chút nào!
Không biết có phải do lề mề nói chuyện với Lâm Thiên Khánh hay không mà khi nó về đến nhà, Dương Hàn Phong đã ngồi trên ghế, sắc mặt không có vẻ tốt cho lắm.
- Hi, hội trưởng? - Nó giơ tay chào giống như vẫn còn ở trường khiến hắn càng bực thêm. Ở nhà vẫn gọi hắn là hội trưởng, em muốn xí xóa quan hệ của chúng ta?
- Giờ mới về đấy à? - Hắn nhìn chằm chằm vào chiếc áo choàng đen trên người nó, trưng ra bộ mặt khó chịu.
Từ trên tầng, Hạo Thiên ngó xuống, thấy công chúa nhà mình đã về, anh vui vẻ:
- Vy Khánh, lên đây!
- Vâng, em lên ngay! - Nó ba chân bốn cẳng chạy lên tầng, không cả để ý mặt hắn đã đen như đáy nồi.
Ngay như cắt, hắn đã theo ngay sau nó. Hừ, không quan tâm cũng không được, lỡ như Hạo Thiên có ý đồ bất chính gì với nó thì sao?
Mức độ đen tối của hắn tăng vọt...
Mở cửa, nhìn lên giường, nó ngạc nhiên đến mức vứt cặp ở giữa lối ra vào rồi nhảy tót lên giường. Trên đó có một con gấu cực cực to đàn nằm chễm chệ. Quả nhiên, chỉ có Hạo Thiên mới nghĩ ra những món quà như thế này.
Hạo Thiên đứng ở một mép giường nhìn con bé tăng động trước mặt mà không khỏi phì cười:
- Thích không?
- Thích, rất thích, cực kỳ thích...- Nó cười.
Hạo Thiên mỉm cười rồi xoa đầu nó, nó cũng vui vẻ để anh xoa đầu như vậy. Hắn đứng ngoài cửa, nhìn thấy thì không khỏi quay đi, cười nhạt. Hết trêu đùa Lâm Thiên Khánh rồi đến chọc ghẹo Hạo Thiên, cô gái nhỏ này muốn bức hắn chết hay sao?
Tối, trong khi nó lục đục trong bếp thì hai anh cả Hạo Thiên và Nhật Huy đã bị hắn đuổi đi mua đồ, còn hắn vẫn ung dung nghịch điện thoại. Nó nhìn hắn với ánh mắt uất ức:
- Ê, cái tên vô nhân tính kia. Không thấy tôi cực khổ trong này như nào à mà vẫn còn ngồi chơi ở đấy?
Khoé môi hắn hơi nâng lên rồi vứt điện thoại chạy vào bếp. Nhìn vẻ cục cằn khó chịu này của nó còn vui hơn nhìn nó trêu ghẹo thằng con trai khác.
Hắn bước vào bếp, đứng cạnh nó, cách nó nửa mét. Vừa nhanh tay xử lý thực phẩm, hắn vừa tranh thủ hóng hớt.
- Vy Khánh.
- Giề? - Nó thô bỉ trả lời.
- Hôm nay Giáng Sinh đấy, em không có quà cho tôi thật à?
- Không có! - Nó trả lời tỉnh bơ làm hắn thất vọng đến tận gót chân. - Anh cũng có khác đâu.
- Ai nói tôi không có quà cho em? - Hắn buông con dao trên tay xuống, hướng người về phía nó.
- Quà đâu? - Nghe thế, nó hí hửng quay ngoắt sang. Thế là coi như hai người mặt đối mặt.
- Quà của tôi chính là...bữa tối vui vẻ này đây! - Hắn nhún vai rồi phá ra cười sặc sụa.
Nó được một phen hố, bực mình quay sang làm tiếp. Hắn nhận ra mình đùa hơi quá, bèn gác sang một bên, tựa lưng vào tường, chăm chú nhìn nó.
Lại bị người ta nhìn, nó cáu:
- Không lo làm đi còn đứng đấy nhìn tôi làm gì?
- Thích.
- Hơ...- Nó đến quỳ với câu trả lời trống tuếch trống toác của hắn, lại quay sang, tiếp tục bơ hắn.
Tuy vẻ ngoài hời hợt bình tĩnh thế nhưng trong tâm hắn đang đấu tranh kịch liệt. Sao đối với Lâm Thiên Khánh thì vui vẻ buông thả, với Trịnh Hạo Thiên thì ngoan ngoãn nghe lời, còn đối với hắn lại như ném cả một thùng phuy bơ vào mặt thế?
Dương Hàn Phong nắm lấy hai vai nó, cố tình nhìn sâu vào mắt nó. Rồi lấy giọng dõng dạc:
- Hết Lâm Thiên Khánh lại đến Trịnh Hạo Thiên, cô gái nhỏ, em muốn tôi tức chết phải không?
Thần linh ơi, nó như này là bị sắc đẹp mê hoặc rồi. Cả thân thể cứng đơ không nhúc nhích nổi...
Hắn nói tiếp, ánh mắt dịu dàng:
- Sau này đừng đi trêu chọc bọn họ nữa, được không?
Ựa...đại ca, anh tung thính nhiều quá...cái mạng nhỏ này của nó không chống nổi đâu...
Nó như bị thôi miên, đứng bất động, mắt cũng không thoát ra nổi vẻ đẹp dịu dàng kia. Hắn nâng nhẹ cánh môi, từ từ...từ từ lại gần nó...
Mắt nó trợn trừng...trời ơi, Dương Hàn Phong, anh định làm gì?
Thế nhưng không hiểu sao đến một chút sức lực để phản kháng nó cũng không có, huhu, Dương Hàn Phong, anh là đồ đại ma vương đem sắc đi hại người mà!
Thấy nó không phản ứng lại, tâm tình Dương Hàn Phong rất tốt, lần này ăn đậu hũ của nó chắc không vấn đề gì...
5cm...3cm...1cm...
Ở khoảng cách này nó có thể cảm nhận được hơi thở của hắn đang bắt đầu nóng lên. Dương Hàn Phong thì nắm chắc cơ hội được “ăn” nó rồi!
Rầm...
- Ô...- Nhật Huy há hốc mồm, ô lên một tiếng. Thấy có tiếng động phát ra làm nó giật mình, một phát đẩy mạnh hắn ra. Ở khoảng cách xa cũng có thể nhìn thấy mặt hắn đang đen thùi lùi. Hừmmm, đậu hũ đến mồm rồi mà lại bị rơi, tức chết hắn mà!!!
Nhật Huy mới đi chợ về vừa nhìn thấy thứ không nên nhìn thấy, vội vàng kêu lên:
- Đại ca, chị dâu, hai người...hai người làm tiếp đi...em không phiền!
Nói rồi anh chàng vứt luôn giỏ đi chợ ở ngoài cửa, chạy biến lên trên phòng. Lần này thảm rồi, làm đại ca lỡ chuyện, không biết tối Giáng Sinh này cậu phải phất phơ cà lơ ở con đường nào nữa...
Trong bữa ăn, ánh mắt Dương Hàn Phong lạnh lẽo nhìn Nhật Huy. Anh chàng run đến nỗi tay cầm đũa cũng rơi keng một cái. Đại ca, em hứa lần sau sẽ tìm kế cho anh “ăn” chị dâu mà, xin anh đừng nhìn em với ánh mắt ấy...huhuhu...
Tan ăn, nó lục đục chạy lên phòng ngủ lấy gì đó rồi đột nhập vào phòng hắn. Phần quà sáng nay vẫn chưa tặng, nhân cơ hội này phải mang sang, dù gì cũng mua rồi, không tặng cũng uổng!
Hắn tựa lưng vào bàn ăn, chăm chú nhìn Nhật Huy...
- Đại ca, em biết sai rồi...- Nhật Huy kêu gào...
- Chú không sai. - Hắn mỉm cười.
Nhật Huy biết, khi hắn cười kiểu này thì chắc chắn...sắp có chuyện xảy ra với cậu rồi! Thảm rồi, chết không có chỗ chôn mất...
Nhật Huy vội vàng khóc than:
- Đại caaa...
- Chồng tài liệu trong phòng, anh nhờ chú xử lý. Sáng mai phải xong. Được không? - Hắn nhẹ nhàng nói mà như đấm vào tai cậu. Thế nhưng, Nhật Huy đâu dám từ chối.
- Vâng vâng...
Nhật Huy chạy lên phòng hắn lấy tài liệu. Vừa nhìn thấy cái đống giấy tờ trên bàn, cậu chỉ muốn đi chết cho xong. Một chồng tài liệu học sinh chất cao như núi, dài như sông...
- Thế nào? Có nhiều không? - Từ ngoài cửa vọng vào tiếng của hắn. Hắn ung dung khoanh tay, dựa vào tường, mắt lim dim nhìn Nhật Huy.
- Không...thế này là đủ rồi...- Tuy miệng nói thế nhưng Nhật Huy lại nghĩ ”Đại ca của em...Rốt cuộc anh có đào tiểu sử tám đời tổ tiên của học sinh trường mình không thế?”
- Chỉ là tài liệu học sinh hai năm nay thôi, không nhiều. - Lời hắn nhẹ như mây bay làm Nhật Huy suýt ngất. Trời, hoá ra ngày nào hắn cũng nhởn nhơ chơi bời làm cậu tưởng việc của hội học sinh quá ít. Ai ngờ hắn lại chất một đống việc vào một xó rồi chờ thời cơ tìm người làm thay.
Độc ác lắm luôn á!
Nhật Huy ôm chồng tài liệu về phòng trong ngậm ngùi. Chị dâu, chỉ ở đâu về đây cứu em với!
Hắn mỉm cười đóng cửa phòng lại, ánh mắt chạm phải chiếc hộp màu trắng dưới gầm bàn.
Mở ra, là một chiếc đồng hồ nam nhìn khá bắt mắt. Bên cạnh còn nó dòng chữ viết nắn nót: “Giáng Sinh an lành, đại ma vương...”
Vừa nhìn cách nói lẫn cách viết, hắn đã nhận ra là phong cách của nó. Nụ cười trên môi hắn tươi tắn hẳn lên. Chưa bao giờ hắn thấy một chiếc đồng hồ bình thường lại đẹp đến như vậy.
Đột nhiên thấy thương Nhật Huy ghê, nhưng mà thôi, chạy sang phòng của phu nhân đã!
Cốc cốc cốc...
- Vy Khánh!!!
- Gì đấy? - Nó cất giọng ngái ngủ, vừa chợp mắt được một lúc đã bị phá, bực mình thật.
- Mở cửa cho tôi. - Hắn nhẹ nhàng.
Nó uể oải ra mở cửa, nhìn hắn. Hắn vui vẻ giơ hộp quà ra trước mặt nó:
- Cái này là của em?
- Ờ. - Nó lim dim gục luôn ở cửa. Hắn đành phải lôi nó vào giường.
Cốp...
- Ázzz...Dương Hàn Phong, anh giết người à? - Nó thất thanh kêu lên, cơn buồn ngủ tan biến từ lúc nào.
Chuyện là, trong quá trình dìu nó vào giường thì Dương Hàn Phong đã va đầu nó vào cánh cửa. Ôi, quả đầu của tôi...
- Xin lỗi xin lỗi, tôi kích động quá!
- Azzz, anh qua đây chỉ hỏi chuyện về hộp quà thôi á? - Nó cục cằn.
- Không, có quà cho em!
- Hử? Gì thế?
Nó ngồi xuống đệm giường, trơ mắt lên nhìn hắn. Hắn đặt ra trước mắt nó một hộp khá lớn, khi mở ra, bên trong là một đôi giày Adidas màu trắng cực đẹp.
- Woaw...tặng tôi thật á? - Nó ngạc nhiên nhìn đôi giày rồi đến chủ nhân của nó. Hắn khec gật đầu, khoé miệng nở một nụ cười đầy vẻ mong đợi.
Nó vui vẻ cầm lên ngắm nghía...
Suy nghĩ gì đó một lúc lâu, sắc mặt nó bỗng trầm xuống. Nó đặt đôi giày xuống sàn, buồn buồn nói:
- Người ta nói...tặng giày...là khởi đầu của sự chia cắt đấy...
- Chẳng phải gần hai tuần nữa em phải trở về nhà rồi sao? - Hắn tắt hẳn nụ cười trên môi.
- Ừ...- Nó cụp mắt xuống, suy nghĩ. Nhanh thật đấy, thoắt cái nó đã gắn bó với ngôi nhà này đã được 3 tháng. Haizz, nó phải trở về nhà thôi.
Nhìn nó buồn như vậy, hắn đột nhiên muốn chọc nó một chút để tâm tình khá lên...
- Này, tôi có 1 yêu cầu nho nhỏ.
- Yêu cầu gì? - Nó ngước lên.
- Tôi muốn hoàn thành nụ hôn còn đang dở vừa nãy!
- Cút ra ngoài! - Nó đứng bật dậy như thường lệ rồi tống cổ hắn ra khỏi phòng. Tâm trạng khá lên nhiều. Hắn bị đuổi thì ai oán:
- Tôi lỗ quá mà, cho em ngắm soái free mà không được cái gì...
- Anh có muốn xuống Âm Phủ free không? Mau về phòng! - Nó hét lớn.
Tối hôm đó, có ba thanh niên trong một mái nhà, mỗi người có một tâm trạng riêng. Một thanh niên ngủ ngon trong chăn ấm, một thanh niên nữa ai oán không ngủ được vì chịu thiệt, còn một thanh niên khác...đang vật lộn với đống tài liệu chồng chất trong khi chưa hoàn thành hết một nửa mà khóc ròng.