Sáng hôm sau, trường THPT Hoàng Kỳ đang náo loạn ầm ĩ cả lên. Giữa sân trường, từng đám, từng đám học sinh tụ tập lại một chỗ bàn tán gì đó. Bảng thông báo chật kín người, có vẻ như đã có vụ gì hay ho đây...
Nó kéo tay Ngọc Vy, khẽ hỏi:
- Ngọc Vy, bọn họ đang nói cái gì vậy?
- Cậu không biết à? Hai ngày nữa trường tổ chức đi du lịch đấy. Trường chơi trội vãi, mới ra Tết mà đã du lịch rồi.
- Ồ, ra vậy.
- À khoan, cậu với Thiên Khánh với hai anh chị lớp 11 kia được đi riêng hay sao ý nhỉ? Uaw...ghen tị quá đi...- Ngọc Vy bám chặt lấy cánh tay nó.
- Thôi đi cô nương, đi riêng có gì vui đâu...
- Có chứ, bồi đắp tình cảm! - Ngọc Vy cười híp mắt, hai đứa kéo nhau vào lớp. Trên đường đi đụng mặt Huỳnh Lệ Anh. Cô ta khẽ liếc nhìn hai người, rồi cười khẩy, bước qua như một cơn gió. Ngọc Vy bĩu môi:
- Loại người gì không biết, kênh kiệu chảnh chó vãi ra, không hiểu sao anh Hàn Phong lại nhìn trúng cho được.
Nó lập tức bật lại:
- Ai nói Dương Hàn Phong nhìn trúng chị ta chứ?
Ngọc Vy nhìn nó, vẻ mặt e dè:
- Vy...Vy Khánh, cậu...biểu cảm này là sao hả? Cậu sao phải kích động thế?
- Tôi...tôi kích động hồi nào? - Tim nó đập thình thịch, nó cũng không hiểu vì sao nó lại phản ứng như vậy nữa.
- Rõ ràng là cậu phản ứng giống như bị người ta cướp mất miếng ăn vậy...- Ngọc Vy nhìn nó chằm chằm. - Cậu...đừng nói là...cậu...
- Tôi làm sao? Chỉ là hơi có ý kiến thôi có được không hả? Người ta là đại soái ca của trường đấy, mắt nhìn cũng không đến nỗi tệ như vậy chứ! - Nó cố rặn ra một cái lý do.
- Thôi chúng ta về lớp đi. - Ngọc Vy kéo nó đi với vẻ mặt ưu tư...
***
Hết tiết hai, trên loa phát thanh của nhà trường vang lên cái giọng ồm ồm của thầy bí thư đoàn trường, được mệnh danh là chúa khẩu nghiệp - Lê Cường Thịnh:
"Thông báo, thông báo cho toàn thể học sinh trường THPT Hoàng Kỳ, thứ bảy này, trường tổ chức cho học sinh đi tham quan khu đền thờ An Dương Vương và công viên Hoa Hồng. Học sinh ba khối em nào đi tham quan thì đăng kí với cô chủ nhiệm để nhà trường chốt danh sách! Riêng bốn em học sinh Dương Hàn Phong, Huỳnh Lệ Anh của lớp 11A1, Mạch Vy Khánh, Lâm Thiên Khánh của lớp 10A3 thì sẽ có một chuyến đi riêng, địa điểm tại khu rừng Quỷ Vương bên cạnh khách sạn Nam Cung, chuyến đi kéo dài hai ngày một đêm và free tất cả các khoản..."
"Thông báo...để nối tiếp kì nghỉ Tết dài 10 ngày và giải tỏa căng thẳng cho kì thi học sinh giỏi sắp tới, nhà trường tổ chức đi tham quan..."
cả lớp 10A3 xì xào:
- Sao nhà trường đểu thế, gì mà rừng Quỷ Vương, nghe đã rợn...
- Đi riêng còn không bằng đi chung cả trường nữa...
- Mà tao chưa nghe đến rừng Quỷ Vương bao giờ, đứa nào google search đi!
Một bạn nữ nhanh tay lấy điện thoại tìm kiếm "rừng Quỷ Vương", ngay lập tức đã có kết quả. Rừng Quỷ Vương là một khu rừng sinh thái, bên cạnh tuy có khách sạn Nam Cung do một thương nhân người Nga mở nhưng cư dân bên cạnh toàn người dân tộc. Khu rừng này được khá ít lượt tham quan vì giá cả không rẻ nên không có nhiều bình luận về khu rừng này. Tuy thế, thương nhân người Nga này nhất quyết không giảm giá tham quan, tạo cho nó một cảm giác tò mò mãnh liệt.
Lâm Thiên Khánh cầm lấy điện thoại, đọc kĩ từng bình luận của những người từng tham quan, chau mày:
- Chuyến đi này không biết Vy Khánh có được an toàn không, hay là...ở nhà?
- Không! - Nó xồ lên, tắt điện thoại cậu đi. - Tôi hóng chuyến du lịch này lâu lắm rồi cậu biết không?
- Nhưng mà nhỡ...
- Cậu nghĩ nhà trường lại để chúng ta gặp nguy hiểm à?
- Uhm, chắc vậy.
Hết buổi, nó hí hửng cắp sách về nhà, vui vẻ chuẩn bị cho chuyến "thám hiểm" hai ngày tới. Về đến nhà được một lúc thì đám Minh Khang, Hạo Thiên và Tuệ San đồng loạt kéo đến. Vừa đến cửa, nó đã nghe giọng oang oác của Hạo Thiên:
- Ới giời ơi, trong khi anh phải đi chuyến tham quan nhàm chán thiếu muối cùng cả trường thì có mấy người được đi riêng, GATO ghê vậy á!!!
Nhật Huy tí tửng đi sau:
- Anh GATO vì không được đi chung với chị dâu nhà em thì có =))
- Chú chỉ được cái nói đúng. - Hạo Thiên cười nhăn răng.
Vào trong nhà, bê được đĩa hoa quả ra thì đã bị Minh Khang hóng hớt:
- Sao rồi em gái? Em thấy khu rừng gì ấy nhỉ? À à rừng Quỷ Vương ấy như thế nào?
- Khá OK anh, nghe rất thú vị.
- Lúc nào có dịp cả nhà mình cùng đi nhé! - Tuệ San cười tươi, cầm lấy miếng táo, đưa cho từng thành viên.
- OK! - Tiếng đồng thanh vang lên.
Tối, khi nó đang ngủ khò khò trên giường thì dưới nhà đang diễn ra một cuộc hội thảo.
- Đang đâu lại có Huỳnh Lệ Anh chen vào, mất cả vui! - Nhật Huy làu bàu, cậu đặt cốc nước xuống bàn như nói lên vẻ bất bình.
- Còn không kể đến rơi rừng núi như thế, Huỳnh Lệ Anh cô ta có làm hại gì đến Vy Khánh không nữa. - Minh Khang khá lo lắng.
- Các anh có phải hơi...lo lắng thái quá rồi không? Chỉ là xích mích nhỏ thôi mà, Lệ Anh không đến nỗi sẽ hại Vy Khánh đâu! - Tuệ San luôn nghĩ ai cũng thánh thiện như vậy.
- Tuệ San, cậu mới về nước nên tôi không muốn nổi nóng, chứ cậu đừng nghĩ Huỳnh Lệ Anh đơn giản như vậy. Bao nhiêu lần gài bẫy Vy Khánh rồi, biết không hả? - Hạo Thiên hơi nóng lên. Thật sự khi thấy người trong nhà nói đỡ cho người anh ghét, anh bực mình không chịu được.
- Rõ ràng lần này cũng không có ngoại lệ đâu! - Nhật Huy cay cú.
Tình hình hơi có vẻ nóng lên, Dương Hàn Phong nãy giờ lắng nghe hết những lời mọi người nói. Hắn nhàn hạ cầm ly cà phê lên uống, rồi nhẹ nhàng đặt xuống:
- Mấy người nghĩ Lâm Thiên Khánh sẽ để Vy Khánh gặp nguy hiểm à?
Nói rồi, hắn cười nhạt bước về phòng, bỏ lại mọi người đang cứng đờ miệng giữa phòng khách.
Người con gái hắn yêu, vậy mà phải dựa vào sự bảo vệ của kẻ khác...