Nó trở về trong tân trạng rối bời. Gọi điện thoại thì tắt máy, facebook không online, đây là sự biến mất kinh hoàng nhất từ trước đến giờ của Lâm Thiên Khánh.
Tệ hơn là, sáng hôm sau, cậu báo nghỉ ốm.
Nó nghĩ, có lẽ Lâm Thiên Khánh bệnh thật, vì ngồi chờ nó suốt mấy tiếng như thế. Có khi sốt cũng nên.
Nó lại nghĩ, có lẽ Lâm Thiên Khánh không ốm, cậu chỉ đang tránh mặt nó. Cậu giận nó rồi.
Tan học, nó quyết định đến nhà cậu xin lỗi tử tế. Đang đi rất gấp thì lại bị một lực kéo về phía sau.
- Em định đi đâu? - Dương Hàn Phong ngược ánh sáng, cúi đầu xuống hỏi. Trời đang nắng mà hắn đứng che mát hết cả chỗ nó đứng.
- Em...đi chỗ này một chút.
- Chiều nay học phụ đạo với anh.
- Không được, chiều nay em bận lắm. Thôi muộn rồi, anh mau về nhà đi. Em đi sớm về sớm.
Nó buông tay Dương Hàn Phong ra rồi chạy như bay đến bắt taxi. Đôi mắt hắn chợt ánh lên một tia sáng rồi nhanh chóng dập tắt.
King koonggg...
Vẫn là ông quản gia hiền hậu lần trước ra mở cửa cho nó. Nó tươi cười cúi đầu chào:
- Cháu chào ông. Lâm Thiên Khánh có nhà không ạ?
Ông quản gia nhìn thấy nó thì như bắt được vàng, vội vã nói:
- Đại thiếu gia từ hôm qua đến nay vẫn luôn nhốt mình trong phòng, không cho ai đến gần. Vy Khánh, cháu đến đúng lúc lắm. Lên thăm cậu ấy đi.
- Vâng!
Nó theo quản gia đến phòng cậu. Khẽ gõ cửa, giọng nói lạnh băng của cậu từ trong phòng vọng ra:
- Biến đi.
- Lâm Thiên Khánh...là tôi. - Nó khẽ nói.
Không gian yên lặng một lúc, nó tưởng là cậu giận nó lắm, nên lại định gõ cửa, đúng lúc ấy thì Lâm Thiên Khánh mở cửa ra.
Nó nhăn mặt cười, gãi đầu:
- Thiên Khánh...
Cậu không thèm nhìn mặt nó. Nó sờ nhẹ vào má cậu, rồi vui vẻ lắc qua lắc lại. Thế nhưng cậu vẫn lạnh tanh, không thèm nhìn nó.
- Lâm Thiên Khánh, cậu giận tôi à? - Nó vừa buồn cười vẻ mặt giận dỗi của cậu, vừa nói.
- Ai dám giận cậu. - Lâm Thiên Khánh nói, mắt vẫn không thèm nhìn nó một cái.
- Thôi mà, chuyện ngày hôm qua...tôi thực sự không nhớ. Tối hôm qua tôi có đến quán kem, nhưng chị chủ quán nói cậu đã về rồi...- Nó bấm bấm ngón tay, áy náy.
- Cậu đã đến quán kem sao? - Ánh mắt Lâm Thiên Khánh đã đặt lên người nó.
- Đúng đó. Nhưng mà lại chậm hơn cậu một bước. Tôi không nghĩ là cậu đợi lâu như vậy...tha lỗi cho tôi nha.
Nó nhìn cậu, ánh mắt khẩn cầu.
Lâm Thiên Khánh thực không chịu nổi ánh mắt thỏ con nhận lỗi ấy, lập tức cái miệng đã táy máy trước:
- Được rồi. Nhưng mà...cũng phải xem biểu hiện của cậu đã!
- Biểu hiện kiểu gì? Cậu muốn ăn mấy chầu kem? Bao nhiêu cũng được hết! - Nó vui vẻ.
- Chưa biết được!
Lâm Thiên Khánh quay lưng vào phòng. Nó cũng lon ton đi theo.
Rõ ràng là cậu đã lên kế hoạch giận dỗi lâu dài đó!
***
- Cậu đã chuẩn bị ôn thi học kỳ chưa vậy? - Ngồi tựa lưng vào chân giường đọc sách mãi cũng chán, Lâm Thiên Khánh lại lôi chủ đề học hành ra nói.
- Chưa. Nhưng Dương Hàn Phong nói sẽ giúp tôi học phụ đạo. - Nó cười.
- Trông cậu khá vui vẻ nhỉ? - Tất nhiên Lâm Thiên Khánh chẳng thích thú chút nào với việc này. Chẳng phải học kỳ I là cậu kèm nó sao? Kết quả cũng đâu có tệ?
- Cũng...bình thường. Được học phụ đạo với soái ca No.1 của trường, còn gì vui hơn. - Nó chẳng biết ăn phải cái gì mà tung hô Dương Hàn Phong lên tận mây xanh, vô tình làm tổn thương Lâm Thiên Khánh.
- Học với tôi không vui à? - Cậu hơi buồn, hỏi.
- Haiz, thực ra thì...học với cậu hay Dương Hàn Phong đều như nhau, điểm chung là rất thích cốc đầu tôi. - Nó bắt bẻ, nhìn Lâm Thiên Khánh.
- Tại cậu không tập trung đấy chứ. - Lâm Thiên Khánh nhìn ra ngoài cửa, ánh mắt chợt sáng lên. - À, tôi biết làm cách nào để cậu chuộc lỗi rồi!
- Cách gì?
- Đi theo tôi!
Cậu dẫn nó xuống tầng hầm của căn biệt thự. Vào một căn phòng có màu sắc ấm áp, cậu chỉ tay vào một con chuột Hamster đang bị nhốt trong một cái lồng nhỏ màu trắng:
- Giao nó cho cậu. Chăm sóc nó tốt vào đấy.
- Hmmm, được thôi. Một con Hamster thôi mà. - Nó mở cửa lồng cho chú chuột nhảy lên bàn tay nó.
- Nó kén ăn lắm đấy. - Lâm Thiên Khánh cười.
- Yên tâm đi. Tôi sẽ nuôi cho nó béo y như tôi luôn. - Nó vui vẻ. Ánh mắt dịu dàng nhìn chú chuột nhỏ trên tay.
- Nhưng mà...có cho nó chơi với mèo không nhỉ? - Nó thắc mắc.
- Chắc cũng được. Tại con này tính hơi côn đồ. - Lâm Thiên Khánh suy nghĩ một lúc rồi trả lời.
- Chủ nào tớ nấy. - Nó chợt nghĩ về đại ca Lâm Thiên Khánh đầu gấu trước kia, cười cười trêu chọc cậu.
Lâm Thiên Khánh thở dài:
- Haizz, hồi còn làm đại ca tôi ngầu thật mà.
- Sao giờ tự dưng lòi ra một thằng tăng động như này? - Nó cười như điên.
- Tại cậu chứ ai.
- Rõ ràng là điên từ trong trứng, gờ mới bộc lộ, lại còn đổ thừa...- Nó lẩm bẩm.
Bây giờ hệ vật nuôi của nó khá đa dạng nha. Có chó, mèo, giờ thêm cả chuột nữa.
À, nó còn nuôi thêm một anh người yêu đẹp trai nữa...
***
Năm giờ chiều nó mới mò về nhà. Dương Hàn Phong mặt sưng lù lù đợi sẵn ở cửa. Thấy nó, hắn đã vội hỏi luôn:
- Em vừa đi đâu về?
- Em đến nhà một người bạn.
- Bạn nào? Trai hay gái? - Sắc mặt hắn trông khó ở thấy rõ.
- Ayza anh lại thế nữa. Ngoan nào. - Nó xoa đầu của hắn như xoa một con chó lớn.
Mắt hắn chợt thấy chú Hamster trong lồng, lại hỏi:
- Con vật này...?
- Là của bạn em. Cậu ấy bận không có thời gian chăm sóc cho nó nên nhờ em nuôi hộ.
- Vậy à.
Nó cảm thấy...trong thời gian yêu đương với Dương Hàn Phong làm nó kiên nhẫn hơn nhiều rồi. Lúc trước nó làm gì có kiên trì để trả lời mấy câu hỏi vớ vẩn đó.
Nó treo chú Hamster lên gần cửa sổ. Tiểu Bảo có vẻ rất thích thú với người bạn mới này, nhảy lên nhảy xuống làm quen. Còn Ngáo vẫn lười biếng nằm gọn trong vòng tay nó, lim dim ngủ.
Dương Hàn Phong mở cửa phòng, thấy nó về nhà không ôm hắn mà vừa về phòng đã ôm ngay lấy con vật lông lá đáng ghét kia thì không khỏi phụng phịu. Hắn chống nạnh ở giữa cửa ra vào, cau có:
- Em chỉ biết mấy con vật đó thôi à. Suốt ngày đối xử tốt với nó như thế. Sao em không thử tốt với anh y như vậy đi!
Nó bật cười nhìn bộ dạng hắn hiện tại:
- Nó đáng yêu như vậy mà!
- Anh không đáng yêu sao? Anh đáng yêu như thế này mà! - Hắn giãy nảy.
- Nhưng mà Ngáo nhỏ xíu như này nè, còn anh lớn đùng rồi! - Nó nhìn con mèo, rồi lại nhìn ra hắn (một con mèo lớn có tính khó ở).
- Anh bé mà! Anh chỉ bé bằng con mèo ấy thôi! - Hắn xông đến bên giường, nằm bẹp xuống. - Cho nên...em ôm đi, mau ôm đi.
Nó bật cười, nhìn xuống Ngáo đang tròn xoe mắt không hiểu gì, tự dưng đang ngủ có một thằng ất ơ nào đó phá đám.
- Tròn mắt cái gì? - Hắn gừ gừ chú mèo. - Muốn tỏ ra đáng yêu hơn tao để được thương hơn chứ gì?
Hắn lườm lườm chú mèo.
Má, Dương Hàn Phong, anh có thể bớt dễ thương được không hả?
Hắn cứ lắc lắc bàn tay nó, cho đến khi chạm phải chú mèo. Hắn gầm gừ đuổi Ngáo chạy mất tích. Lúc này, chú mèo nhỏ mới lân la sang làm quen với Hamster nhỏ.
Nó xoa rối bù đầu tóc Dương Hàn Phong, trêu chọc:
- Chẳng phải anh rất sợ mèo sao?
Hắn nhìn chú mèo bên cửa sổ kia, khinh thường nói:
- Là một đấng nam nhi, tất nhiên không được sợ tình địch!
Ôi, Dương Hàn Phong, anh đổ đốn quá rồi. Ghen với ai thì chớ, đằng này lại ghen với một thứ không phải giống đực, cũng không phải người.