Oan Gia! Làm Bạn Gái Tôi Nha!

Chương 222: Có em trong lòng



Dương Hàn Phong về nước đã được gần hai tháng, khoảng thời gian này hắn có lỡ không chịu nổi mà định gọi cho Hàn Thiếu Vy mấy lần nhưng chợt nhớ ra trước đó cô dặn dò mình như thế nào, hắn không thể khiến cô khó chịu được.

Nhưng mà lâu quá rồi, sao Hàn Thiếu Vy vẫn không liên lạc lại với hắn? Cứ như thế này thì hắn phải chờ đến bao giờ đây?

Càng ngày càng sốt ruột, hắn chỉ muốn ngay lập tức chạy sang Thượng Hải tìm cô, nhưng số lượng công việc chồng chất từ ngày đi đến bây giờ đang đè bẹp hắn. Áp lực công việc và tình yêu khiến Dương Hàn Phong không thở nổi. Nhiều lúc hắn nghĩ có khi làm Tiểu Hàn sẽ dễ dàng hơn, sáng đi làm, tối về, đủ ăn đủ mặc, lại có thời gian chơi với Hàn Thiếu Vy.

Nhân viên ở Nhật Hàn kháo nhau rằng sếp họ đi nước ngoài lâu như vậy, trở về lại vùi đầu vào công việc như điên, bắt họ tăng ca suốt cả tháng trời, có khác gì ác quỷ chứ. Nhưng nói qua cũng phải nói lại, với mức lương tăng gấp đôi thì…

Haizz, đành chịu. Đồng tiền đang là thứ có thể chi phối chúng ta làm bất cứ thứ gì.

Nhóm Hạo Thiên thấy hắn làm hùng hục như trâu thì sợ toát mồ hôi, cả bọn lao vào hỏi Hạo Thiên rốt cuộc ở Thượng Hải đã xảy ra chuyện gì, sao hắn đi về lại biến thành thế này thì anh chỉ lắc đầu ngơ ngác, rõ ràng mọi chuyện vẫn diễn biến rất tốt đẹp, ai biết đâu.

Hỏi hắn thì hắn bảo “Chúng tôi đã yêu nhau rồi”, không biết có nên tin hay không.

- Hay là anh ấy bị chấn thương tâm lý sinh ra hoang tưởng rồi? – Huỳnh Lệ Anh lo lắng. – Chứ với tình hình thế kia thì chắc chắn anh ấy bị Vy Khánh từ chối luôn.

- Anh cũng đang sợ là thế. – Minh Khang nhăn trán, Tuệ San bụng bầu to vượt mặt cũng ngồi bên cạnh suy tư. Từ khi có thai, Tuệ San tăng những 13kg, trộm vía tay chân mặt mũi cô không bị phù nề gì cả, vẫn rất xinh đẹp. Tháng này là tháng thứ 8 rồi, cần phải chú ý hơn rất nhiều. Minh Khang gần như đã nghỉ hẳn việc ở công ty, túc trực bên cô 24/24.

Nhật Huy – anh chàng sinh viên vừa tốt nghiệp Y đa khoa liền bị mọi người hướng ánh mắt đến. Sau bao nhiêu năm, cậu không còn nhí nhố như ngày xưa mà đã hình thành dần một vẻ chín chắn, trưởng thành, ít nhất là vẻ bề ngoài là như thế.

- Sao anh chị cứ nhìn em thế? Em là bác sĩ đa khoa, có phải bác sĩ tâm lý đâu. – Cậu vẫn giữ thói quen gọi nhóm Hạo Thiên là anh chị mặc dù bằng tuổi, chẳng hiểu sao.

- Ừ nhỉ. – Huỳnh Lệ Anh tặc lưỡi. – Sao em cứ nghĩ bác sĩ đa khoa có thể chữa được tất cả mọi bệnh.

- Hic, em lạy chị. – Nhật Huy khóc ròng, cậu vừa nhận bằng tốt nghiệp tháng 9 năm ngoái, thực tập ở bệnh viện cũng nửa năm rồi, cậu cũng quen dần với tính chất công việc kiểu này. Sáng trưa chiều tối đều ở bệnh viện, không có thời gian thở chứ đừng nói đến việc tìm bạn gái.

Hạo Thiên nhìn Nhật Huy một lượt, nửa đùa nửa thật:

- Kể cả chú có là bác sĩ tâm lý thì anh cũng không yên tâm giao nó cho chú đâu, có khi còn bị nặng hơn.

- Này, anh đừng khinh thường chuyên môn của em. – Nhật Huy loạn cào cào lên. – Ngày xưa em mà vào chuyên ngành tâm lý học thì giờ em cũng mở một phòng khám riêng rồi đấy.

- Chú không nói thì anh cũng định để nó đỡ đẻ cho vợ anh đấy. – Minh Khang cười hềnh hệch, Tuệ San chỉ liếc anh một cái rồi lại xoa xoa bụng, con gái vừa đạp cô một cái, chắc chắn là không đồng tình với câu đùa vô duyên của bố con bé.

- Đừng chuyển chủ đề nữa, nghĩ cách chữa bệnh cho anh ấy đi. – Huỳnh Lệ Anh cáu.



- Chữa bệnh cho ai?

Từ ngoài cửa vọng vào một giọng nói cực kì quyền lực, cả bọn há mồm nhìn ra, ôi, ác quỷ cuối cùng đã về hang rồi. Dương Hàn Phong đi làm về, gương mặt tràn đầy mệt mỏi. Bây giờ là bảy giờ tối, bình thường hắn cứ phải tăng ca đến 9 giờ, sao nay lại về sớm thế?

- Anh về rồi đấy à? – Huỳnh Lệ Anh méo mồm, nếu như Dương Hàn Phong biết cả bọn đang nghi ngờ hắn có vấn đề về tâm lý thì có khi…hắn sẽ đào cả móng nhà bọn họ lên mất.

- Vừa nãy thấy em bảo chữa bệnh, ai bị bệnh gì à? – Hắn đi vào nhà, vứt chiếc áo khoác lên ghế sofa vào đúng chỗ Nhật Huy ngồi khiến anh chàng giật cả mình. Gì chứ áo khoác của đại ca vẫn lạnh lắm, lạnh như đại ca vậy…

- Hả? Ai bị gì, ai bị bệnh gì ạ? – Cô gái đáng thương ra sức cầu cứu nhưng lòng người đã nguội lạnh, ánh mắt sắc lẹm của cô xiên qua từng người một nhưng chẳng ai nhìn lại. Cay cú, cô chỉ thẳng vào mặt Hạo Thiên:

- Là anh ấy. – Hạo Thiên ngơ ngác nhìn ngón tay Huỳnh Lệ Anh chỉ vào mặt mình. Cô lườm anh rách mắt, sau đó chua ngoa nói tiếp. – Em cảm thấy anh ấy dạo này rất dở hơi, hay lảng vảng ngoài đường nên em mới đùa như thế thôi, không có gì đâu ạ.

Dương Hàn Phong nhìn đám lóc chóc ngồi lăn dưới chân, day trán thở dài:

- Xem xem, 26 27 tuổi đầu rồi mà vẫn cứ như đám trẻ con. – Nhìn xuống Minh Khang, cáu kỉnh nói. – Còn mày nữa, sắp làm bố rồi mà vẫn ngồi xuống hùa theo chúng nó. Làm sao không biết.

Cả đám nuốt nước bọt, Dương Hàn Phong chắc chắn có vấn đề, đang đâu thì tự nhiên thích nói đạo lý, kiểu này bệnh chắc phải nặng lắm rồi.

- Anh em chỉ đang đùa nhau, mày sao phải căng thẳng thế? – Minh Khang ôm vợ, xoa xoa cái bụng tròn của Tuệ San. – Tao nghĩ mày mới bị làm sao ấy.

Cái miệng sắp làm bố của Minh Khang đã nói lên tiếng lòng của các anh em nhưng vô tình chọc giận quỷ vương. Minh Khang cũng biết mình lỡ vạ miệng, cũng sẵn sàng đón chờ cơn thịnh nộ từ cái mặt đang bốc cháy đen thùi lùi kia. Thế nhưng, hắn chỉ lặng lẽ nghiến răng, đứng dậy bỏ lên phòng.

- Ừ, chắc tao có vấn đề.

Cả bọn nhìn theo bước chân của hắn cho đến khi cánh cửa đóng lại. Cả đám nhìn nhau, túa mồ hôi hột.

- Thấy…thấy chưa? Đã bảo là không ổn rồi. – Minh Khang lau mồ hôi, vội đỡ Tuệ San, sợ ảnh hưởng đến cô công chúa bé nhỏ trong bụng. Anh lo lắng nếu ngày nào con gái anh cũng phải chịu áp lực như thế này, hoặc là có một người bố đỡ đầu như Dương Hàn Phong thì con bé hẳn là sẽ luyện được tinh thần thép, thể lực núi đè không chết hay cái gì đại loại thế.

Hạo Thiên trầm ngâm suy nghĩ, có lẽ trước đó anh suy nghĩ hơi đơn giản. Vốn tưởng mọi người đang đùa, anh cũng hùa vào góp vui thôi. Anh chỉ nghĩ về nước khối lượng công việc hơi nhiều, hắn hơi stress, chỉ chăm chăm làm việc để sớm sang bên đó gặp Hàn Thiếu Vy, chỉ vậy thôi.

Nhưng mà quả thật càng ngày hắn càng trở nên kì quái.

- Tao thấy rất lạ đấy, ở bên đó, quan hệ của Vy Khánh và nó rất thuận lợi luôn. Hơn nữa trước hôm về nước mấy ngày, nó còn dẫn em ấy về nhà cơ mà.

- Dẫn về nhà luôn? – Minh Khang tròn mắt. – Rồi sao nữa?



- Ai biết, đêm đó nó bảo tao và A Hạn tạm ra ngoài ở một đêm. Có trời mới biết nó làm cái gì. – Hạo Thiên nhún vai. Nói là có trời mới biết nhưng trong đầu của mọi người, ai cũng ngầm đoán ra được việc đó là cái việc-gì-rồi-ấy.

Huỳnh Lệ Anh vội đỏ mặt, cô là cô gái duy nhất chưa lập gia đình ở đây, nói đến mấy việc như thế này, xung quanh lại toàn là đàn ông, không ngượng mới lạ.

Bao nhiêu năm qua, Huỳnh Lệ Anh vẫn một mình. Cô quan niệm rằng những thứ những người đàn ông xung quanh có thể cho cô, tự mình cô cũng có thể có được, vậy tại sao phải rước phiền phức vào mình?

Nhưng mà quan niệm đó hình như sắp đổ xuống rồi, từ khi về nước, gặp Giang Vũ Minh, thế nào mà cô lại trở thành đồng nghiệp với anh ấy. Càng tiếp xúc nhiều, cô càng cảm thấy thứ mình đang thiếu, Giang Vũ Minh có thể đem lại cho cô. Đó là sự quan tâm.

Giang Vũ Minh là một người đàn ông rất ấm áp, quan hệ với mọi người trong công ty cũng rất tốt, nhưng lại rất kén chọn. Một anh chàng vừa đẹp trai, lại giỏi giang, gia cảnh cũng ổn mà lại độc thân từ trong trứng đến năm 28 tuổi – là thời điểm hiện tại, khó có thể bảo người ta không nghĩ linh tinh. Thậm chí từ năm anh học Đại học mà mãi không có bạn gái, người ta còn đồn khắp cả cái trường NEU rằng hội sinh viên có hội trưởng rất đẹp trai nhưng đừng dại mà động vào, chị em cả đấy.

Haizz, như thế cũng tốt, anh cũng bớt đi một sự phiền muộn.

Sau này đi làm rồi, anh cũng luôn giữ khoảng cách nhất định với người khác giới xung quanh mình nhưng lại tạo cho họ cảm giác luôn được quan tâm đến. Đó là điều Huỳnh Lệ Anh suy đoán, vì cô cảm giác như thế. Cô cũng có để ý rồi, anh rất thân thiện với mọi người, có tổ tiên cô đội mồ sống dậy cũng không biết cô có đặc biệt hơn những cô gái khác hay không.

Haizz, mấy ngày nay điều này luôn khiến cô đau đầu. Giá mà có Vy Khánh ở đây thì tốt rồi, ngày xưa con bé giúp cô kết nối chuyện trò với anh Vũ Minh một thời gian, nói không chừng bây giờ còn giúp cô se duyên nữa cũng nên.

Haizz…

- Này, làm gì mà ngẩn ra thế? Nghĩ bậy rồi đúng không? – Hạo Thiên cười gian trêu chọc Huỳnh Lệ Anh khiến cô thẹn quá hóa giận đá cho anh một cái. Hạo Thiên ôm chân rống lên kêu trời. – Em mà cứ hung dữ như thế thì không có bạn trai nổi đâu.

Huỳnh Lệ Anh nhìn anh, cười khinh bỉ:

- Tốt như anh cũng đã làm được cái gì đâu.

- Em…

Má nó, gợi đòn thật đấy, nhưng mà cũng không sai. Cả đám ôm bụng cười muốn lòi bản họng, không thở nổi nữa ngã xuống ho sù sụ. Hắn nằm trên phòng thấy cái đám trẻ trâu dưới nhà hết khóc thuê rồi lại cười nắc nẻ, thầm nghĩ chắc bọn họ có vấn đề.

Hắn cầm điện thoại lên, màn hình vẫn là cái nắm tay đầy ngọt ngào của ngày đầu tiên hẹn hò. Hết tắt đi lại bật lên, hàng chục lần như vậy nhưng vẫn không dám nhắn tin hay gọi điện cho cô. Dương Hàn Phong tuyệt đối nghe lời, nếu cô nói đợi cô liên lạc trước, đừng nhắn tin hay gọi điện nhiều thì hắn sẽ nghe theo, một ý cũng không dám trái.

Hắn lại nằm lướt album ảnh, vừa xem vừa cười. Hẹn hò được ba ngày, nhưng hắn có cả đống ảnh, từng ngày từng ngày đều có rất nhiều khoảnh khắc được hắn chụp lại. Cùng cô nấu ăn, cùng cô dọn dẹp, cùng cô ngồi xem TV, cùng cô chăm sóc những khóm hoa trước nhà… Tất cả những khoảnh khắc đều được hắn bí mật ghi lại, bắt trọn nụ cười của Hàn Thiếu Vy.

Đến một bức ảnh, hắn dừng tay lại, hai mắt dịu dàng nhìn vào màn hình. Đây là bức ảnh duy nhất cô không cười nhưng nét mặt vô cùng dễ chịu. Đêm đó, sau khi ôm chặt cô trong lòng, chật vật một lúc Hàn Thiếu Vy cũng đã ngủ. Thực ra hắn không hề say, cũng không một phút giây nào ngủ, hắn chỉ đang giả vờ để cô đỡ đề phòng khoảng cách hay ít nhất là đỡ sợ hắn làm gì mình. Sau khi nghe tiếng thở đều đều dưới lồng ngực, hắn mở mắt, chỉnh lại vài sợi tóc còn đang quấn vào tay mình. Hàn Thiếu Vy rất thơm, thơm mùi hoa cỏ nồng ấm khiến người khác ngửi thấy là muốn giữ lại bên cạnh ôm ngủ như một chú mèo con. Hắn có vẻ nới tay ra hơn để với điện thoại, thuận thế hoặc do cảm thấy không khí xung quanh bớt ngột ngạt hơn, Hàn Thiếu Vy từ vị trí rúc vào ngực hắn liền lăn ngửa ra hít thở, gối đầu lên tay hắn rồi lại ngủ say. Dương Hàn Phong cười dịu dàng, rất rất dịu dàng, trong mắt hắn bây giờ chỉ còn sự cưng chiều lên tận trời. Cầm được điện thoại, hắn lại chụp hình, bản thân thì cười híp mắt còn Hàn Thiếu Vy thì ngủ ngon lành. Khoảnh khắc ấy, cảm tưởng như cuộc sống hai người chỉ cần có nhau là đủ.

Cảm giác có em trong vòng tay, anh thật sự rất nhớ…