Nó vui vẻ bước vào nhà, tay xách mấy túi đồ hắn chọn cho. Minh Khang từ trong phòng ló đầu ra, nhìn thấy nó liền tinh nghịch ngó vào phòng, nơi Hạo Thiên đang ôm một bé mèo rất xinh xắn:
- Nhóc con về rồi đấy!
Hạo Thiên nâng niu chú mèo con, thủ thỉ:
- Bé ngoan!! Bé giúp bọn anh nhé!
- Đưa đây! Tao đi tặng!_ Minh Khang toan vồ lấy bé mèo
Hạo Thiên nhanh chóng giật lại:
- Nào nào, cứ từ từ. Để thằng Phong về rồi hãy tặng!
Nói đoạn, anh nháy mắt một cái nghịch ngợm làm cho Minh Khang bỗng hiểu ra vấn đề:
- Một mũi tên trúng 2 con nhạn!
Cả căn phòng ngập tràn tiếng cười. Chú mèo con cũng góp vui...meo~meo!
7h tối...
Hàn Phong lê lết về nhà. Lê lết ở đây không phải là còn đau do "cú va đập" của nó mà là hắn đang phải xách hàng chục cái túi đồ trên tay. Chả là lúc về, thấy đồ nó vẫn thiếu nên mụa thêm vài bộ nữa. Tưởng nó ở ngoài xe đợi ai dè nó về trước. Hôm nay đi mua sắm riêng nên cũng không cho người đi theo.Làm tội hắn phải xách nhiều.
- Á, Phong, mày về rồi à?_ Hạo Thiên cười cười, cố ý nói to cho "ai kia" nghe thấy mà giấu con mèo đi.
Minh Khang vội vàng giấu chú mèo con vào một cái hộp rất lớn, đặt xuống gầm giường. Hoàn tất, anh từ từ bước xuống cầu thang, vui vẻ:
- Phong! Sao về muộn vậy? Nhóc con về lâu rồi mà?
Hắn nhăn mày, khổ sở nói:
- Nó...ais...khỏi nhắc đi!
2 người kia âm thầm nhìn nhau, đôi mắt có ý cười. Vửa lúc ấy, nó tung tăng từ trên tầng xuống. Nhìn thấy hắn, nó cười tươi, chọc ghẹo:
- Hồi phục nhanh ghê nhỉ?
Hắn sa sầm lại, quăng cho nó túi đồ:
- Nấu ăn đi!
- Sao tôi phải nấu?
- Hôm nay em đã làm thế với tôi, hết sức lực rồi!
- Người làm đâu?
- Nghỉ!
- Sao lại nghỉ?
Hắn tiến lại gần nó, ghé tai nói nhỏ:
- Em mà còn lằng nhằng vòng vo nữa, tôi nói em biến thái với tôi đấy! Chắc em không muốn cả trường biết đâu nhỉ?
Nó nghênh mặt:
- Có bằng chứng?
Hắn nhếch môi:
- Chỉ cần là lời tôi nói, thì cũng đủ làm bằng chứng rồi!
Đến đây nó mới nhớ ra, hắn có sức ảnh hưởng cực lớn trong trường. Nếu nó muốn cả trường bàn tán hay tệ nhất là cuốn gói ra khỏi trường thì cứ thử không nghe lời hắn đi!
- Tôi không biết nấu ăn!_ Nó chưng bộ mặt đáng thương ra, năn nỉ
- Tôi dạy em!_ Hắn thản nhiên
Nó miễn cưỡng gật đầu 1 cái, tính đi theo hắn vào nhà bếp luôn thì...
- Có vui thì cũng không cần phải nhảy lên thế chứ! Thế nào? Món qùa ý nghĩa quá phải không? Haha...
- Cậu bày ra trò này?_ Hắn tức đỏ mặt
- À há!_ Minh Khang thản nhiên
Nó vui vẻ ôm con mèo vào lòng, vuốt ve bộ lông trắng như tuyết của chú. Ngước mặt lên, nó ngớ ngẩn hỏi:
- Đẹp quá hay gì mà anh vui đến thế?
Hắn tức nghẹn cổ, nói trong oan ức:
- Vui cái khỉ gió!
- Này này...con mèo dễ thương như này cơ mà!
Vừa nói, nó vừa ôm con mèo lại gần sát hắn làm hắn hoảng hồn lần 2...
- AA!! Mang thứ đó tránh xa tôi ra!! Nhanh!!
Nó bây giờ mới hiểu ra vấn đề, cố nhịn cười, nói:
- À...anh sợ mèo hả?
Hàn Phong quay đầu ra chỗ khác, không nói. Điều này khiến nó phá ra cười...
- Hóa ra một người như anh...không sợ trời...không sợ đất...chỉ sợ...
Nó chưa nói hết câu, Hạo Thiên cũng Minh Khang chen vào...
- Chỉ sợ mèo!!!
Cả căn phòng ngập lên tiếng cười, chỉ tội cho ai kia, chỉ biết lườm nguýt rách mắt...chốc chốc lại đề phòng xem cái vật thể trắng hếu kia có bay lại hay không...
Cuối cùng, không nhịn được nữa, hắn nhắm mắt nhắm mũi, hét:
- Xuống nhà bếp! Nấu ăn cho tôi!
Nói xong, hắn hậm hực lên phòng. Nó dỗi, giậm chân thùm thụp xuống nền nhà:
- Chưa thấy ai có cái thể loại giận cá chém thớt như anh đấy!