Sau khi từ phòng họp bước ra để chuẩn bị về thì Vũ Dụ Bạch đã sớm đem của nợ "Vũ Dạ Uyển" ném cho Đường Phục Sinh để đưa nàng về Vũ gia, còn anh thì đương nhiên sẽ đưa Quan Vi Duyệt về nhà của cô. Khi cô ngồi vào xe của anh, nhìn ngó xung quanh một chút, hơ hơ... Đúng là nam nhân nhạt nhẽo, chả có gì vui cả. Bỗng nhiên Vũ Dụ Bạch khẽ nói
- Phía sau ghế.
Quan Vi Duyệt ngơ ngác liền nhìn về phần lưng ghế, ơ? Đó không phải là ảnh của cô sao? Cô chợt giật mình, sao đó lại ngượng đỏ mặt. Ơ hay, tại sao Vũ Dụ Bạch lại có thể dễ dàng đọc được suy nghĩ của cô thế nhỉ? Và hiển nhiên chưa để cô mở miệng hỏi, anh đã trả lời
- Từ khi quen biết em, những suy nghĩ của em đều viết hết lên mặt. Không muốn biết cũng không được. Ngốc!
Vũ Dụ Bạch khẽ gõ lên đầu cô một cái, Quan Vi Duyệt bĩu môi, hứ... Dù sao thì ở nhà cô cũng là người có nội tâm sâu sắc chứ bộ. Tại vì... À ừ... Tại vì mê trai nên cô mới dễ bị người ta thấy thôi. Sai khi anh đã xác định thắt dây an toàn cho cô xong thì mới bắt đầu cho xe lăn bánh, trên đường về nhà Vũ Dụ Bạch nhìn ra được sắc mặt của cô có chút khó coi. Anh liền nhướn nhướn mày
- Em làm sao vậy?
Quan Vi Duyệt ái ngại nhìn anh, rồi nhỏ giọng nói
- Hình như bà dì của em đến.
Đôi mắt của Vũ Dụ Bạch có chút hốt hoảng, sau đó anh lái xe đến một cửa hàng tiện lợi nhỏ, khi anh bước xuống xe Quan Vi Duyệt còn gọi anh một tiếng, vì cô không biết anh đang làm gì.
Vũ Dụ Bạch đi vào cửa hàng tiện lợi, những nhân viên nữ ở đây dường như bị anh thu hút hoàn toàn, nhưng khi họ nhìn thấy anh đến quầy bán băng vệ sinh thì liền hốt hoảng nhìn nhau. Trong một nhóm đó thì có một cô gái bước đến tận tình giới thiệu cho anh hiểu hơn, Vũ Dụ Bạch chỉ gật đầu... Sau đó anh nói
- Có thể lấy cho tôi một cái... Khụ... Một chai nước ấm, một thanh chocolate đen... Cảm ơn.
- Anh có muốn lấy thêm gói đường đỏ hay không? Khi cô gái đến kì thường sẽ rất đau bụng... Hay là...
- Lấy.
Sau khi mua xong thì anh hiên ngang bước khỏi cửa hàng tiện lợi, còn các nhân viên nữ ở đây thì người nào người nấy gương mặt đầy tiếc nuối.
Quan Vi Duyệt chợt bước ra khỏi xe, nhìn thấy một vệt màu đỏ bám lại ghế liền xấu hổ, hôm nay chỉ mới chính thức yêu nhau ấy thế mà lại... Aizzz, mất mặt quá... Chợt ở phía sau có một cái gì đó che chắn phía sau cho cô, Quan Vi Duyệt giật mình xoay người lại nhìn... Ra là Vũ Dụ Bạch, nhưng tầm mắt của cô là nhìn vào gói đồ màu đen trên tay của anh.
- Ở bên kia có nhà vệ sinh công cộng, em vào đó thay đi...
- Em xin lỗi... Một lát nữa em sẽ dọn dẹp chỗ này.
Quan Vi Duyệt cầm lấy gói đồ đen kia chạy thục mạng vào nhà vệ sinh công cộng kia. Còn ở đây, Vũ Dụ Bạch mở sau xe lấy một miếng lót ghế mới để thay, còn miếng da cũ thì sao? Chậc chậc... Nhà anh giàu, nên anh đem đi ném bỏ :)))
Sau khi Quan Vi Duyệt quay trở lại, cô muốn dọn dẹp chỗ của mình, nhưng đã thấy chiếc ghế được thay mới rồi. Cô dương mắt nhìn anh
- Vào đây, anh đưa em về.
- Dụ Bạch... Cảm ơn anh.
Vũ Dụ Bạch mỉm cười, trước khi xe lăn bánh anh còn pha nước đường đỏ cho cô, đương nhiên là cũng không quên lấy một chai nước ấm đặt bụng. Sau đó dặn dò
- Nếu còn bị đau thì ăn một viên kẹo.
Quan Vi Duyệt ngoan ngoãn gật đầu. Dường như từ trước đến giờ, anh là người đàn ông thứ hai đi mua băng vệ sinh cho cô. Người đầu tiên là cha cô đó, ghê chưaaaaa! Nhưng hôm đó là mẹ cũng bị, cha mua hơi nhiều nên ném cho cô :))) Nói mà tức á!
Sau khi Vũ Dụ Bạch đưa cô về đến Quan gia thì anh có ý định về nhà. Tuy nhiên ở trước cổng lại tình cờ gặp Ngụy Quân Cửu Cửu và Tần Ngọc Nha vừa mới về đến, khi Cửu Cửu nhìn thấy anh và con gái cưng đang ở bên nhau liền có chút kích động. Sau đó Cửu Cửu cũng dịu dàng mời anh vào nhà.
- Chào bác. Bác Quan.
- Nghe nói hiện tại cháu đang là Phó tổng của Vũ Thị?
- Vâng.
Tần Ngọc Nha nhìn một loạt cậu trai này, tướng mạo thì không cần bàn, tính cách trầm ổn, ngay cả công việc của tốt. Nếu như thật sự Vi Duyệt nhà mình có thể gả đến cho cậu trai này thì là một chuyện may mắn. Khi Quan Vi Duyệt lên phòng để thay đồ thì ở trong phòng, Quan Mộc Mộc bước ra... Cô bé Mộc Mộc ngày nào năm nay đã trở thành một thiếu nữ xinh xắn, đáng yêu vạn người mê. Khi Mộc Mộc nhìn thấy Vũ Dụ Bạch liền thấy quen mắt, sau đó liền ko biết giữ miệng nên thốt lên
- Ơ, anh rể? Anh với chị Duyệt....
Cửu Cửu giờ thì đã có thể khẳng định vì sao trước kia Ngụy Quân Cửu Cửu và Quan Chấn Khiêm luôn lo sợ Quan Vi Duyệt sẽ lựa chọn chủ nghĩa độc thân nên mới cố gắng gán ghép cô với Ngô Khang, nhưng mà... Có lẽ không phải con gái nhà mình theo chủ nghĩa độc thân, mà là do nó đang chờ đợi người nó yêu.
- Bác Quan, cháu có chuyện muốn nói với bác.
- Có chuyện gì thế?
- Có ba chuyện cháu muốn nói. Thứ nhất, cháu và tiểu Duyệt thật sự đang yêu đương. Thứ hai, thứ hai tuần sau chính là ngày thành lập của Vũ Thị, đến lúc đó mong bác gái và bác trai sẽ tham gia. Thứ ba, một tháng sau cháu có việc sẽ ra nước ngoài... Đồng thời, cháu cũng muốn đưa Tiểu Duyệt đi. Xem như là bù đắp cho cô ấy.
- À, được.
Vũ Dụ Bạch có chút kinh ngạc, hình như cái này cũng đồng ý quá nhanh đi. Chẳng lẽ không sợ anh đây có ý đồ xấu với con gái họ sao?
- Dù sao Tiểu Duyệt ở nhà mà xa cháu nó sẽ quậy tưng cái nhà này lên. Thôi thì cháu cứ đưa nó đi đi, đi càng xa càng tốt. Bác cảm ơn nhá!
Quan Vi Duyệt: "............" Con ghẻ! Chắc chắn tui là con ghẻ!!!