Hôm nay Vũ Dụ Bạch từ sớm đã rời khỏi nhà để đến Quan gia đưa Quan Vi Duyệt đi ăn sáng rồi mới đi làm. Trên đường đến Tập đoàn Quan Thị, cô ngồi ngoan ngoãn ở ghế phụ lái nhìn xa xa, dường như bản thân cô còn chưa dám tin đây là sự thật.
- Bụng có đau không?
Quan Vi Duyệt bị giật mình khi nghe anh hỏi như vậy, gương mặt đang bình thường liền có chút ngại, bà dì chết tiệt này sớm không đến muộn không đến, lại đến đúng lúc cô và anh vừa xác định mối quan hệ.
Cô khẽ lắc đầu
- Hiện tại em đang làm thư kí cho cha?
- Đúng vậy.
- Tháng sau anh đi công tác ở nước M
Quan Vi Duyệt chợt sững người, cô và anh chỉ mới chính thức yêu nhau chưa bao lâu, mà anh đã phải đi công tác xa như vậy sao? Nhìn đôi mắt có chút hụt hẫng của cô, Vũ Dụ Bạch liền nói tiếp
- Anh đã xin mẹ rồi, tháng sau em đi cùng anh.
- Dả?
- Tháng sau em, anh, Lý Hàn, Tiểu Thất và Phục Sinh sẽ đi. Một phần là vì công việc, một phần khác là để hẹn hò.
Lỗ tai của Quan Vi Duyệt lùng bùng, anh vừa mới nói... Hẹn hò? Là hẹn hò sao? Nhưng mà... Cái cách hẹn hò này cũng quá chảnh sả rồi, đi hẹn hò thôi mà có cần ra tận nước M hay không? Chưa hết, mệnh giá tiền ở lớn hơn ở đây gấp hai lần, nhưng nói đi vẫn phải nói lại... Dù là có đắt đỏ nhưng bù lại cảnh sắc ở nước M quả thật là khiến người khác thích thú, nhất là trường đua ngựa Bạch Phát, nghe nói tất cả giống ngựa từ tốt đến cực phẩm đều quy tụ về đó, không chỉ vậy... Còn có một chút ngựa toàn thân đều là màu trắng, hay còn gọi là King. Chú ngựa này từ trước đến giờ vẫn chưa ai được chạm qua và hình như... Nó cũng có chủ sở hữu rồi.
- Tiểu Thất là thư kí của anh, cô ấy đi cùng thì có lý. Nhưng mà Lý Hàn và Đường Phục Sinh đi theo làm gì cơ?
Vũ Dụ Bạch mỉm cười nhẹ, rồi nhẹ nhàng nói với cô
- Em nghĩ Lý Hàn sẽ bỏ mặc Tiểu Thất sang nước ngoài một mình sao? Hơn hết, cậu ta sẽ không bao giờ để Tiểu Thất ăn cẩu lương một mình. Riêng Phục Sinh thì... Khụ... Cậu ấy am hiểu nước M, nếu như trong thời gian anh và Lý Hàn xử lý công việc, cậu ta sẽ đưa em và Tiểu Thất đi.
- À đúng rồi. Nhắc mới nhớ, Dạ Uyển và Đường Phục Sinh?
- Thực ra thì con bé thích Phục Sinh, nhưng mà chuyện này thì không chắc. Nhưng có điều anh chắc chắn... Phục Sinh sớm muộn gì cũng là em rể của anh thôi.
Quan Vi Duyệt mới gật gù đồng ý, cô từng nghe Tiểu Thất nói, Đường Phục Sinh từ khi bước vào giới giải trí đã được Trang Nhược Uyển nhắm trúng, Trang Nhược Uyển từng muốn gả Dạ Uyển cho cậu ta, chỉ có điều Dạ Uyển còn quá nhỏ. Trong khi đó cô bé Vũ Di Di năm nay cũng đã 15 tuổi, về mặt tuổi tác cũng không quá chênh lệch là bao nhiêu. Còn hai cô bé song sinh Vũ Ánh Ni và Vũ Ánh Mi thì thôi không cần bàn cãi, Vũ Dương cứ ôm khư khư hai cô bé chẳng anh nào dám động đến. Trái lại với tính cách của cha mình, Vũ Dịch Hàn lại rất nghiêm túc... Nhiều khi nhà họ Vũ còn nghĩ "Làm sao Vũ tam thiếu có thể sinh ra được người con này", nhưng nếu nhìn về mẹ thì... Ừ... Đúng là con trai giống mẹ.
Còn Vũ Ngự An thì lại không có hứng thú với tập đoàn, cậu bé năm nay đã 18 tuổi, hiện tại đang du học ở Anh Quốc với sự đam mê ngành khảo cổ học. Nên chỉ có những dịp tết hay lễ lớn thì mới thấy mặt của Vũ Ngự An xuất hiện.
[........................]
Quay về nào ~
Sau khi Vũ Dụ Bạch đưa Quan Vi Duyệt đến Quan thị, khi anh mở cửa cho cô bước xuống thì có rất nhiều ánh mắt của mọi Người xung quanh nhìn hai người họ, nhất là một cô thư kí nhỏ trong phòng thư kí của cha mình. Cô ta nhìn Vũ Dụ Bạch với đôi mắt sáng ngời ngời như nhìn thấy trân bảo, sau đó cô ta nhìn thấy Quan Vi Duyệt bước ra từ xe của anh, còn là ở ghế phụ... Sự đố kị sớm đã phát sinh nay còn được tăng level thêm một bậc.
- Khi nào tan làm thì gọi cho anh, anh đến rước em về.
- Không cần đâu, buổi chiều em có hẹn với Mẫn Hi rồi.
- Em và cậu ấy đi đâu?
- Chỉ là đi dạo phố thôi, từ khi Mẫn Hi được thăng chức trưởng phòng, em và cậu ấy ít có thời gian bên nhau.
Vũ Dụ Bạch gật đầu, anh biết... Đối với Quan Vi Duyệt, thứ quan trọng nhất là gia đình và bạn bè. Với lại Mẫn Hi và cô cũng đã lớn lên cùng nhau từ bé đến lớn, hiện tại cô không chỉ xem Mẫn Hi là bạn thân mà cô xem Mẫn Hi như là chị em trong gia đình.
- Buổi trưa ăn nhiều một chút, trưa nay anh có buổi họp. Nên không thể gọi cho em.
- Em biết rồi, em sẽ ăn nhiều. Được chứ?
Vũ Dụ Bạch hài lòng, trước khi đi còn không quên hôn nhẹ lên trán cô rồi nói nhẹ một từ "Ngoan". Sau khi đã an tâm nhìn cô bước vào công ti rồi thì anh mới vào xe rồi đến Vũ Thị.
Cô gái đang đứng lấp lo phía không xa kia liền nắm chặt nắm đấm, ánh mắt hung tàn nhìn về phía xa xăm
- Dựa vào cái gì mà mày có tất cả còn tao thì lại không? Dựa vào cái gì chứ!