[OLN] The Lord

Chương 32: Chap 12



-Chủ nhân, chúng ta nên trú ở một cái hang. Đợi cơn bão tuyết này trôi qua rồi hãy đi tiếp.

Nakila và Lily đang gặp một trở ngại khó khăn ở bước chân đầu tiên đi qua nhân giới của mình. Họ phải băng qua con đèo Yvin để có thể bước xuống mặt đất, vốn dĩ làng Undead được ở trên một ngọn đồi kế đỉnh Ulitos, ngôi làng ấy cũng được bao phủ bởi những dãy núi khác nhau nên họ phải đi xuống các con núi trước rồi mới có thể bước sang thế giới loài người.

Hiện tại cơn bão tuyết đã làm trở ngại cho họ, ngôi làng đang ở mùa đông và họ sinh sống ở trên núi nên khi họ đi xuống gặp cơn bão tuyết là điều không tránh khỏi.

-Ừm.

Nhưng bão tuyết thông thường sẽ không làm ảnh hưởng tới Nakila, vì cậu có [God Eyes] có thể nhìn xuyên qua bão tuyết và cũng có thể né những cơn lở tuyết khổng lồ nhờ [Light Move]. Cậu có thể dễ dàng đi xuyên qua bão tuyết nhưng Lily thì không. Trái với Nakila, Lily chỉ là một Undead bình thường mà không có skill nhãn thật nào, việc cô đi lại ở trong bão tuyết đã rất khó rồi.

Cô mặc trên mình bộ đồ len cừu, để giữ nhiệt Lily đã hy sinh đi khả năng đi lại của mình.

Gương mặt cô bé đỏ bừng lên vì lạnh, còn Nakila thì vẫn giữ được sắc thái ngày nào. Nhờ có bộ đồ cậu mặc làm từ vải thần nên việc giữ nhiệt với Nakila là điều không cần thiết.

Cậu có thể dễ dàng di chuyển ở bất cứ môi trường nào, thời tiết nào bất kể nóng lạnh.

Đó là còn chưa nói, ở trong thời tiết này sẽ xuất hiện những "Con Quỷ Săn Mồi" Đi phá hoại làng hay những nơi loài khác sinh sống, đó là những con Người Tuyết chúng cao đến sáu mét với sức mạnh vật lý cùng bộ lông rậm rạp và khả năng di chuyển cùng bầy đàn. Chúng thường xuyên đi săn vào mùa đông đặc biệt là ở các cơn bão tuyết khổng lồ đó là ưu điểm của chúng khi mà những con quái vật đó có thể dễ dàng di chuyển dưới lớp tuyết dày đặc, sau khi săn chúng sẽ ngủ một thời gian dài chờ đến mùa đông năm sau nên thường loài của chúng có tuổi thọ rất cao. chúng như là cơn ác mộng mùa đông đối với các loài quái vật. Vì sao là "Quái Vật" mà không phải "Con Người" ? Vì đây là rừng Jura, nơi mà đã cấm con người di chuyển vào nghìn năm trước.

-Nhìn kìa chủ nhân ! Đó là một cái hang ! 

Lily mừng rỡ chỉ tay về cái hang cách chỗ cô tận hàng trăm mét, Do cái hang rất to nên Lily có thể dễ dàng nhìn thấy dù đã bị cơn bão tuyết làm mất phương hướng nhìn.

Nhưng Nakila thì không, anh ta nhìn vào hướng chỉ tay của cô. Nơi đó có hàng chục con Người Tuyết đang tụ lại một chỗ như chúng đang bao vây thứ gì đó.

Lily lao lên như một kẻ tham lam tìm thấy vàng, cô nhảy vô cái hàng mà không để ý đến hàng tá thứ bên ngoài. Nakila đứng nhìn, cậu không kịp nói với Lily về những con quái vật bên ngoài đó. 

-Phù...

Nakila thở dài một hơi, hơi thở của cậu cộng với gió của bão tuyết kéo dài như cảm xúc hiện tại của Nakila vậy. 

Vừa lạnh lùng vừa chán nản.

Cậu cúi người xuống, đặt tay của mình lên [Gulp], ánh mắt sáng lên nhìn về lũ quái vật cấp A bên cái hang.

-[Light Move]

Vùuu

Nakila như một cơn gió, y phóng tới lũ quái rồi một chém giết được một con. Dưới sự bất ngờ của lũ quái, hắn lạnh lùng đứng ở trung tâm của lũ quái, cặp mắt tràn ngập sát khí liếc nhìn từng con Người Tuyết, chúng vừa nhìn hắn như một miếng ngồi béo bở vừa nhìn hắn như một con quái vật mạnh mẽ nhưng lại cũng bất ngờ vì một đồng đội của chúng đã chết dưới thanh [Gulp] của hắn.

Ánh mắt của Nakila lóe sát khí màu đỏ lên, mọi chỉ số của Wake chuyển sang Nakila đã biến mất trừ cái Sát Khí vốn có của hắn, đó vốn dĩ là một thứ riêng biệt đối với Nakila.

Mắt y lảo đảo đánh giá tình hình xung quanh, hắn muốn một đòn kết liễu hết lũ quái vật này; Song hắn nhìn xuống thứ mà bọn chúng đã bao vây ngay đằng sau mình.

"Hửm ?"

Hắn liếc lên nhìn từng chiếc lưỡi của lũ quái vật này, chiếc lưỡi dài tận vài chục mét dính đầy nước dãi chứa đầy axit của chúng, tuy thời tiết lạnh những những chiếc lưỡi ấy vẫn dính nước như thời tiết là thứ không có.

Nakila nuốt nước bọt, hắn không tin vào mắt mình nên nhìn ra đằng sau lần nữa.

-Đây là...một cô gái ?

Một thiếu nữ bị những đám tuyết trắng bao phủ như sắp chôn vùi cô vào đám tuyết. Cô ấy có số đo ba vòng cân đối vào cũng ở cỡ D, gương mặt của những cô gái 15 tuổi trẻ trung năng động, mái tóc và làn da trắng cộng thêm bộ đồ trắng mà cô đang mặc như muốn hòa tan vào lớp tuyết trắng này vậy.

Cô gái đó nằm sắp, hơi thở rất yếu còn tim thì đang đập nhẹ có thể cảm nhận được ngay đám tuyết, nàng ấy đang trong một trạng thái nguy kịch với cơ thể nhợt nhạt vì chưa được ăn gì trong nhiều ngày, mặt tái nhợt đi vì đói khát. Cô ấy đã bất tỉnh dường như sắp chết nếu không có Nakila, hoặc sẽ làm một bữa ăn cho lũ quái đói khát này.

Chậc.

Người đầu tiên hắn gặp lại là một cô gái hơn nữa là một cô gái sắp chết. Linh hồn của cô ấy có chút quen thuộc như Nakila đã từng nhìn thấy trước đây, tuy mắt cậu là của con người nhưng nếu có thể chỉnh sửa [God Eyes] một chút là có thể nhìn vào linh hồn của con người. Hơn hết chẳng phải rừng Jura cấm cho con người vào một nghìn năm trước sao ?

Nakila gãi đầu mình, mọi thứ điều quá khó hiểu với hắn, y thở dài lần nữa song nhìn sang lũ quái vật đó. Bọn chúng lè lưỡi thèm khát, vồ lại chỗ của Nakila

[Gulp] sáng lên, viền ở lưỡi kiếm của thanh trường kiếm nổi lên một màu đỏ ghê rợn. Màu đỏ ấy tràn ngập sức mạnh lẫn mùi máu tanh nồng nặc, nhờ màu sắc đó lũ Người tuyết cảm thấy mình bị đe dọa chúng đổ mồ hôi lạnh rồi dừng lại.

Nakila liếc nhìn từng đứa trong chúng. Mười, mười lăm con, hai mươi con, rồi cậu ta cười lạnh, nụ cười ấy cộng với thời tiết làm cho bọn chúng dựng tóc gáy.

-[Rose Slash]

Sát Khí của Nakila dồn vào lưỡi kiếm rồi cậu ta chém một vòng tròn, lưỡi kiếm màu đỏ tạo nên cú chém xa đến hàng chục mét, những con Người Tuyết không tránh được đòn đánh nhanh như chớp ấy, cơ thể của lũ quái vật đứt đôi ra máu của chúng đã "Tô màu" lên "Bức tranh màu trắng" này. Mặt Nakila đã dính máu, rồi hắn nhìn xuống cô gái đang nằm dưới đất.

Hắn cúi người xuống ôm lấy eo của cô gái khiên cô lên. Trọng lượng của cô chỉ 55 kg và chiều cao thấp hơn anh hơn hai mươi xăng ti mét nên hiện tại trong Nakila không khác gì đang khiên một "Cái Balo".

Y đưa cô ta vào hang, gặp Lily đang vui vẻ đắp chăn ngủ. Nakila càng chán nản rồi đá vào mông Lily.

-Âu !!!

Cô bé bị một cú đá nhẹ của Nakila làm tỉnh giấc rồi nhảy lên, Lily quay  người nhìn sang Nakila mắt nhắm mắt mở.

-Ch-Chào chủ nhân !!

Lily gãi đầu cúi người xuống.

-Chăm sóc cô gái này dùm ta.

Nakila đặt cô gái nhẹ nhàng xuống đất, Lily ngước mặt lên, lấy hai tay vỗ vào má cố gắng lấy lại sự tỉnh táo của mình.

-Vâng ! Hả ?! HỂ!!!!

Cố bé nhìn vào bộ đồ trắng của Nakila, giờ bộ đồ đẹp đẽ ấy đã dính đầy máu, tay lẫn mặt hắn cũng dính do cuộc chiến khi nãy. Cô gái kia cũng bị chút ảnh hưởng, Nakila đi lấy chút củi gần đó rồi đặt xuống. Lily nuốt nước bọt tay run run chỉ vào áo, sợ hãi nói:

-S-Sao ngài lại dính nhiều máu thế chủ nhân ?!!

-Đừng để ý. [Fire ball].

Nakila lạnh lùng đáp.

Ngọn lửa nhỏ tạo nên từ ngón trỏ của hắn bắn vào đám củi. Chúng cháy lên, hơi ấm tỏa khắp cái hang. Song y đi tới cửa hang ngồi xuống đặt thanh [Gulp] lên người.

"Ngài ấy giữ hang à"

Lily cười nhẹ rồi đảo mắt nhìn sang cô gái tóc trắng đang nằm, cô bé tiến lại hành lý lấy một chút đồ như: Áo len, đồ ăn, nước uống,...

Ở đây là cuộc hành trình của hai người họ nên khi có người bị thương thì sẽ rất khó khăn vì Nakila không có phép hồi phục, may mắn thay Lily lại có kiến thức về trị bệnh đây là một điều khá tiện lợi với một người không ngán bất kỳ ai như Nakila, mỗi lần hắn bị thương thì Lily sẽ băng vết thương cho.

Nghĩ lại Lily cũng là một hỗ trợ chính hiệu đấy chứ.

Nakila bất chợt đứng dậy, ánh mắt của anh ta như muốn nhìn xuyên qua cơn bão dày đặc này rồi đảo mắt nhìn xung quanh, tất cả giác quan của Nakila được kích hoạt đến mức tối đa đến mức có thể nghe tới âm thanh cách hàng cây số.

-Tới rồi à...

Ầm Ầm

Tiếng bước chân thô bạo mạnh mẽ. Nó ngày càng trở nên gần hơn có lẽ là do máu của đồng loại chúng đã dẫn chúng đến nơi này, hoặc cũng có thể là do lãnh thổ của lũ đó bị xâm chiếm bởi một loài người mang sức mạnh vô song.

Chúng đang đến.

Hàng trăm, hàng nghìn con, hàng chục nghìn con một con số không thể đến xuể. Nakila từ từ đứng dậy, mắt anh ta sáng lên lần nữa, vẫn thái độ như thế. Nakila thở dài một hơi cuống theo từng nhịp gió từng quả bông tuyết. Địa hình này là của bọn chúng, lũ Người Tuyết rậm lông, chúng bao vây khắp nơi cái hang, đôi mắt của lũ quái vật đỏ chót nhìn vào Nakila như muốn ăn tươi nuốt sống y.

Tóc của Nakila bay phấp phới trong cơn bão, từng nhịp thở của anh ta như đang cố thư giãn đến mức tối thiểu vậy. Cậu ta bước dần dần ra khỏi hang động, bên trên, bên trái, bên phải, bên dưới, bọn chúng dường như bao vây khắp nơi. Khi nãy anh ta giết lũ quái vật kia một phần là vì cứu cô gái, một phần nữa là vì muốn dẫn dụ lũ quái vật kia đến.

Nakila cười lạnh lùng, ánh mắt y sáng lên tia màu vàng nhìn vào lũ người tuyết bao phủ khắp hang động, cậu ta liếm đôi môi hồng hào của mình; Song anh ta nhẹ nhàng rút [Gulp] ra khỏi vỏ kiếm, cuộc chiến thứ hai kể từ khi ở làng Undead của anh ta. Không, đây không phải là cuộc chiến.

Mà đây là cuộc thảm sát.

_____

-Ưm...

Cô gái tóc trắng đó đã tỉnh dậy, cô ấy dụi mắt nhìn xung quanh. Từ ngọn lửa hồng cho đến Lily đang ngồi kế bên mỉm cười.

-Dậy rồi à ?

Cô bé ấy hỏi như đang muốn đánh lạc hướng cô gái về điều gì đó, cô gái ấy gãi đầu ở mái tóc dài của mình. Nhìn Lily với dáng vẻ của một đứa nhóc mười bốn tuổi, rụt rè nói:

-Em là...

-Lily, Lily của Jura. Chị đói không ? Tôi có bánh mỳ với thịt hươu ở đây, nước nữa. Nếu có thiếu thì chị cứ báo tôi nhé !

Để vào vai một người bình thường, họ phải giả vờ như mình là người nhỏ tuổi hơn. Lily đã trăm tuổi rồi nhưng vẫn phải gọi cô gái này là chị, vì đó là nghệ thuật đánh lừa hay dễ hòa nhập hơn chăng.

Lily vui vẻ nói, họ nhìn vào ngọn lửa trước mặt mình với tâm trạng vừa yên tĩnh vừa buồn sầu.

Cô ấy được khoác lên mình một chiếc áo len cừu rộng lớn, tuy rách rưới và hơi hôi hám nhưng nó cũng đủ giữ ấm cho cơ thể cô, cô liếc Lily chút rồi cười thầm; Song y cầm túi nước lên uống một ngụm nhẹ, cắn một chút bánh mỳ.

Ngoằm Ngoằm

Nhìn cô ấy ăn một cách ngon lành, Lily cũng có chút vui vẻ rồi cô lấy miếng thịt khô đưa cho cô gái tóc trắng.

-Đây.

-Cảm ơn...

Khi cô ấy ăn hết miếng bánh đầu tiên. Rồi bắt đầu lấy sức dùng giọng nói ngọt lịm của mình hỏi Lily:

-Cảm ơn em...đã cứu chị và còn cho chị ăn nữa, em là ân nhâ-

-Em không phải là người cứu chị, mà là anh ấy.

Lily chỉ tay ra phía sau, cô gái đó quay mặt lại.

Vù 

Một cảm giác nổi da gà khắp cô thể của cô, cô ôm lấy người mình chân rung bần bật, cô run sợ trước nó, tim cô nhói đau còn Lily thì lại thở dài, tim cô đập nhanh hơn. Hơi thở của cô như muốn ngưng lại khi thấy cảnh tượng "Hùng vĩ" đó.

Một ngọn núi xác chết.

Xác của lũ người tuyết được chất thành một ngọn núi, máu của chúng chảy ra như sông, nhưng con sông ấy đã bị đông cứng lại do thời tiết lạnh giá xuống tới dưới âm ba mươi độ. Lũ xác chết ấy có con đứt đầu, đứt tay, nhưng chẳng có con nào nguyên vẹn cả, gan lẫn tim chúng rơi ra, ánh mắt của chúng đã chết nhưng vẫn chưa nhắm lại như đang nhìn về phía cô gái tóc trắng. Máu chúng tỏa ra mùi tanh nồng nặc nhưng nhờ có Lily dùng phép nên đã kìm chế được mùi tanh đó không lan tỏa. Trên đỉnh của "Ngọn Núi" ấy là một chàng trai tóc trắng có phần dính máu của chúng, anh ta ngồi lên một cái xác như đó là ngai vàng của y, anh ấy mở bảng Status của mình ra ánh ánh mắt lạnh lùng nhìn cái bảng trạng thái ấy:

============

____Normal____

Tên : Nakila Sot-Anaht

Tuổi : 15

Chủng tộc : Clavis

Level 420

Nghề nghiệp : Ma Kiếm Sư

Chức vụ : Người Thường

Sức mạnh: 78.582

ATK : 82.581

HP : 61.423

MP : 75.024

DEF : 50.451

INT : 800

Skill:

[God Eyes] (100%), [Lightsaber], [White Nova], [Flame Blade],...

Danh hiệu :

The Clavis

Đội Quân Một Người

Nô Lệ Của Sức Mạnh

____________

==================

Anh ta chán nản nhìn nó rồi xoay đầu lại nhìn hai người kia. Ánh mắt của anh ấy dồn hết sự chú ý vào cô gái tóc trắng kia.

Một cảm giác nhói tim đến lạ thường vào trong tim cậu, Nakila nhíu mày, cô gái tóc trắng và đôi mắt cùng màu kia như là hiện thân của mùa đông lạnh giá này vậy, cô như là những bông tuyết đang bay ngoài kia để rồi bị anh giết lũ quái vật phá hoại đi sự trắng trong sạch của nó. 

Y vốn dĩ đã dấn thân vào bóng tối sâu thẩm, vốn không muốn quan tâm đến bất kỳ ai nhưng tại sao, tại sao cô gái này lại cho y một cảm giác thân thuộc đến lạ thường như vậy ? Hắn cắn răng, sự tức giận của hắn được nảy ra một hồi nhanh chưa đến một giây rồi cũng bình tĩnh trở lại, hắn bỏ [Gulp] vô lại vỏ kiếm nhìn cô gái.

Cô gái đó cũng có cảm giác giống Nakila, mặc kệ những hành động anh ta tàn bạo như thế nào nhưng nó lại cho cô cảm giác thân thuộc mà cô đã đánh mất từ rất lâu rồi, thậm chí cô dường như đã quên nó đi, cô gái vội vã cởi bỏ áo len ra, Lily nhâm nhi tách trà mở to mắt ra nhìn cô gái ấy chạy chỗ của Nakila. Cô ta trở nên ngột ngạt hơn, ánh mắt của hai người chạm vào nhau như đã có sự liên kết từ trước, hắn ta sắc lạnh nhìn cô, còn cô lạnh nhìn hắn với vẻ hồi hộp lẫn run sợ đến mức phi lý.

Song cô thở dài, lấy mọi can đảm của mình ra nhìn Nakila, tim cô đập mạnh hơn, cô nắm chặt nấm đấm của mình, bộ váy ngắn màu trắng lẫn chiếc quần dài màu đen đang đung đưa theo gió, cô rùng mình đôi chút khi nhìn Nakila nhưng đó cũng là tia hy vọng để cô có thể làm quen với chàng trai tóc trắng lạnh lùng trước mặt.

-Tôi là Vylina, liệu anh có thể cho tôi biết tên của anh được không ?

Giọng nói nghiêm chỉnh đến bất ngờ, Nakila có chút hứng thú với cô gái. Anh ta hướng mắt nhìn cô không chớp.

-Tôi à...

Một sự khó nói đến lạ thường, nó như mắc nghẹn lại vào trong cổ họng của Nakila, trái với cô gái can đảm đó Nakila lại có phần rụt rè hơn. Hơi thở của Nakila vừa lạnh vừa ấm, nắm chặt lại nấm đấm của mình rồi nói ra một câu thể hiện rõ bản chất của cậu ta, bản chất của một kẻ đã ẩn mình trong bóng tối suốt bao lâu nay, đó là do bản chất Undead của anh đã đồng hóa dần dần từ một con người bình thường thành một kẻ lạnh lùng ít nói vô cảm. Hắn là một kẻ sống trong bóng tối nhưng lại có nguyên tố ánh sáng, tim anh đập