[OLN] The Lord

Chương 36: Chap 16



Chẳng mấy chốc. Cuộc hành trình của họ ra khỏi khu rừng bí ẩn này cũng đã đến hồi kết. Nakila, Vylina và Lily đứng trên dãy cát trải dài nóng thổi, họ hướng mắt nhìn về những con sóng biển đánh ào ạt vào các làn cát, sâu trong đám cát là những loài hải sản nhỏ bé như cua, tôm tít,... Chúng ẩn mình trong dòng cát vàng.

Ào Ào

Các cơn sóng được tạo ra từ những cơn gió mùa đông đánh mạnh vào bờ. Chúng làm ướt cả giày họ mà họ chẳng thèm để ý đến. Ánh hoàng hôn buổi chiều "Soi sáng" khắp mặt biển, bờ biển đáp nhận lại bằng cách phản chiếu, mặt biển chói lóa lẫn ánh hoàng hôn thơ mộng, các cơn sóng chuyển động nhẹ nhàng và các cơn gió mùa đông lạnh giá. Mọi thứ dần dần trở thành một bức tranh huyền ảo trong các buổi triển lãm.

Vylina cô ngơ ngác nhìn, đã bao lâu rồi cô mới được nhìn thấy cảnh tượng tuyệt đẹp này ? Mắt cô tỏa sáng, miệng nàng ta cười nhẹ nhàng, đầu óc cô trở nên lâng lâng, cô chẳng thể suy nghĩ được bất kỳ điều gì khi nhìn từng cơn sóng nhẹ, chúng làm chân cô trở nên mát hơn dù nàng đã mặc một đôi giày da sang chảnh. Cứ thế cô dần quên được mọi chuyện ở hôm nay đi.

Đối với cô đó là các ký ức không đáng nhớ. Đúng hơn nó là một cơn ác mộng, hình bóng ánh mắt của Celeca sự bất ngờ đến run sợ của cô ta đã in sâu trong tâm trí cô, cả cảnh tượng Nakila lạnh lùng tàn bạo giết chết con Chimera, hai thứ đó nó khiến cô nhớ mãi trong suốt chuyến đi, cứ mỗi lần nhớ lại cô lại run sợ trước ánh mắt vô cảm của hắn.

Mọi thứ như chỉ vừa thoáng qua đầu cô vậy. Nếu Diablo là ma vương mạnh nhất tàn bạo nhất lịch sử thì Nakila còn hơn thế. Hắn sẽ giết bất cứ ai cản trở con đường trở thành kẻ mạnh nhất của hắn.

Vylina đã không ngừng suy nghĩ về hắn, ban đầu hắn đã tạo ấn tượng với cô bằng cách giết lũ người tuyết, lần thứ hai là đã kích hoạt sức mạnh cũ ẩn chưa trong người cô, lần ba hắn đã giết con Chimera và trong như sẵn sàng giết chết Celeca nếu hắn muốn.

Cô ấy cũng suy nghĩ về Lily, người được cho là người hầu của Nakila. Cô bé ấy cũng tạo ấn tượng mạnh với cô khi sở hữu một sức mạnh vật lý khổng lồ và khả năng khống chế Thổ Nguyên Tố một cách thuần phục. Ban đầu cô cứ nghĩ tên Nakila này chỉ kêu Lily đi theo vì cô có khả năng hầu nhưng Vylina đã thay đổi mọi suy nghĩ kể từ khi thấy Lily thể hiện sức mạnh của mình.

Nhưng giờ những thứ đó không đáng để ý, thứ mà cô để ý nhất là khung cảnh trước mắt. Ánh mặt trời màu hồng trước mắt trở nên tuyệt đẹp hơn trong mắt cô.

Cứ lúc này thì các hình ảnh thời thuở bé lại ùa về, đó là các ký ức đau có, buồn có nhưng lại mang trong mình sự vui vẻ đến dường nào. Đôi lúc cô muốn khóc nhưng lại phải cố gắng gượng cười, thứ cảm xúc của Vylina dần trở thành một mớ hỗn độn trong người cô ta.

Bỗng tim cô nhói đau, hơi thở của Vylina trở nên ngột ngạt hơn gấp vài lần. Mắt cô trong khoảng thời gian chưa đầy một giây tái hiện một khung cảnh vừa đau thương vừa khốc liệt, nhưng nó đã in sâu vào não cô, cảm giác như "Thứ đó" vừa được trải qua vậy.

Nguyệt Thực và Nhật Thực xuất hiện cùng lúc, người tóc trắng mắt đỏ, dòng sông máu, sức mạnh vô song, 13 người quỳ xuống như đứng trước một vị thánh,...

"Hắn ta" Kẻ có tóc trắng mắt đỏ trong thoáng chốc đã nhìn cô cười. Vylina không hề biết hắn ta là ai, nhưng tại sao, tại sao hắn vừa cho cô cảm giác thân thuộc đến vô lý. Giống như cô đã quen hắn rất lâu, rất rất lâu đến mức còn hơn cả "Quen", sức mạnh của "Hắn ta" dù chỉ là ảo ảnh nhưng cũng làm cho cô gục ngã xuống biển.

Hộc Hộc

Cô ôm ngực mình thở dốc, mồ hôi lạnh trên trán cô đổ ra, hơi thở của cô phát ra những làn khói đi vào trong những cơn sóng xô đó. Vừa sợ hãi vừa mệt mỏi, nhưng cô cố gượng dậy c

Đột nhiên cô nhìn lên Nakila, tuy chỉ là một cái liếc mắt nhưng Nakila và hắn ta lại có vài nét tương đồng.

"Không thể nào..."

Cô vỗ vào má mình lấy lại sự tỉnh táo, cảnh tượng này nếu nhìn nhiều thì nó sẽ ảnh hưởng mạnh đến trí não của Vylina. Cô phải đứng dậy, tìm mọi cách để qua bờ kia đã.

-Giờ chúng ta qua bờ kia bằng cách nào đây ?

Lily nói, Vylina nhìn Lily hai người họ với chiều cao chỉ thua nhau năm xăng ti mét nên nhìn cũng khá xen kẽ nhau không như tên "Quái vật" hơn họ gần ba mươi xăng ti mét kia.

-Đóng thuyền ?

Vylina thờ ơ trả lời, Lily thở dài.

-Nếu được thì em hỏi làm gì chứ. Ở giữa biển này là nơi cư ngụ của Cthulhu, quái vật cổ đại đấy, còn có những con quái vật như Leviathan chư hầu cho con thủy quái đó nữa. Còn không nói có biết bao nhiêu con quái vật biển khổng lồ đang chờ đợi một con mồi béo bở bơi qua kìa. Việc dùng thuyền là điều phải bỏ ngay từ đầu.

Lily nói, cô bé vừa nhíu mày vì sự bất tiện của dòng biển. Vylina nhìn lên trời, trong đầu cô nảy ra một ý định.

Nàng nhớ lại lúc nãy Celeca được một vật thể gì đó đưa đi trên trời, hình dạng của thứ đó giống những chiếc Flycam ở thời hiện đại vậy nhưng lại mạnh hơn rất nhiều.

-Vậy...Chúng ta đi bằng đường bay được không ?

Lily liếc nhìn cô ta.

-Vậy. Chị có cách để bay không ?

Chậc...

Muốn qua bờ bên kia là một điều khó khăn rồi đây...

Vylina xoa cằm, cô nhìn sang những cái cây gỗ rồi cảm nhận lực chuyển động của gió cũng như sức mạnh của nó.

-Ít nhất, phải là một cơn bão dài mới có thể bay được...

Cô vùi tóc của mình, một bài toán khó đến mức điên đầu để có thể giải, họ muốn qua kia bây giờ một cách vừa nhanh vừa gọn nhưng địa hình lại chẳng cho phép.

Giá như đằng sau họ là Ulitos nhỉ ? Họ có thể làm một cánh diều rồi lượn sang bờ bên kia mà không cần phải điên não.

-Cũng phải có cách chứ...

Lily xoa cằm, cô bé nhìn xuống bờ biển huyền diệu, nhìn lên đám mây hồng bay trong gió rồi nhìn sang mặt đất với đám cỏ bay phấp phới. Song cuối cùng Lily lại nhìn về Nakila.

-Phải...rồi...

Trong đầu Lily nảy ra một ý tưởng kỳ lạ, cô bé chợt nhớ lại lúc hắn ta lao từ đỉnh Ulitos xuống ngôi làng, lúc đó tựa như là một con Phượng Hoàng khổng lồ giáng thế. Vừa nhanh vừa uy lực, cho dù lúc đó chỉ diễn ra trong vòng chưa đến 3 giây nhưng đã in sâu vô trong đầu cô.

Lily nuốt nước bọt, cô nhìn Nakila mở miệng ra như muốn nói gì đấy.

Hắn xoay mặt lại nhìn cô bé, đưa cặp mắt vàng bí ẩn như chứa đựng cả vũ trụ, hắn muốn hớp hồn Lily ở ngay tại đây vậy.

Chẳng biết vì sao, một sự ấm áp lạ thường nảy ra trong lòng Lily, cho dù Nakila có lạnh lùng đến đâu trong trí tưởng tượng của cô bé hắn như một người cha hiền lành tốt bụng.

Hắn chuyển mắt lại nhìn sang Đại Lục đối diện. Trong lòng vô cảm chẳng thể cảm nhận được gì.

Hướng gió Đông sang Tây, mái tóc hắn cứ phấp phới trong từng cơn gió mát dịu êm.

Nakila cười, đây không phải cười lạnh mà là nụ cười sỉ nhục.

-Bay ?

Nakila bật nhẹ nhảy một phát lên tận hơn ba mét, dưới sự bất ngờ của Vylina ngay dưới chân hắn tạo ra một thứ gì đó được làm từ Khí chỉ nhỏ bằng một hạt cát. Chân hắn chạm xuống hạt cát nhỏ đó rồi hạt nhỏ đó nổ nâng bật cao của hắn lên đến hơn mười lăm mét.

-Wow!

-Đây là...Đạp Khí ?!

Lily mở mồm nhìn hắn, còn Vylina lại tỏ ra sự hiểu biết của mình. Cô nuốt nước bọt nhìn hắn.

-Thật không ngờ...Một kỹ thuật cực khó mà anh ta lại thực hiện một cách dễ dàng đến vậy.

Hắn ngày càng bay lên cao, đến mức có thể dễ dàng nhìn sang lục địa bên kia.

 Vốn dĩ kỹ thuật này hắn ta đã quá quen thuộc rồi (Thậm chí còn thuần phục ngay lần đầu tiên), nhưng với một người bình thường thì kỹ thuật này là cực khó, họ phải cảm nhận được các dòng Khí xung quanh một cách thuần phục, để chân đạp không bị trượt họ phải có một sự chuẩn xác nhất định. Đạp Khí di chuyển nhanh hơn cả bay vì sự bùng nổ của Khí với tốc độ bay cách xa nhau, tuy không gây sát thương nhưng lại cho người sử dụng một tốc độ khổng lồ tùy vào cách sử dụng.

Đến cả thần còn chưa thuần phục được kỹ thuật này, họ chỉ quá thực dụng vào đôi cánh khả năng bay của mình. 

Nakila khi vừa bay hơn ba trăm mét thì hắn rơi xuống đất.

Hắn thở dài nhìn họ. Đưa đôi mắt lạnh lùng đó nhìn từng người.

-Tôi có hàng nghìn cách để qua kia.

Hắn tự tin nói, họ chỉ biết méo mó nhìn hắn ta. Đây là lần đầu tiên Nakila tự đưa ra ý kiến của mình, nó cũng khá kỳ lạ với họ đấy chứ.

Hắn cười lạnh. Song hắn nói tiếp.

-Và cũng có hàng nghìn cách để đưa hai người qua.

Lời nói của hắn như đánh sâu vào tim họ. Trong đầu họ chỉ có hai từ "Thật ư ?"  Hắn như là một tia hy vọng trong đầu họ.

Nếu như nãy giờ là một bài toán khó thì hắn chính là kẻ đầu tiên biết làm và biết đáp án của bài này, cứ như thế có hàng nghìn cách để giải.

-Vậy anh sẽ đưa chúng tôi qua bằng cách nào ?

Vylina hỏi, cô cũng có chút phần tin vào lời nói của Nakila. Hắn thở dài, rồi nhìn sang Lily.

-Đưa đây.

Hắn chỉ vào cái ba lô của Lily, cô bé vâng lời đưa cho hắn.

Song hắn quẳng cái ba lô nặng hàng chục tấn đó vào [Kho Đồ Không Gian] một cách cực kỳ nhẹ nhàng.

Hàng động đó tưởng chừng rất bình thường nhưng vô tình đã làm Vylina bất ngờ. Dù đã biết hắn từ hôm qua nhưng giờ cô mới biết hắn có một skill [Kho Đồ Không Gian] với không gian vô tận không như các skill [Kho Đồ Không Gian] thông thường.

Hắn vừa bỏ cái ba lô nặng nhọc đó vào thì hướng mắt nhìn sang Vylina.

Tuy cô không có đồ gì nhưng ánh mắt đó phải làm cô chú ý đến, cô bước lại gần hắn.

-Gì vậy ?

Hắn nhìn cô không chớp mắt, song khi hắn chuyển sang nhìn ánh mắt mặt trời một cách bất ngờ điều đó cũng làm cô phân tâm. Vylina quay người lại nhìn theo hướng mắt của hắn. Từ ánh mặt trời đó chẳng có gì khác biệt khi nãy cho đến lúc cô cảm thấy bản thân mình vừa được khiên lên như một cái hành lý.

-Oái !!!

Vylina thốt lên, mặt nàng ta đỏ bừng cố gắng vùng vẫy liếc nhìn Nakila. Hắn ta cũng khiên Lily như vậy.

Bọn họ trong chẳng khí gì một cái hành lý nặng năm mươi ký vậy, Nakila lạnh lùng không chú ý đến xung quanh, hắn nhìn thẳng về Đại Lục Alanas.

-Anh làm gì vậy ?!! Bỏ tôi ra !!!

Cô vùng vẫy khác với Lily đang đỏ mặt được hắn khiên lên.

Hắn nhìn từng cơn sóng. Bước chân đầu tiên của hắn đến biển, Nakila đi chậm, mắt hắn vẫn vô cảm như thể hơi thở hòa từng nhịp vào cơn gió Đông.

Trong lúc đó, thời gian như vừa được ngưng lại, cơn sóng mạnh mẽ vùng vẫy như một con quái vật thì bị thời gian ảnh hưởng. Nó chỉ vừa trồi lên chưa kịp ập vào bờ đã bị đứng yên giữa biển, những con cua, con cá thì đứng yên, từng giọt nước bay lên cũng ngưng tụ lại, các chú chim én bay giữa không trung đông cứng lại như một đĩa phim. 

Lúc đó trong mắt Nakila thời gian như vừa được dừng lại.

Không phải dừng, mà là được chiếu chậm gấp 299 792 458 lần.

Hắn đứng trên mặt nước biển, nước được đông cứng lại trở thành một vật thể mà Nakila có thể đứng lên trên đó. Hắn bước từ từ đi trên giữa dòng biển lạnh giá của mùa Đông.

Cứ thế hắn bước đi chầm chậm, Vylina và Lily trên tay hắn đứng yên họ không biết những gì Nakila đang thấy, theo một cách khác họ thấy một cái nhanh hơn.

Hắn đi đến bờ bên kia, hay còn gọi là Đại Lục Alnas thì thời gian được chạy bình thường trở lại.

Hắn thả hai người xuống, đầu óc bọ họ lâng lâng. Đang cố nhớ lại khoảng khắc Nakila đi qua bờ biển, đối với hắn thì thời gian lúc đó ngưng lại rồi bình tĩnh đi nhưng với họ đó chỉ là một cái chớp mắt.

"Đây là... tốc độ ánh sáng?"

Vylina ngẩn ngơ, cô không ngờ rằng Nakila lại có một sức mạnh lớn đến mức này, đã đạt đến tốc độ ánh sáng, cô cứ ngỡ nếu như sức mạnh hắn đủ giết hàng ngàn con Người Tuyết thì ít ra tốc độ của hắn đạt đến âm thanh, nhưng không nó lại đến ánh sáng, tốc độ gần như là nhanh nhất ở phàm giới. Hắn xoay mặt nhìn cô nhíu mày.

-Nặng quá đấy.

Hắn nói, lúc hắn sử dụng toàn bộ tốc độ của mình đạt đến tốc độ ánh sáng thì mọi lực phải dồn vào đôi chân của Nakila. Cơ bắp ở phần trên bị hạn chế đến mức tối thiểu còn phần chân lại được dồn một lượng lớn, nêu lúc đó tay hắn khiên được tối đa chỉ là một trăm ký. 

Với một người vẻn vẹn năm lăm ký như Vylina thì cũng khá là nặng.

Cô đỏ mặt, Vylina ôm mặt mình lại miệng run run.

-Tô-Tôi đâu có tới mức đó !!!

Đương nhiên phần trên là Nakila nói đùa, chứ thật ra khi dồn hết vào chân tay hắn có thể nhấc được tối đa mười tấn. Hắn cười trừ bước đi, Lily chạy theo Nakila.

Hắn bước được mười bước, Vylina đi theo sau. Bất chợt Nakila dừng lại. Cô nhìn hình bóng hắn sau lưng với ánh mắt có chút phần ngưỡng mộ, một cái lưng cao đến che cả tầm nhìn Vylina, nó như là một thứ sẽ gánh vác số mệnh của rất nhiều người ở tương lai, hoặc bờ lưng ấy một tấm khiên che chắn cả thế giới.

Hoặc không ?

Hắn hít thật sâu vào, song liếc mắt nhìn xuống nàng ta.

-Này !

Hắn kêu lên, Vylina nhìn chăm chú lưng hắn khi nãy bị bất ngờ.

-Hả ? Gì vậy ?!

Nakila thở dài, hắn liếc nhìn Lily như muốn nói gì đó. Cô bé nhìn ánh mắt đó, cũng dần dần hiểu được ý nghĩa của nó.

Cô biết chủ nhân của mình là người không thích dài dòng, hắn ta chỉ có việc hộ tống Vylina qua khu rừng Jura vì đó là lãnh địa của hắn, nhưng sau khi ra khỏi khu rừng thì hắn không còn nghĩa vụ gì nữa.

-Có lẽ đến lúc chia tay rồi, chị gái à !

Lily quay mặt lại, mỉm cười nói...

______

Từ giờ cốt truyện về hành trình của Nakila mới bắt đầu :v Đồng nghĩa với việc yếu tố Dark Fantasy với Tragedy sẽ được thể hiện nhiều lên :v

____