[OLN] The Lord

Chương 57: Chap 37



Nakila mở cánh cửa ra, đôi mắt nhẹ nhàng nhìn từng người ở Lion. 

Hơi thở ấy chậm rãi theo từng nhịp nhàng, kẻ đã kết thúc cả bầu không khí đáng sợ này đang là kẻ đang bình tĩnh nhất căn phòng. Ánh sáng của đèn dội vào mái tóc trắng ấy, cửa sổ tâm hồn của hắn cứ lặng lẽ như vậy.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi hắn mỉm cười nhẹ nhàng xong cũng giữ lại sự bình tĩnh.

Bọn họ đang nhìn hắn với vẻ bất ngờ nhất. Irene nghĩ hắn vẫn ở trên phòng mà chẳng hề thèm đi xuống sớm như Vylina. Còn Vylina cô không ngờ rằng Nakila lại trở về ngay đúng lúc như thế này, những kẻ địch khi nãy đang sẵn sàng chiến đấu một trận chiến khó nhằn với cô giờ cảm thấy có chút run rẩy khi hắn vô tình ở đây.

Vốn dĩ bọn họ tới đây là để bắt những người bên phe Nakila đi nhưng kỳ thực. 

Hắn quá khác đối với những gì họ tưởng tượng.

Gương mặt đẹp mã của người đàn ông, mái tóc xoăn sơ, không quái dài tới mức như tổ quạ nhưng lại cực kỳ hợp với gương mặt ấy. Nhưng nó cũng chẳng có tí gì được gọi là cảm xúc trong gương mặt ấy.

Abbey giữ kiếm, quay người lại nhìn người đàn ông đó. Cô thở dài với cấp dưới của mình, tuy lúc đầu cô cũng hơi sợ sệt với khí chất của anh ấy nhưng giờ cô đã kiểm soát được lý trí của mình với lòng kiêu hãnh của kiếm sĩ.

Giữ chặt thanh trường kiếm của mình, Abbey hít một hơi thật sau; Song đâm thẳng vào Nakila bằng sự thẳng thắn của mình, cô phản xạ theo cách mà cơ thể cô muốn, một khi đã xem đó là thứ mình cần loại bỏ thì trong đầu đã nảy sinh ra sự giết chóc với thứ đó.

Cô phá vỡ đi bầu không khí căng thẳng này bằng hành động của mình. Cô muốn giết tên tội phạm cấp A trước mắt này để đề phòng hắn làm những gì với người dân của mình.

Nhưng không phải hắn tự nhiên được xem là một tội phạm cấp A. 

Thấy thanh trường kiếm chậm rãi đâm thẳng vào cổ của mình, người thường nhìn thấy rất nhanh nhưng riêng Nakila.

Điều đó hết sức chậm rãi.

Hắn vừa chiến đấu với một thực thể mạnh ngang một vương quốc nên giờ. Với Nakila thì đòn trực diện này chẳng khác gì một con kiến đang muốn lao đến cắn mình vậy.

Chậm rãi cũng vô cùng yếu ớt.

Lạnh lùng tóm lấy thanh kiếm theo cách cẩn thận nhất không để lại gì về một vết thương đối với bàn tay đẹp đẽ ấy. 

Vù!

Tiếng gió do tiếng xé gió từ đòn đâm trực diện ấy đủ để thổi bay tóc hắn một chút, tiếc thay nó lại chẳng thể tới được nới nó muốn tới. Thanh trường kiếm dài một mét hai bị tóm lấy dễ dàng bằng đôi tay trần của hắn. Vẻ mặt chẳng có gì là bất ngờ với đòn đấy.

Người bất ngờ nhất ở đây chính là Abbey. Vốn dĩ đòn đâm của cô được mệnh danh là nhanh gần ngang với tốc độ âm thanh đủ để xuyên một tảng đá. Cô nghĩ hắn sẽ bất ngờ vì bị đe dọa bởi đòn đó mà lùi lại.

Nhưng không hắn tóm gọn đòn đó không vết xước.

- Làm gì thế? Tướng Quân của Evrum, Abbey Ashrine.

Câu nói của hắn làm mọi người ở đây bất ngờ một phen.

Nhưng khi đó Abbey cũng cảm thấy mình bị đe dọa từ phía bên phải cổ của mình. Một cảm giác lạnh toát cứ như có một hồn ma đang phà vào bên cổ cô vậy.

Cô lưỡng lự, nuốt nước bọt chầm chậm nhìn về phía cổ mình.

Ực

Lưỡi của thanh trường kiếm của Vylina đã đưa gần sát cổ Abbey. Nó toát ra một hương sát khi lạnh toát đến mức cô thoáng rung lên vì nó.

- Sao cậu biết tên tôi, "Quỷ Bạc"?!

Abbey hỏi lại hắn trong khi đang cố gắng rút lại thanh kiếm của mình. 

Nhưng cô dùng gần như toàn bộ sức mạnh của mình nhưng cũng không thể làm được thanh kiếm ấy lung lay. Những giọt mồ hôi lạnh đổ ra từ phía trán của mình, với đằng sau là kẻ đang đe dọa mình bằng thanh kiếm quải quỷ ấy còn tên đằng trước là tên mang một sức mạnh vật lý đến khổng lồ.

"Không rút ra được" sự bất lực nảy ra trong lòng cô, nếu như muốn Vylina đã có thể giết cô từ lâu; Abbey nhưng người thường đang cố gắng rút thanh kiếm huyền thoại khỏi tảng đá đã phong ấn nó bấy nhiêu năm trước sự đe dọa của hàng ngàn tên lính phía sau vậy.

Bất lực cũng vô cùng thất vọng.

Nhưng đó sẽ là chuyện nếu Abbey là một người thường. Cô là một tướng quân cơ mà!

Bằng ý chí chiến đầu của mình cô truyền khắp cơ thể mình là Khí; Song truyền lên đến thanh kiếm của mình vào mũi kiếm rồi bắt ra một đòn đánh hiểm vào mặt hắn.

Nhưng đây là Nakila. Đòn đánh này quá đơn giảng để hắn dự đoán trước rồi.

Bằng cách nghiên đầu một tí, hắn đã né được đòn đó hết sức đơn giảng.

Tên Rois thấy vậy, anh ấy cũng không nhân nhượng gì với tên tội phạm này. Rút phía sau mình ra một cây súng lục một cách quyết đoán, không một chút lưỡng lự gì ở cái tay đấy Rois đưa ngón trỏ vào cò chuẩn bị bóp.

Nakila liếc qua. Tay mình buông ra, nở nụ cười giả tạo thật nhẹ nhàng nhưng lại tạo ấn tượng với Vylina.

- Từ từ đã. Cất súng vào rồi chúng ta nói chuyện, được chứ?

Nakila nói với điệu cười giả tạo cùng hành động giơ tay đầu hàng. Ngay khi hắn giơ tay Abbey lẫn Vylina đều cất kiếm mình vào bao cùng với sự khó hiểu về hành động này. 

Kể từ lúc Nakila xuất hiện hắn đã tạo rất nhiều khung bật cảm xúc cho tất cả mọi người, kể cả những người đã ở với hắn từ rất lâu cũng chẳng hiểu về hành động này. Một tội phạm cấp A mang vận tốc khổng lồ lại sợ súng ư? Thật buồn cười.

Nhưng lời nói đó cũng không làm lay chuyển đi ý nghĩ của Rois. Tên đó khi thấy Nakila giơ tay đầu hàng lại cảm thấy có cảm giác thích thú hơn bao giờ hết, nở nụ cười quái dị rồi bóp cò.

- Rốt cuộc tội phạm cấp A cũng chỉ là con người mà thôi!

Rois nói với sự kiêu ngạo của mình. 

Đoàng!

Đoàng!

Đoàng!

Tiếng súng vang lên. Rois đã nghĩ thoáng qua về cái cách người chủ của hắn tức Celica đã thưởng cho mình khi mình giết tên tội phạm đã từng đe đọa đến công chúa của hắn.

Súng là thứ vũ khí đã được phát triển cách đây hơn một ngàn ba trăm năm. Ban đầu nó có hình dạng giống một cái nỏ nhưng có uy lực khủng khiếp hơn nhiều lần do tự chế từ tay của hai anh em nhà thợ săn. 

Kể từ khi hai anh em đó trở về từ khu rừng ác mộng Jura lúc đó họ đã bắt đầu tập trung phát triển súng. Sau bao nhiêu lâu phát triển súng vẫn là một thứ có lợi đối với các cuộc đi săn nhỏ, cùng với đó thì Súng chính là thứ vũ khí đồng hành cùng các thợ săn ở các khu rừng nhiều động vật hoang dã.

Vì do súng không thể nào có tác dụng mạnh đến với các quái vật nên thứ vũ khí ấy trở nên lu mờ đối với các mạo hiểm giả lẫn các chiến binh ở vương quốc.

Ngay khi tiếng súng được vang lên, ba viên đạn bay vào phía Nakila có tốc độ trên cả âm thanh, chúng đang lao hết tốc lực để kết liễu đi con Quỷ Bạc này.

Nhưng có lẽ mục đích của chúng đã bị ngăn cản lại. Ngay khi bay được một quãng những viên đạn nhanh nhẹn kia đã "dừng lại".

Không nhầm đâu, chúng đã dừng lại theo đúng nghĩa đen. Ba viên đạn bằng đồng lơ lửng trên không trung cứ như bị một sức mạnh tâm linh nào đó ngăn cản.

Cùng lúc đó đôi mắt của Nakila đã sáng lên một ánh vàng kim. Hắn đang sử dụng quyền năng của đôi mắt mình, thứ sức mạnh chỉ có đôi mắt này ban cho mà không hề mất một tí ma lực nào.

[Quyền Năng Thứ Năm Của Thánh Nhãn: Đôi Mắt Thống Trị]

Với Quyền Năng này hắn có thể dễ dàng thao túng mọi thứ xung quanh, từ sinh vật sống đến với những vật thể vô tri vô giác; hoặc hơn thế nữa là những năng lượng xung quanh thế giới này. Tuy nhiên nó cũng có giới hạn, tùy vào khả năng chịu đựng của tâm trí hắn khiến cho hắn có thể tùy ý dùng thứ sức mạnh đấy để điều khiển bất cứ thứ gì.

- Ta đã bảo ngươi cất súng đi rồi mà. Tại sao một tên lính quèn như ngươi lại không nghe nhỉ?

Nakila nói lại với sự kiêu ngạo ấy. Từ khuôn mặt nở nụ cười quái dị đã trở nên ngơ ngác với hiện tượng trước mặt.

Rois tưởng rằng hắn đang mơ đến mức lấy tay tự nhéo má mình nhưng vẫn không tránh khỏi hiện thực.

Nakila từ hành động giơ tay, hắn bỏ tay xuống, gương mặt không còn chút vui vẻ gì; Song anh dùng thứ sức mạnh đó đẩy ngược lại vào người của Rois khiến ông ta la trong đau đớn.

Tuy đã mặt trên mình bộ giáp sắt dày dặn nhưng với năng lực ấy của Nakila đã điều khiển viên đạn ấy xuyên qua lớp giáp một cách dễ dàng. Abbey thấy vậy cô chỉ đành thở dài, vẫn giữ thông thái nghiêm nghị của mình cô nhìn Nakila bằng đôi mắt nghiêm túc.

- Được thôi. Ta sẽ nghe những gì ngươi sắp nói.

Cô hít một hơi thật sâu. Có lẽ vì rũ lòng thương cấp dưới của mình nên đã chấp nhận yêu cầu của hắn.

Nakila nghe thấy vậy trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ. Hắn kéo một cái ghế rồi ngồi xuống, một tay đặt lên chỗ dựa của ghế, một chân gác lên chân kia của mình.

Một cái vẻ hết sức ngạo mạn nhưng hắn là tên mạnh nhất ở đây nên việc đấy chẳng ai phàn nàn gì. Nụ cười ma quái sau cái nhép môi của tên đấy muốn nói như rằng hắn chính là chủ cuộc chơi ở nơi này vậy.

Dần dần lính của Abbey chuyển từ thế đi bắt sang thế bị bắt. Hắn đã lật ngược cả thế cờ chỉ vì sức mạnh của bản thân.

Abbey thở dài, cô không thể nào ngồi được. Vylina thì vào lại trong bếp, cô không nói gì vì bây giờ kẻ nguy hiểm nhất kiêm người đồng đội của cô đã đến. 

Cứ mỗi lần thấy hắn thì cô cảm thấy có một sự an toàn nào đó nảy ra trong lòng cô, tuy không nói ra thành lời nhưng đôi mắt vô cảm xúc ấy đã nói cho cô biết được rằng "Mọi chuyện đã ổn rồi" hắn đã luôn giải quyết tất cả rắc rối từ đó đến giờ cho nên sự tin tưởng dành cho hắn cứ như ngọn lửa vĩnh hằng, luôn luôn cháy bỏng mà không thể nào dập tắt.

Nakila nhìn từng người xung quanh. Lính của Abbey có vẻ khá tức giận vì vẻ kiêu ngạo ấy của hắn, nhưng họ không thể làm gì vì không muốn mình giống tên Rois đang nghiến răng ôm vết thương của mình.

- Tôi nghĩ việc bắt chúng tôi đấy. Việc đó, dời sang tuần sau được không?

Abbey khó hiểu trước câu nói đó của hắn. Dường như hắn không hiểu rõ ở tình thế hiện tại cho lắm, Nakila có vẻ quên mình là một tội phạm và đã giết một trong các quý tộc hồi hôm qua.

Lính cô cũng không chịu được cách nói chuyện đấy, họ tính nói lên nhưng bị Abbey ngăn lại.

- Ngươi có thể cho ta lý do được không?

Abbey cũng rất bình tĩnh trước lời nói đó của hắn. Cô xử lý theo cách an toàn nhất để khống chế cảm xúc của mình ở hiện tại.

- Cô biết mà, về công chúa của cô đấy. Cô nghĩ tôi không biết công chúa của cô đang nghe sao?

Hắn thì thầm, nói một cách nhỏ nhất vào tai Abbey.

Ngay lời nói đó, Abbey hoảng hốt. Cô nhìn vào mắt hắn và hiểu được.

Cô đã bị nắm thóp. Trong sâu ánh mắt đấy cứ như một nhà tù vĩnh hằng nhốt Abbey vào trong, cô có cầu cứu, kêu hét thế nào thì cũng không thể thoát được khỏi nó.

Hắn đọc cô như đọc một quyển sách. Từng trang từng trang, tuy dài nhưng dễ hiểu vô cùng.

- Bất ngờ nhỉ? Khó hiểu nhỉ? Nhưng các ngươi biết đó. Đối với ta, thành phố này chỉ như một con kiến, nếu như ta muốn ta sẽ giết nó theo cách mà ta thấy hoàn hảo nhất.

- Ngươ-

- Còn ngươi? Tướng quân à? Nghe hay đấy. Chẳng qua ngươi cũng chỉ là một tên lính vô dụng đang cố gắng bảo vệ lãnh thổ mình khỏi một tên khổng lồ thôi.

- Im lặng!

- Ta nói cho các ngươi biết nhé. Ta đang cất giữ một thứ dư sức hủy diệt cả thành phố này nếu ta muốn. Đừng nghĩ bản thân mình đang tra khảo tội phạm, đây là đàm phán, kẻ đưa ra đàm phán chính là kẻ sẽ mạnh hơn các ngươi mà các ngươi còn không nghe sao?

Abbey hết chịu được. Vylina cảm thấy khó tin trước mặt mình, đây có phải là Nakila cô từng biết? Một tính cách khác của hắn ư? Không đây chính là sự khiêu khích của hắn đối với quân địch.

Một lần nữa, hắn đã khiêu chiến với Celica nhưng không thông qua một mạng tên nào mà đây là trực diện.

Vị tướng quân ấy rút thanh kiếm của mình ra, cô sử dụng đến các skill rồi cường hóa nó bằng Khí. Năng lượng bùng nổ mạnh mẽ đến mức làm xước đi các cái bàn xung quan chỉ qua lần chạm nhẹ. Abbey đã đánh mất đi sự bình tĩnh của mình, cô đủ biết đó là hắn đang khiêu khích mình nhưng nó đã đụng đến lòng tự trọng của cô với vương quốc này.

Không phải vì Celica mà là vì người dân. Cô không muốn người dân vô tội phải chết đi một cách vô nghĩa như vậy, chí ít họ vẫn còn một thứ gì đó để làm cho đời. Cô nghiến răng không chút nhân nhượng đâm thẳng vào tim hắn.

Nakila thở dài. Hắn biết được mình đã đụng đến thứ mà Abbey luôn muốn bảo vệ nhất, đây chính là bài kiểm tra cô ấy. Hắn chẳng có lý do gì để phá hủy Evrum này, vả lại hắn đang rất mệt mỏi sau trận chiến với Ryuou, nên giờ sức lực của hắn chỉ còn bằng một phần mười lúc mạnh nhất.

Đưa hai tay lên phía trước, đẩy một lực một cách dứt khoác vào thành kiếm. Không phải để đẩy về phía nào, hai lực tác động lên nhau đẩy nhau qua lại rồi phá vỡ lưỡi kiếm một cách dễ dàng; Song đá nhẹ vào chân của Abbey đang mất thăng bằng ngả xuống đất.

Hắn cúi người xuống, gương mặt lạnh lùng không chút cảm xúc nhìn thẳng vào cô gái tóc vàng mắt cùng màu đang bất lực nằm dưới đất. 

- Cho nên, về báo cáo với công chúa của cô về những gì ta đã yêu cầu. Nếu không phục hãy thử nghĩ mạng của cô gái đó với người dân mạng nào quan trọng hơn.

Abbey tay rung rung. Cô chắc chắn mình đã dùng toàn bộ sức lực vào đòn đánh đó nhưng hắn dễ dàng phá được.

Cuối cùng, cảm thấy bản thân thật vô dụng cô nghiến răng đứng dậy. Mặt cô tối lại sự bực bội này cô không thể nào kiềm chế được nhưng dù không được cũng phải được vì cô không thể nào đánh bại được hắn. Thậm chí Nakila còn chưa rút kiếm ra.

"Mình đã hiểu vì sao hắn có tên là Quỷ Bạc rồi"

"Chẳng khác gì một con Quỷ ở Vương Quốc Loài Người"

- Rút lui thôi.

- Nhưng mà-

- Nghe ta đi!

Cô quay lưng lại, những người lính vác Rois trên vai, dìu hắn bước ra khỏi cửa. Đây chính là những người lính đã thua cuộc trước một tội phạm cấp A. Họ đành phải chịu trước yêu cầu của hắn vì một thành phố hòa bình.

Đến cuối cùng họ cũng chẳng muốn một cuộc chiến với một tên tội phạm cấp A với hai tội phạm cấp B đâu.

Nakila thấy họ bước ra hết. Hắn thở dài lần nữa, rồi đứng dậy bước lên lầu chầm chậm. Dù có đôi chút khó chịu vì vết thương trong người nhưng hắn vẫn phải cố gắng xem như chưa có chuyện gì xảy ra.

Cùng lúc đó Lily cũng đã thức dậy sau cơn ngủ dài của mình.

____