Omega Thủy Tinh

Chương 105



Tiếng tút tút phát ra từ trong điện thoại không quá 2 lần thì có người nghe, giọng vẫn còn có chút ngái ngủ.

“Boss, mới có sáu giờ sáng thôi mà?” Tiếng của Tôn Thanh Thanh lười biếng vang lên.

“Hôm nay cô cứ tới công ty làm như bình thường, tôi có việc không tới được.” Bạch Vũ đứng ở phía cuối giường, một tay chống eo một tay cầm điện thoại, giọng trầm thấp nhỏ nhẹ để không đánh thức người còn đang mê man trên giường.

“Eeh, tôi còn đang muốn xin nghỉ phép hôm nay nữa…” Giọng Tôn Thanh Thanh vang lên đầy bất mãn.

“Ai vậy chị?” Lẫn trong giọng nói của Tôn Thanh Thanh còn có giọng của một cô gái khác, mệt mỏi ngơ ngác hỏi nhỏ.

“Tôi biết rồi… Hôm nay cô cứ nghỉ đi cũng được.” Bạch Vũ nghe thấy tình hình bên phía Tôn Thanh Thanh, không bất ngờ cũng không hề làm khó, chỉ bình tĩnh nói thêm một câu rồi cúp máy.

Quay lại nhìn chiếc giường lớn lộn xộn chăn gối, quần áo ngủ của cậu rồi những thứ khác vương đầy dưới đất, Bạch Vũ bắt đầu công cuộc dọn dẹp.

Dọn phòng sau đó chuẩn bị một bộ quần áo rộng rãi sạch sẽ, bắt đầu pha nước nóng cho cậu tắm. Xong xuôi anh quay trở lại phòng ngủ, đầu gối bò lên tấm nệm trắng êm ái rồi dừng ngay bên cạnh người cậu, vén chăn lên xem phản ứng của cậu.

Cậu khẽ cựa quậy hai tay, trong mơ màng mà đáp lại anh một tiếng ậm ừ, mắt vẫn nhắm nghiền.



Bạch Vũ cong môi khẽ cười một tiếng, vẫn để mặc cho cậu nằm thêm một chút.

Cậu mặc dù vẫn còn chìm trong mộng đẹp nhưng lại rất nhanh phát hiện có người đang cười trộm mình, nhíu nhíu mi mắt mấy cái mới có thể nhìn rõ người đang ngồi bên cạnh. Cảm giác dính nhớp ẩm ướt đến khó tả dưới thân khiến cậu đột ngột mở to mắt nhìn anh.

“Sơ Mặc, phải dậy rồi.” Bạch Vũ áp người xuống ôn nhu nói.

Gương mặt đẹp đẽ trước mắt đây thành công khơi gợi lại kí ức tối hôm qua của cậu, những hình ảnh nóng bỏng trần trụi quấn lấy nhau không dứt của hai người bắt đầu tua lại như một thước phim. Cậu phốc một cái mặt đỏ bừng vì ngượng ngùng, muốn trốn liền trốn, hai tay túm lấy góc chăn đậy chặt lên mặt không dám chui ra.

Bạch Vũ nhìn thấy hành động lẩn trốn vì xấu hổ của cậu thì buồn cười, khẽ khàng lay lay người cậu giọng trêu chọc “Ngày hôm qua không biết là thằng nhóc nào cứ quấn lấy anh không chịu buông, còn thẳng thừng tuyên bố muốn có babi hả?”

“… Là… Là em… Nhưng anh cũng không được được đà mà lấn tới như vậy… Hại em… Ya…” Cậu vừa xấu hổ vừa giận dỗi, gạt phắt tấm chăn ra rồi nhìn anh oán trách, còn muốn hướng tới anh tìm chỗ trút giận dỗi bực tức nhưng vừa cử động cơ thể thì một cơn đau tê dại truyền tới não khiến cậu kêu rên một tiếng.

Bạch Vũ thấy cậu nhăn mày đau đớn thì cũng thôi trêu chọc, đưa tay kéo cậu ôm vào lòng, một tay đưa xuống xoa xoa tấm lưng mảnh khảnh của cậu.

“Ưm…” Bạch Vũ nhấn nhấn lại xoa xoa mấy cái vào eo khiến cậu hơi đau cũng bắt đầu thoải mái mà nỉ non vài tiếng ngắt quãng, cậu nhìn anh một cái rồi dứt khoát nâng cánh tay ôm vào cổ anh, chôn chặt mặt mình trên vai anh.

Tối qua sau khi xong việc, Bạch Vũ mệt mỏi chỉ kịp mặc cho cậu chiếc áo ngủ của mình rồi cùng cậu yên giấc. Hiện tại trời cũng đã gần như sáng hẳn, ánh sáng dịu nhẹ từ cửa sổ lớn phía ban công chiếu vào khiến căn phòng trở nên rõ ràng trước mắt người nhìn.

Chiếc áo ngủ bằng lụa mỏng manh quấn lấy tấm thân, cổ tay trắng nõn nà như ngọc lộ ra dưới ống tay áo rộng, cổ áo lỏng lẻo phơi bày xương quai xanh gợi cảm và một nửa bộ ngực mềm mại căng đầy. Bạch Vũ xoa eo cho cậu, chiếc eo nhỏ nửa kín nửa hở cùng đôi chân dài, bên dưới thân cậu không hề mặc đồ cứ như vậy quyến rũ gấp bội lần.

Bạch Vũ ăn cậu, cùng cậu lăn giường suốt một đêm mà khi nhìn thấy khung cảnh kiều diễm mê người này vẫn không khỏi có chút phản ứng. Nghĩ lại hồi tối qua đã làm rất nhiều lần, cậu đã rất mệt mỏi còn đau đớn như vậy, anh đành cắn môi nhẫn nhịn tự an ủi bản thân rằng sau này còn nhiều cơ hội mà. Vỗ vỗ nhẹ vào lưng cậu mấy cái, anh cúi người thấp giọng nói “Anh bế em đi tắm nhé!”

Cậu gật nhẹ đầu, cả người mệt mỏi nương trên người anh nhắm mắt hít thở đều đều.

Bạch Vũ bế cậu lên một cách thành thục, vừa đi được hai bước thì thấy cậu nằm trong ngực mình run rẩy hai cái. Anh lo lắng cúi xuống nhìn liền bắt gặp đôi mắt đang mở to hết cỡ của cậu.

Cậu lần nữa đỏ mặt xấu hổ, đưa tay đập đập vào vai anh liên hồi, miệng lắp bắp nói “Anh… Mau lên… Mau lên… Nó…”

Chưa đợi cho cậu kịp nói hết câu thì sự việc đó đã không khống chế được mà xảy ra, cậu vừa ngại vừa tức mặt đã đỏ đến dọa người, đưa tay đấm mạnh vào ngực Bạch Vũ để trút giận, rồi cũng rúc vào lòng anh không chịu ra luôn.

Bạch Vũ còn đang khó hiểu không biết cậu định nói gì thì thấy có gì đó chạm tới cánh tay của mình ấm nóng, lướt qua.

Phải, chính là hạt giống mà Bạch Vũ đã để lại trong người cậu từ hồi tối qua đang theo trọng lực chảy ra ngoài, anh lại đang nâng cặp đào mọng của cậu trong vòng tay nên đương nhiên đã nhận ra thứ đó.

Bạch Vũ không phải là kẻ ngu không biết gì, nhưng loại chuyện như vậy xảy ra với anh thì là lần đầu, chính anh cũng bắt đầu không nhịn được cảm giác chột dạ (thực ra là ngại) mà nhanh nhanh chóng chóng bế cậu vào phòng tắm.

Được bao bọc trong làn nước ấm khiến cậu thư thái hơn hẳn, còn bắt đầu vùng vẫy nghịch ngợm.

Đang vui vẻ thì Bạch Vũ bước đến trước mặt khiến cậu chột dạ co người lại, nhìn anh bằng ánh mắt lo lắng.

Bạch Vũ thở dài đỡ trán, cúi người nhìn vào đôi mắt cún con của cậu trầm giọng “Em ra ngoài một chút đi.”

Cậu ngơ ngác nhìn Bạch Vũ, giọng càng lo lắng không thôi “Để… để làm gì?”

“Anh vệ sinh cho em một chút…” Bạch Vũ nửa ngồi nửa quỳ ngay bên ngoài bồn tắm chờ đợi cậu.

“Vệ sinh…” Cậu giống như một cô vợ thẹn thòng hỏi lại anh, hai bàn tay thon gầy bám chặt vào thành bồn tắm.

"Lấy hết những thứ anh đã để lại trong người em ra… " Bạch Vũ cầm hai tay cậu nhấc khỏi thành bồn, đỡ cậu bước ra ngoài rồi cũng thành thục chậm rãi lôi “con” mình ra, còn cẩn thận nhìn qua một lượt xem nơi đó của cậu có bị sưng không.

“Anh có thích em bé không?” Cậu sau khi đã được đặt lại vào trong bồn thì nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Bạch Vũ mà tò mò hỏi.

“… Nếu anh nói không thì sao?” Bạch Vũ quay qua nhìn cậu không trả lời mà hỏi ngược lại.

“Anh không thích thật sao?” Cậu có chút thất vọng cúi đầu, chẳng lẽ do anh không thích em bé cho nên mới…

“Suy nghĩ gì vậy?” Bạch Vũ đang dọn dẹp cũng phải chạy tới an ủi vợ nhỏ, biết cậu lo lắng mấy chuyện không đâu nên dịu đàng trấn an “Đó chỉ là nếu như. Em bé đều rất đáng yêu anh cũng rất thích nhưng anh thích nhất vẫn là em bé do Sơ Mặc sinh cho anh. Được không?”

Cậu nghe lời anh nói liền không nhịn được vui sướng ôm ghì lấy cổ anh.

Sau khi đã tắm rửa mặc quần áo xong xuôi, cậu vẫn được yêu chiều ẵm từ trên lầu xuống dưới phòng ăn để ăn sáng.

Bạch Vũ mặc dù được ở nhà để chăm sóc cho cậu nhưng công việc trong công ty cũng không thể chậm trễ. Cho nên cứ chăm sóc cậu xong là anh lại bù đầu vào bận rộn làm việc.

Có đôi lúc cậu sẽ vì không muốn làm phiền tới anh mà tự mình vận động. Chỉ khổ nỗi,đứng đậy còn đã khó khăn thì nói gì tới việc đi lại. Lưng eo và cả hông đều đau như muốn xé đôi ra vậy, cậu nhăn mặt chịu đựng, chỉ có thể bám vào mấy món gia dụng trong nhà để lê từng bước.

Bạch Vũ đã nhẫn nhịn từ lúc sống cùng cậu, cho tới ngày hôm qua thì hoàn toàn buông thả bản thân, cùng cậu yêu tới khuya và di chứng để lại rõ ràng đến mức này đây.