Omega Thủy Tinh

Chương 112: Ngoại truyện 1



Ngày mà cả hai cùng bị nhốt chung lại một chỗ, họ đã tự thề rằng cho dùng có như vậy cả đời cũng sẽ không thèm nhìn mặt nhau nữa.

Ông nội Bạch trách mắng con trai mình không có liêm sỉ, làm chuyện thất đức hại ông mất hết mặt mũi, để người ngoài biết chuyện thì ông chắc chắn sẽ bị nói là không biết dạy con.

Bản thân ông nội Bạch cũng là một người mệnh khổ khi phải tốn bao công sức xây dựng duy trì và phát triển sự nghiệp của cả gia tộc để lại, cho nên thời gian dành cho vợ con cũng không có nhiều. Bà nội sau khi sinh chú Bạch Phi thì sức khỏe giảm sút đi rất nhiều. Sau khi chú Bạch Phi lên năm tuổi thì bà mất, ông nội lại là người chăm chỉ với công việc cho nên cả Bạch Hàn và Bạch Phi đều do các dì giúp việc trông nom săn sóc. Khi Bạch Hàn vào cấp ba, học theo nhiều thói xấu của bạn bè mà chống đối lại ông nội, lúc ấy ông nội mới biết bản thân tuy thành công trên thương trường nhưng lại thất bại khi không thể dạy dỗ được con trai.

Bạch Hàn là kẻ ích kỷ vô tâm, chỉ thích những thứ mới mẻ, thích được ở trên người khác ngạo mạn, kiêu căng, thích được người khác tung hô, nịnh bợ. Đối với chuyện tìm kiếm omega làm bạn đời, Bạch Hàn cũng rất tùy hứng. Chỉ cần là omega có ngoại hình xinh đẹp nổi bật, được một hàng dài các alpha xếp hàng đợi để có cơ hội tán tỉnh thì Bạch Hàn sẽ dùng ưu thế vốn có của mình mà tranh giành bằng được.

Cho nên khi gặp được Phương Yến ở hoạt động câu lạc bộ của trường đại học, lúc ấy còn đang là hoa khôi của khoa rất nổi tiếng, Bạch Hàn liền hứng thú mà lên kế hoạch bắt đầu con đường tán tỉnh của mình.

Kẻ giàu có thì luôn có một tật xấu khó bỏ đó chính là bắt cá hai tay, chân đạp hai thuyền. Bạch Hàn cũng không ngoại lệ, vừa mặt dày theo đuổi Phương Yến ở trường vừa lén lút giữ mối quan hệ mập mờ với người cũ.

Khi biết tin Bạch Hàn và Phương Yến đang qua lại với nhau, ông nội đã nói nguyên văn những lời như vậy “Nếu mày đã tốn bao tâm huyết để có được trái tim của con nhà người ta thì tao cũng nên giúp đỡ một tay chứ nhỉ.”

Xong câu nói ấy, ông nội Bạch trực tiếp gặp Phương gia để bàn chuyện đại sự giữa hai bên.

Nhưng ông nội đâu có biết đâu, khi thật sự có được Phương Yến vào ngày kết hôn, Bạch Hàn cũng đang dần chán nản.

Bạch Hàn ngoài mặt thì tu tâm dưỡng tính vì một gia đình hoàn hảo hạnh phúc, nhưng bên trong vẫn âm thầm phá tan đi cái hình tượng ấy.

Một người vợ danh chính ngôn thuận ở nhà, một cô người tình lén lút qua lại bên ngoài. Một đứa con trai ngoan ngoãn, tài giỏi được cả gia tộc công nhận và một đứa con ngoài giá thú không một ai biết đến. Ông ta thật giỏi che dấu, thật đa tình, thật tồi tệ.

Sự tồi tệ đó còn lên tới đỉnh điểm khi mà người tình đi mất, ông ta đưa đứa con rơi ấy về nhà để vợ chăm sóc sau đó lại một mình chạy theo tình mới, bỏ mặc vợ con.

Phương Yến khi còn là một omega trong sáng, đáng yêu và rất xinh đẹp, bà ấy dịu dàng, hiền lành, tốt bụng. Nhưng chứng kiến sự thay đổi của chồng mình, bà ấy cũng dần dần thay đổi, chính bà cũng không thể nhớ được mình ngày xưa hiền dịu biết chừng nào.

Tỏ ra đa nghi, ghen ghét rồi tính tình bắt đầu thay đổi, trở nên dễ nóng giận, mất kiểm soát, Phương Yến dần đánh mất sự hiền lành, dịu dàng mà thay vào đó là sự khinh thường và ích kỷ.

Bà ấy đã từng tự hứa ràng sẽ không bao giờ còn tình cảm, tha thứ cho người từng là chồng mình kia nữa.

Đến khi gặp lại… Đến khi cả hai bị nhốt ở cùng một nơi… Đến khi vượt quá giới hạn trong men say…

Căn hộ mà ông nội nhốt hai người ở chung chỉ là một căn hộ bình dân, không có gì sang trọng hay đắt tiền ở đây.

Một căn hộ có hai phòng ngủ, một phòng bếp, một phòng khách, một nhà tắm và wc cùng với một khoảng dất rộng bao xung quanh căn hộ ấy. Cách thiết kế căn hộ cùng cái bố trí nội thất quả thật rất phù hợp với với tình trạng của hai người.

Ngày đầu bị nhốt cùng hoàn toàn không có lấy một chút vui vẻ hay dễ chịu gì.

Mới sáng thức dậy liền đụng mặt nhau ở phòng bếp, đã ghét nhau thì hít chung bầu không khí thôi cũng khó chịu.



“Dì Lâm, tại sao cô ta lại có mặt ở đây hả?” Bạch Hàn mất kiên nhẫn mà nói với bà giúp việc đang cặm cụi rửa bát.

“Chính tôi mới là người nên hỏi câu đó. Anh đáng ra không được phá hỏng buổi sáng tốt lành của tôi mới đúng.” Phương Yến là người xuống ăn sáng đầu tiên, vừa nhâm nhi ly rượu vang vừa đưa mắt liếc sang người chồng lười biếng mới xuất hiện kia.

“Dì Lâm, mau đem bữa sáng của tôi lên phòng.” Bạch Hàn nhìn Phương Yến nhàn nhã, tận hưởng như vậy thì càng tức giận, nói với giúp việc một câu rồi bỏ về phòng.

“Sao vậy? Chẳng lẽ anh còn không dám nói với tôi lấy một lời hay sao? Chúng ta có lẽ còn phải ở cùng với nhau một thời gian rất dài nữa đấy. Anh định cứ tránh né như vậy mãi sao?” Phương Yến vẫn rất bình thản, nhàn nhạt nói với Bạch Hàn những câu không thể nào chọc tức hơn.

“Nếu cô còn muốn bản thân mình lành lặn thì câm cái miệng lại. Đừng nghĩ bản thân như vậy rồi tôi sẽ không làm gì được cô. Cô cũng nên nhớ rằng chỉ có tôi và cô ở đây, không có người thứ ba có thể cản trở được tôi.” Bạch Hàn kìm nén sự phẫn nộ trong lòng mà gằn giọng nói. Đối với người khác thì Bạch Hàn sẽ cư xử điềm đạm, lạnh nhạt, thậm chí là vô tâm, vô sỉ nhưng với người đã cùng bản thân chung sống khá nhiều năm thì lại không thể nào kiểm soát được tâm trạng.

Cảm giác khó chịu trong lòng ấy một phần là do Phương Yến luôn luôn nói mấy lời chọc tức, một phần cũng là vì sự áy náy trong thâm tâm. Bạch Hàn biết bản thân mình là kẻ sai trong mọi chuyện, đối với vợ mình thì vừa vô tâm vừa phản bội lại nên mới không dám bình tĩnh mà đối diện, sợ rằng một khi không thể khống chế được cảm xúc thì chắc chắn sẽ rất mất mặt.

Cho nên Bạch Hàn luôn luôn dùng sự tức giận khó chịu của mình để che lấp đi cảm giác tội lỗi bên trong.

Nhưng mà… Một kẻ chịu bị đánh bị mắng còn kẻ còn lại lại không hề bỏ qua.

Phương Yến là phụ nữ, trước đây là đại tiểu thư danh giá của gia tộc giàu có, người khác có thể chịu thiệt thòi nhưng Phương Yến thì không bao giờ.

Chỉ cần nghĩ tới việc bản thân hết lòng vì chồng, còn khổ sở mà sinh con cho chồng, chăm lo cho chồng từng bữa cơm, giấc ngủ. Tuy không hẳn là tự tay làm nhưng cũng đã tốn nhiều tâm tư để chồng hài lòng, vậy mà đổi lại lại chính là sự phản bội, sự lừa dối vô cùng tàn nhẫn. Đau khổ có, tuyệt vọng có, tự dằn vặt bản thân cũng có… Phương Yến đã sống như vậy một khoảng thời gian rồi tự chữa lành cho mình bằng cách đổ mọi tội lỗi lên đầu Bạch Hàn, trong trái tim cũng chỉ còn lại sự tức giận và khinh thường mà thôi.

Người ta nói không sai, cuộc chiến một khi đã nổ ra thì chỉ khi có thêm việc ngoài ý muốn nó mới miễn cưỡng dừng lại.

Thói xấu uống rượu thường xuyên của Phương Yến không ai là không biết. Bạch Hàn lợi dụng chuyện đó, cộng với việc bản thân nhẫn nhịn trong khoảng thời gian dài mà đã tự tay đẩy bản thân vào thế khó xử.

Bạch Hàn pha hai loại rượu mạnh khác nhau lại rồi đưa cho dì giúp việc, cũng không dặn dò là để làm gì chỉ nói đặt ở trên bàn ăn trong phòng bếp. Ý định ban đầu là muốn cho Phương Yến uống say đến bất tỉnh nhân sự rồi bản thân sẽ được dễ chịu một khoảng thời gian.

Phương Yến cũng rất phối hợp, cứ thấy rượu ngon liền uống mà không chịu suy nghĩ gì cả.

Kết quả lại khác với dự tính quá xa, xa đến mức bất ngờ…

Đợi đến khi tỉnh lại thì Bạch Hàn đã thấy bản thân nằm trên giường rồi, trên người không có lấy mảnh vải che thân nào, bên cạnh lại là người mà không ai có thể ngờ được.

Phương Yến thấy động tĩnh ở bên cạnh cũng từ từ tỉnh lại, nhận ra tình trạng của bản thân mà không biết phải dùng biểu cảm như thế nào để bày ra.

Phương Yến nhìn Bạch Hàn một cái rồi lật đật lấy chăn phủ lên mặt không chịu chui ra, thật sự xấu hổ tới mức muốn chết luôn cho đỡ nhục.

Tại sao lại xấu hổ ư? Đương nhiên là nhớ lại việc bản thân đã làm ra tối hôm qua rồi.

Uống rượu say không những không bất tỉnh mà còn bám lấy Bạch Hàn mà xả hết tất cả uất ức phải chịu bao nhiêu năm trời ra, khi Phương Yến rời bỏ gia đình mà tới một nơi xa xôi để tự chữa lành bản thân, vẫn luôn luôn chỉ có một mình, chưa từng tìm lấy người mới để quên đi người cũ. Cho nên khi kỳ phát tình tới, bà ấy chỉ âm thầm dùng thuốc ức chế loại mạnh, chìm vào men rượu để bản thân bớt cô đơn.

Và cũng do đã quá quen thuộc với men say mà khi uống rượu mạnh Phương Yến không hề bất tỉnh như ai kia đã nghĩ, ngược lại còn làm loạn một trận rồi tủi thân mà tìm tới Bạch Hàn để được an ủi. Cuối cùng Phương Yến không chỉ không tức giận mà ngược lại còn xấu hổ, e ngại Bạch Hàn nhiều hơn.

Sau ngày đó, không khí giữ hai người đã bớt căng thẳng hơn, không còn cãi vã hay khinh thường đối phương.



Hôm nay Bạch Hàn cùng dì giúp việc chuẩn bị một bữa sáng khá đơn giản, sống sung sướng, giàu sang từ bé cho nên đây là lần đầu xuống bếp.

Dì giúp việc vừa trộn salad vừa ngoái đầu nhìn ông chủ của mình đang vụng về chiên trứng thì chỉ dám che miệng cười. Ông chủ đang lấy lòng bà chủ cho nên dì giúp việc không có dám xen ngang mà cười đùa, sợ ảnh hưởng tới tâm trạng của ông chủ.

Phương Yến thức dậy khá muộn, cả cơ thể và tinh thần đều uể oải, không có chút sức sống nào. Lững thững bước từng bước xuống cầu thang rồi đi vào phòng bếp liền thấy Bạch Hàn đang sắp xếp bữa sáng một cách cẩn thận tỉ mỉ, Phương Yến có hơi không tin vào mắt mình.

“Tới ăn sáng đi!” Bạch Hàn thấy Phương Yến xuống thì chợt căng thẳng, tay vô thức kéo ghế ra rồi chờ đợi.

“Ừm.” Phương Yến khẽ gật đầu, cũng bước tới và ngồi xuống một cách ngoan ngoãn.

Bạch Hàn cũng ngồi xuống ghế đối diện, trong lòng có chút háo hức chờ đợi.



Nhưng biểu cảm trên khuôn mặt Phương Yến khiến tâm trạng Bạch Hàn chùng xuống.

“Không ngon sao?” Bạch Hàn khó khăn lên tiếng.

“Không phải…” Phương Yến lắc đầu, vừa mở miệng ra đáp lời Bạch Hàn thì liền không nhịn được mà quay sang hướng khác nôn khan.

“Chẳng lẽ lại chán ghét tới mức ghê tởm cả món ăn tôi làm sao?” Bạch Hàn suy nghĩ rồi nhìn Phương Yến với ánh mắt tức giận “Cô như vậy là có ý gì hả? Đây là công sức tôi chuẩn bị cho cô, nếu như không muốn ăn thì có thể nói thẳng với tôi, đừng có bày ra bộ dáng như đang ghê tởm tôi thế.”

“Tôi… Tôi không có ý đó… Chỉ là…” Phương Yến thấy Bạch Hàn hiểu lầm mình liền bắt đầu giải thích nhưng cơn buồn nôn lần nữa khiến cho lời nói trong cổ như bị chặn lại.

“Tôi biết bản thân tôi không sạch sẽ, qua lại với rất nhiều người bên ngoài… Nhưng tôi đang cố gắng sửa đổi bản thân, cố gắng bù đắp lại chuyện lúc trước nhưng cô cũng đừng thể hiện thái độ ra mặt như vậy chứ…” Bạch Hàn vẫn không thể nào thôi tức giận cho được, vì chợt nhớ ra khi có ý định dòm ngó tới Lâm Sơ Mặc, cậu ta cũng đứng trước mặt mình mà nôn như vậy, đây chính là biểu hiện ghét bỏ, ghê tởm còn gì.

“Tôi không hề thái độ với anh, tôi rất cảm ơn vì anh đã làm bữa sáng cho tôi… Nhưng tôi thật sự khó chịu…” Phương Yến đứng dậy muốn cãi lại, nhưng cả người lảo đảo, trước mắt mờ mịt dần đi, khuôn mặt cũng chuyển sang tái mét.

“Ông chủ… Hình như bà chỏi, bị bệnh thật rồi, người bà ấy nóng quá…” Dì giúp việc thấy bà chủ của mình đứng không vững thì cũng chạy lại đỡ lấy, rồi hoảng hốt nói với Bạch Hàn.

“… Bị bệnh…” Bạch Hàn lúc này mới nhận ra, liền lại gần kiểm tra một chút sau đó hoang mang chạy ra ngoài tìm bảo vệ.

“Gọi cấp cứu… Mau gọi cấp cứu cho tôi… Gọi Bạch Xuyên tới đây cho tôi mau.”



Phương Yến nằm trên giường, yên lặng nhìn Bạch Xuyên đang kiểm tra cho mình, chợt thấy hơi buồn một chút.

“Dì… Chắc chắn không bị khó chịu ở đâu khác nữa chứ?” Bạch Xuyên có hơi do dự một chút nhưng vẫn nhẹ nhàng hỏi.

“Ừ… Chỉ thấy bụng âm ỉ đau chút thôi.” Phương Yến kinh ngạc khi nghe Bạch Xuyên gọi mình là dì, cũng dùng giọng điệu nhẹ bẫng mà đáp lại lời anh.

Bạch Xuyên nhìn Phương Yến rồi lại nhìn sang Bạch Hàn đang ngồi một góc vẻ mặt bất an.

Sau đó anh kéo dì giúp việc ra bên ngoài để trao đổi gì đó.

“Cô… thấy có còn buồn nôn không?” Bạch Hàn suốt ruột bước tới ngồi xuống cạnh giường.

“Anh đang lo lắng cho tôi hả?” Phương Yến nhìn bàn tay đang run lên nhè nhẹ của Bạch Hàn, khóe môi nhợt nhạt chợt cong lên.

“Thì… Cũng có một chút.” Bạch Hàn ngần ngại mà thừa nhận.

“…” Phương Yến nghe được câu trả lời thì bật cười thành tiếng, bao nhiêu cái suy nghĩ hỗn loạn trong lòng bị câu nói ấy làm cho bay sạch.

“Sao lại cười…?” Bạch Hàn cả mặt đều nóng ran ấp úng hỏi lại.

Phương Yến lần này như được mở mang tầm mắt rồi, trước đây khi còn chung sống với nhau chưa bao giờ Bạch Hàn lo lắng cho mình như vậy. Cảm giác thỏa mãn vui vẻ này khiến Phương Yến vừa bất ngờ vừa bất lực.

Bỗng Bạch Xuyên bước vào vẻ mặt khá nghiêm trọng, anh nhìn Bạch Hàn một lúc rồi thẳng tay kéo ra khỏi phòng chỉ để lại dì giúp việc ở cùng với Phương Yến.

“Sao kéo ba ra đây?” Bạch Hàn lo lắng hỏi anh, định quay lại vào phòng thì bị Bạch Xuyên cản lại.

“Ba… Có gì muốn nói với tôi không?” Bạch Xuyên nhìn vào mắt Bạch Hàn nghiêm túc hỏi.

“Có gì là có gì… Không mau xem bệnh cho dì của con đi, sao lại ra đây chất vấn ba…” Bạch Hàn mất kiên nhẫn đầy Bạch Xuyên ra.

“Ba và dì ấy… Đã làm chuyện đó…” Bạch Xuyên biết Bạch Hàn không muốn nói tới, nhưng anh lại cần xác định mọi chuyện nên nói thẳng.

“Con…” Bạch Hàn kinh ngạc nhìn con trai mình. Xong chiếc áo blouse đã khiến Bạch HÀn hiểu ra, hoi cúi đầu “Ngoài ý muốn.”



“Ồ, ngoài ý muốn sao. Vậy chúc mừng ba nha.” Bạch Xuyên bỏ lại câu nói lấp lực rồi tới trước cửa phòng chờ đợi.

“Chúc mừng cái gì…” Bạch Hàn càng hoang mang mà bước tới đứng cạnh anh hỏi tiếp.

Lúc này dì giúp việc đã mở cửa và bước ra ngoài.

“Kết quả sao rồi?” Bạch Xuyên hỏi dì giúp việc.

“Hai vạch!!!” Dì giúp việc cười tươi khoe cái que thử thai của bà chủ nhà mình.

“…” Bạch Hàn shock ngang đứng chết trân tại chỗ.

“Lần nữa chúc mừng ba nha.” Bạch Xuyên nhếch môi cười rồi đi vào phòng.

Bạch Hàn rón rén ghé đầu vào thì bị một cái gối bay tới táp vô mặt một cái ùm.

“Tên khốn…” Phương Yến yếu ớt mắng một câu.

“Dì. Đứa nhỏ quan trọng, đừng cử động mạnh.” Bạch Xuyên bình tĩnh đỡ lấy người Phương Yến để bà từ từ nằm xuống.

“Bỏ nó đi được không?” Phương Yến nhìn Bạch Xuyên ánh mắt đau khổ.

“Không được. Nếu nó đã có duyên với thế giới này thì chúng ta nên đón nhận nó. Con không đồng ý việc bỏ nó đi đâu vì… Nó là em con.” Bạch Xuyên nghiêm nghị nói với Phương Yến, cũng tự nhiên mà mỉm cười một cái.

“Bạch Vũ liệu có thích nó không?” Phương Yến nghĩ ngợi gì đó liền cười hỏi.

“Đương nhiên!” Bạch Xuyên gật đầu chắc nịch.

“Nó thật sự là con tôi này.” Bạch Hàn vượt qua bao nhiêu chướng ngại gối mà chạy tới nắm lấy tay Phương Yến, ánh mắt nhìn nhau trìu mến.

“Tên khốn lưu manh, lần này mà còn dám chạy nữa thì tôi sẽ giết anh.” Phương Yến trợn mắt yêu thương nồng nàn mà gằn giọng với Bạch Hàn.

“…” Bạch Hàn câm nín.

“Chúc mừng.” Bạch Xuyên vẫn gắn câu chúc mừng trên miệng mà nói với ba mình.



“Gì? Hai người đó có con?” Bạch Vũ hoang mang mà nghe điện thoại của anh trai mình.