Lâm Sơ Mặc ngồi một chỗ lặng yên xoa xoa cái bụng nhỏ mềm mại đang hơi nhô lên một chút, trong đầu là muôn vàn câu hỏi vì sao.
Từ trên lầu bước xuống, Bạch Vũ đang chuẩn bị một vài đồ bổ dưỡng cùng với dì Chúc. Đồ bổ dưỡng dành cho bà bầu nhưng không phải cho cậu mà là cho người khác.
Nhớ lại những chuyện đã xảy ra trước đây, sống lưng cậu lạnh toát, cả người chợt run rẩy nhẹ. Tuy không xảy ra hậu quả đáng tiếc nhất nhưng cũng để lại trong tâm trí cậu một vết thương sâu sắc, khó mà lành lại.
Người đàn ông đó rốt cuộc chính là ba chồng của cậu, nhưng lúc ấy ông ta lại không suy nghĩ được những điều đúng đắn nhất, chỉ nương theo bản năng mà làm càn. Cho tới bây giờ khi nghe được tin chấn động ấy, cậu vẫn có cảm giác ông ta là một kẻ ích kỉ, chỉ chăm chăm lấy lợi ích về mình.
Quay trở lại khoảng hai tiếng trước, cậu vẫn còn say giấc trên chiếc giường êm ái quen thuộc, Bạch Vũ đã có mặt ở công ty và đang tham gia một cuộc họp nội bộ khá quan trọng.
Tất cả mọi người cùng tham gia cuộc họp ấy bị Bạch Vũ dọa cho căng thẳng mặt mày, ai cũng hồi hộp và khiếp sợ chực chờ giây phút anh bùng nổ.
Vậy mà chỉ một cuộc điện thoại khiến cho những kẻ sắp rơi xuống bờ vực tuyệt vọng như được cứu vớt một lần nữa.
“Tôi nghe!” Bạch Vũ phá tan bầu không khí căng thẳng trong phòng họp.
“Cậu nghe cho kĩ những gì tôi sắp nói đây, cẩn thận không lại xỉu ngang đó.” Tiếng Bạch Xuyên ở bên kia nghiêm trọng đến đáng sợ.
“Êy khoan khoan, được rồi tôi nói. Hôm nay tôi có được yêu cầu phải đi thăm khám tại nhà bệnh nhân là omega, cậu biết là ai không?” Bạch Xuyên hào hứng kể. Đọc thê𝘮 các chương 𝘮ới tại ++ 𝙏гU𝘮 tг𝓾𝗒ện.𝑽n ++
“Có liên quan đến tôi…” Bạch Vũ thừa biết, chỉ cần gọi điện kiểu này là biết có liên quan đến anh, nhưng anh vẫn chưa nghĩ ra là mình có quen omega nào khác bên ngoài.
“Không những liên quan mà còn cực kỳ quen thuộc. Là mẹ cậu đấy.” Bạch Xuyên hớn hở, ngay tới tiếng cười cũng có thể lọt vào điện thoại.
“Bà ấy làm sao? Không phải đang bị nhốt chung với ông ta sao.” Bạch Vũ nhíu mày, ngữ khí trầm xuống, sắc mặt cũng tối hẳn đi.
“Đúng rồi đấy. Và cậu không thể nào ngờ được những gì mà ông ta đã làm với bà ấy đâu.” Bạch Xuyên cảm nhận được thái độ kia của Bạch Vũ lại càng vòng vo, không nói tới chuyện chính.
“Bớt nói nhảm đi. Rốt cuộc bà ấy bị làm sao?” Bạch Vũ hết kiên nhẫn, giọng cũng lớn hơn, anh vì mất bình tĩnh mà đứng dậy khiến cho nhân viên trong phòng họp được phen hú hồn.
“Thì bà ấy có bầu đó, cậu sắp có em rồi nha, chúc mừng chúc mừng.” Bạch Xuyên cũng không giữ nổi nữa, vừa cười đùa vừa tuyên bố tin tức chấn động.
“Điên!!!” Bạch Vũ nghe xong khó tin đến mức mắng luôn anh trai mình, xong liền cúp máy.
Nghĩ ngợi thêm một chút vẫn cảm thấy có điều gì đó không thỏa đáng nên lại mở máy gọi điện lại cho Bạch Xuyên.
“Nói lại cho tôi nghe, bà ấy bị làm sao?” Bạch Vũ chưa đợi người bên kia đùa cợt mình đã lạnh lùng nói.
“Bà ấy bị nghiện rượu, trong lúc say đã cùng với người đàn ông đó phát sinh quan hệ, kết quả là cậu có thêm một đứa em như hiện tại.” Bạch Xuyên cũng bình tĩnh hơn lần gọi trước, giải thích cặn kẽ cho anh hiểu.
“Ông ta điên rồi sao? Sao lại để chuyện đó xảy ra được.” Bạch Vũ khó tin mà hỏi lại.
“Dù sao thì bây giờ A Vũ chắc sẽ bận rộn hơn gấp bội lần ấy chứ, vừa phải chăm con vừa phải chăm em… Hài hước thật sự.” Bạch Xuyên lần nữa cười đùa trước sự éo le trong cuộc đời cậu em trai.
“Cứ làm như anh không có liên quan gì ý nhỉ. Anh cũng có một nửa dòng máu giống đứa nhỏ đó, hơn nữa còn phải khám và kiểm tra thường xuyên cho bà ấy nữa. Không ai hơn ai đâu.” Bạch Vũ hạ giọng, cho dù chuyện có khó tin đến mấy cũng không hẳn là không thể tiếp nhận nổi, hơn nữa, anh bây giờ ngoài chuyện của cậu thì không để tâm nhiều tới chuyện của người khác.
“…” Bạch Xuyên nghe những lời em trai nói, nụ cười trên môi tắt ngúm như nắng cuối ngày hạ. Xung quanh như có luồng gió giá rét thổi qua khiến Bạch Xuyên thở dài. “Đậu xanh có lá, hai mươi tám tuổi đầu rồi tự dưng có thêm một đứa em. Không thể hiểu nổi.”
“Rồi còn đùa cợt mà nói tôi nữa không.” Bạch Vũ nghe câu mắng của anh thì hài lòng.
“Hiện tại tôi đang ở chỗ bà ấy, cậu sắp xếp rồi qua đây chút đi. Cho dù không chấp nhận họ, nhưng máu mủ không dễ vứt bỏ đâu. Bà ấy còn nói cậu đưa Sơ Mặc đi cùng, muốn nói chuyện và xin lỗi cậu ấy.” Bạch Xuyên thêm vài lời dặn dò.
“Để tôi xem đã.” Bạch Vũ nói xong thì cúp máy, anh quay lại ngồi vào bàn họp, điện thoại trọng tay cũng đáp xuống bàn cái cạch sắc lạnh.
Suy nghĩ một chút, Bạch Vũ nói mọi người mấy câu rồi tan họp. Quay trở về phòng làm việc của mình, anh gọi điện cho cậu vợ đáng yêu ở nhà.
“Anh… Em muốn đi chơi, muốn ra ngoài chơi… Muốn đi trung tâm thương mại…” Cái giọng nhõng nhẽo đáng yêu kia đích thị là của omega nhà anh rồi, cậu mấy ngày nay ở nhà một mình nên chẳng còn trò nghịch ngợm, mấy trò quậy phá ngày trước thì bị anh cấm hết rồi nên đang rất là buồn chán.
“Em muốn đi chơi?” Bạch Vũ nghe thấy tiếng của cậu, nặng nề trong lòng cũng tạm thời buông xuống, khóe môi khẽ cong lên.
“Muốn. Nhưng muốn anh đi cùng cơ.” Cậu mặc dù biết anh bận rộn chuyện công ty, nhưng không thể không đòi hỏi. Mà bây giờ đâu phải chỉ mỗi mình cậu cần anh bám anh thôi đâu, đứa nhóc trong bụng hình như cũng muốn gần papa của nó mà.
“Vậy anh đưa em tới gặp một người.” Bạch Vũ thấy cậu vui vẻ nên cũng lựa lời mà bắt đầu nói với cậu về chuyện kia.
“Gặp ai ạ? Vãn Vãn hả?” Cậu ngây ngô hỏi lại.
“Không, gặp mẹ anh.” Bạch Vũ trầm giọng, đột nhiên cảm nhận được bản thân đang hơi căng thẳng, tim đập cũng nhanh hơn.
“Mẹ anh… Để làm gì?” Cậu nghe thấy là người đã từng chửi rủa đánh đập mình liền ngập ngừng hỏi lại, giọng điệu pha chút kinh sợ.
“Bà ấy muốn gặp em, và bà ấy cũng có chuyện nên anh muốn tới thăm bà ấy.” Bạch Vũ quả thật có chút lo lắng, sợ rằng cậu sẽ nhớ lại chuyện trước đây mà không chịu, còn phản ứng kịch liệt làm ảnh hưởng tới đứa nhóc.
“… Được…” Cậu sau một lúc đắn đo thì cuối cùng lại đồng ý, hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của Bạch Vũ.
“Thật sao? Em chịu đi gặp bà ấy hả? Nếu em cảm thấy khó chịu khi gặp bà ấy thì chúng ta sẽ không đi nữa. Đừng cố gượng ép…” Bạch Vũ lo lẵng mà hỏi lại cậu, thực tình thì anh còn muốn cậu từ chối cơ.
“Em không sao, nhưng anh phải luôn bảo vệ em cơ.” Cậu không quan tâm việc bà ấy gặp mình để làm gì nhưng chỉ cần Bạch Vũ ở bên cạnh cậu thì cậu sẽ không sợ.
“Nhưng còn người đó…?” Bạch Vũ vẫn không thôi lo lắng, vì ở đó đâu chỉ có mình bà ấy… Còn có cả người đàn ông kia nữa mà.
“Nếu như gặp ông ta, anh chỉ cần ôm em thật chặt là được.” Cậu cười vui vẻ nói với Bạch Vũ, hi vọng anh sẽ bớt lo lắng hơn.
“Anh biết rồi. Nếu như cảm thấy không ổn hãy cứ nói với anh nhé.” Bạch Vũ nhắc nhở cậu, rồi cũng nhanh chóng rời khỏi công ty.
Trở lại với hiện tại,
Mặc dù đã nói là không sao nhưng những kí ức kinh khủng lúc trước vẫn đeo bám lấy tâm trí cậu không thôi.
Nghe tin bà ấy có thai thì cậu thừ kinh sợ chuyển sang ngờ vực, cảm giác khó có thêm tin được. nhưng Bạch Vũ là người đã nói cho cậu biết tin này, cậu đương nhiên sẽ tin anh.
Bạch Vũ thấy vẻ mặt tái đi vì lo lắng của cậu thì bước tới trước mặt, vòng tay ôm cậu vào lòng. Bàn tay to lớn dịu dàng vỗ vỗ tấm lưng mảnh khảnh nhỏ nhắn của cậu, giọng trầm thấp an ủi bên tai “Nếu như em còn sợ thì cứ ở nhà. Một mình anh đi là được. Anh không muốn vì chuyện của họ mà tâm trạng của omega nhà mình không vui.”
“Em sợ khi nhớ lại lúc trước… Nhưng em biết bà ấy có chuyện quan trọng nên mới muốn gặp em. Em không sao đâu.” Giọng cậu lí nhí phát ra từ trong lòng Bạch Vũ.
“Em vẫn rất tốt bụng và quá mức hiền lành.” Bạch Vũ nhíu mày không vui.
Cậu bám dính lấy Bạch Vũ từ lúc đó cho tới khi đến nơi của ba mẹ anh.