Omega Thủy Tinh

Chương 66



"Nguyên Nhã, con xem Bạch Vũ như vậy đấy. Bác đã nói với con rồi, nó chắc chắn sẽ khó chịu mà con không chịu nghe, cứ nhất quyết muốn tới... Con xem, không phải là bị lạnh nhạt rồi sao?" Phương Yến nhìn Nguyên Nhã giả bộ khuyên nhủ.

"Không sao bác gái, con biết anh ấy sẽ như vậy mà. Chúng ta không vội, rồi sẽ có lúc anh ấy sẽ thích con thôi" Nguyên Nhã cầm lấy tay Phương Yến nhưng ánh mắt lại nhìn Bạch Vũ rất tự tin mà nói.

..."Ồ, tự tin như vậy sao? Tôi ngược lại muốn xem xem cô có gì để tôi thích!"...

Bạch Vũ nhìn cô gái trước mặt tự tin đầy mình liền không khỏi có chút khinh thường. Cho dù có là người có trạng thái tâm lý vững vàng cỡ nào cũng không thể tránh khỏi việc bị anh nhìn thấu tâm tư từng chút một. Nhìn cô ta như vậy khẳng định đã có kế hoạch gì đó trong đầu, và cũng rất tự tin với kế hoạch kia là Bạch Vũ sẽ chú ý đến cô ta.

Nhưng cô ta không hề biết một điều, Bạch Vũ bây giờ là người đã có mục tiêu của riêng mình, những ong bướm ve vãn xung quanh căn bản không thể lọt được vào mắt của anh.

Nguyên Nhã vốn là một cô gái có ngoại hình rất ưa nhìn, tính tình ngoài tự tin thái quá ra thì cũng xem như là tốt, biết suy nghĩ biết đúng sai. Nếu như không dính phải Phương Yến thì chắc chắn sẽ quen được một chàng trai tốt. Cô ta hiện tại lại chỉ chăm chăm nhìn vào khuôn mặt góc cạnh của Bạch Vũ âm thầm đánh giá anh, cũng âm thầm mơ tưởng tới những tháng ngày sau này có anh bên cạnh.

Mặt mày Bạch Vũ nhìn gần cũng thấy sắc bén, lông mi rất dài, trong mắt dường như có vực thẳm, thâm trầm như cơn mưa rào trước biển sâu, cộng thêm sống mũi cao thẳng, môi rất nhạt, nhìn qua cảm thấy không có nhiệt độ, tướng mạo chuẩn kiểu bạc tình.

Nhìn không có chỗ nào giống với một trai tốt thế nhưng Nguyên Nhã vẫn kiên định với suy nghĩ kia của mình, mong muốn Bạch Vũ sẽ chú ý đến biểu hiện của cô.

Và sau đây chính là đoạn nói chuyện thiếu muối của vị tổng tài nhà ta.

"Anh Vũ, anh thích kiểu con gái như thế nào?"

"Tôi không thích con gái!"

"Anh Vũ, anh thấy mùi hương nào của omega là quyến rũ nhất vậy? Của Nguyên Nhã là mùi hoa hồng nè."

"Ồ, không có ai là quyến rũ nhất cả, tôi thích mùi sữa đào!"

"Anh có thích hoa hồng không?"

"Tôi không thích hoa, cũng không thích ngửi mùi hoa!"

"Vậy anh sẽ chọn bạn đời là kiểu người như thế nào?"

"Omega, 17 tuổi, Lâm Sơ Mặc!"

"Đó là ai vậy? Anh định chọn bạn đời theo tính cách người đó hay sao?"

"Ừm, đó là bạn đời của tôi. Là cậu ấy chọn tôi!"

"Không phải anh vẫn còn độc thân sao?"



"Chưa kết hôn chứ không có nói là độc thân!"

...

"Bác gái, sao bác nói anh ấy vẫn còn độc thân mà?" Nguyên Nhã nghe thấy Bạch Vũ nói đến một omega khác liền quay ra nhìn Phương Yến giọng điệu không vui.

"Đến việc đi khám tiền hôn nhân tôi và cậu ấy cũng đã đi rồi, kết quả xét nghiệm pheromone cũng cho thấy sự tương thích giữa pheromone của hai chúng tôi là gần như tuyệt đối, tôi và cậu ấy cũng chính là bạn đời định mệnh của nhau. Cô còn muốn biết gì không?" Bạch Vũ dần dần mất hết kiên nhẫn, cũng không còn giữ ý trước mặt Nguyên Nhã nữa mà lên tiếng nói ra hết. Anh liếc nhìn mẹ mình, lời nói ra càng khẳng định một điều rằng anh đây chỉ có một bạn đời thôi, là Lâm Sơ Mặc. Ai cũng đừng hòng chen chân vào.

"Bác gái..." Nguyên Nhã vừa xấu hổ vừa tức giận càng giữ chặt lấy tay Phương Yến.

"Con cứ bình tĩnh trước đã, cái đứa omega đó bác không hề đồng ý cho nó quen với Bạch Vũ, càng không chấp nhận nó làm con dâu. Bác chỉ muốn con biết bác rất quý mến con, muốn con làm con dâu bác và Bạch Vũ sẽ không thể không đồng ý với bác. Có thể bây giờ nó còn say mê đứa omega kia những rất nhanh thôi nó sẽ phải suy nghĩ lại." Phương Yến vẫn rất bình tĩnh mà an ủi cô gái ngồi bên cạnh mình, lời nói ra sắc bén cũng nhấn mạnh từng chữ như để cảnh cáo Bạch Vũ không nghe lời.

"Tôi rất muốn xem xem mẹ sẽ làm như thế nào để khiến tôi suy nghĩ lại. Mẹ đừng quên, mẹ hoàn toàn không có một chút gì gọi là hiểu tôi, ngay đến tuổi của tôi mẹ còn quên, lấy tư cách gì dạy bảo tôi. Mẹ đi khỏi nhà rời bỏ tôi mười mấy năm, bây giờ về rồi cũng đừng nghĩ tôi sẽ ngoan ngoãn mà nghe theo sự sắp xếp của mẹ." Bạch Vũ nhìn người mẹ trước mặt hoàn toàn không có một tia tình cảm trong mắt, lời nói ra cũng rất lạnh nhạt còn có thêm vài phần hung ác, khí thế alpha lúc này áp đảo hoàn toàn khiến cho người ta có một loại cảm giác như đang đối mặt với tử thần.

Hai người trước mặt nhìn dáng vẻ tàn nhẫn hung ác của Bạch Vũ hoàn toàn bị dọa cho ngây người tại chỗ.

Bạch Vũ kìm nén cơn giận trong lòng, hướng ánh mắt ra cửa "Thư ký Tôn, giúp tôi tiễn khách!!"

Hai người nghe thấy mình bị đuổi dường như vẫn còn chưa hoàn hồn lại ngơ ngác nhìn ra cửa, thấy Tôn Thanh Thanh bước vào cũng vẫn ngồi im.

Khi Tôn Thanh Thanh lại vào văn phòng làm việc, Bạch Vũ đã đứng trước cửa sổ thủy tinh sát đất, hai chân thon dài thẳng tắp, âu phục giày da, tóc cũng chỉnh tề gọn ghẽ, khắp toàn thân chẳng có chút hơi người nào, như là một cái máy hoàn mỹ.

Tôn Thanh Thanh hiểu rõ tính tình của sếp mình, không một động tác thừa bước tới bên cạnh ghế sofa hơi cúi người nhìn hai người đang ngồi thanh lịch nói "Phu nhân, Nguyên tiểu thư, mời."

Sau khi họ rời khỏi Bạch Vũ xoa xoa trán khẽ thở dài, lại quay về ghế ngồi mở laptop lên, bật video giám sát tại biệt thự, nhìn ngắm gương mặt khiến trái tim anh bị lấp đầy mấy ngày hôm nay.

...

Sau những lời Bạch Vũ nói ngày hôm đó, anh và cậu coi như được yên bình vài hôm, Phương Yến vẫn dẫn theo cô gái tên Nguyên Nhã kia tới biệt thự lớn, muốn giới thiệu với ông nội và mọi người trong nhà.

Bởi vì Nguyên Nhã và cậu vẫn chưa hề chạm mặt nhau lần nào nên Bạch Vũ cũng vẫn không quá lo.

Nhưng bên này, vì có người muốn giữ vững vị trí của cậu trong nhà mà có chút tranh cãi với Phương Yến.

"Nguyên Nhã, con mau tới đây ngồi đi. Chúng ta cùng nhau dùng bữa." Buổi trưa ông nội ra ngoài gặp người quen, cho nên trong nhà không có ai có quyền hơn Phương Yến, bà ta cang được dịp thể hiện vị thế của mình trong Bạch gia.

"Mọi người đâu hết rồi ạ?" Mặc dù cũng là con gái trong một nhà khá giả nhưng sự hào nhoàng của Bạch gia vẫn khiến cho Nguyên Nhã không khỏi choáng ngợp, cũng âm thầm quyết tâm phải bước chân vào ngôi nhà này cho bằng được.

"Trong nhà chỉ toàn người làm thôi, con đừng để ý." Phương Yến dỗ dành cô gái được một chút lại thấy Lâm Ân Ly đi vào trong bếp liền hướng cô mà ra lệnh "Nè, nhỏ nhà quê... Tôi nói cô đó. Mau dọn đồ lên bàn đi. Cô không thấy tôi và khách chờ này giờ rồi sao?"

"Tôi..." Lâm Ân Ly ngơ ngác chỉ vào mặt mình.



"Phải, mau vào phụ mấy dì làm bếp dọn cơm ra đi, đứng ở đó mà lề mề. Đồ nhà quê..." Phương Yến khinh thường nhìn Ân Ly, giọng nói càng đay nghiệt.

"..." Lâm Ân Ly vẫn có chút ngơ ngác, nhìn sang cô gái xinh đẹp ngồi bên cạnh Phương Yến rồi lại nghĩ ngợi gì đó, sau đó liền thật sự ngoan ngoãn mà dọn cơm ra cho hai người ăn.

Nhưng... cái danh tam tiểu thư không phải chỉ nói suông... Người làm trong nhà không dám cho cô động vào một cái bát hay cái đũa nào... Còn Phương Yến thực ra cũng chỉ là đang vũ nhục, đang hạ thấp danh dự của Ân Ly xuống... Cô thì lại chỉ đơn giản nghĩ rằng mình đã được nhà họ Bạch cưu mang giúp đỡ, cũng nên thể hiện một chút sự biết ơn... Hơn nữa, anh trai cô sau này sẽ là con dâu trong cái nhà này, cô không thể làm anh trai mình khó xử được.

Sau khi nhìn ngó trong bếp một hồi, cô cuối cùng cũng đợi được một món ăn vừa được bày ra đĩa liền cẩn thân bưng lên mặc cho người làm ra sức ngăn cản...

Bạch Xuyên vừa xong ca trực của mình tại bệnh viện, vì có chút khát nên vừa về đã đi thẳng vào bếp. Anh kinh ngạc nhìn cô gái nhỏ Ân Ly đang khéo léo bưng đĩa thức ăn từ từ đi ra khỏi phòng bếp.

Vừa tức giận vừa khó hiểu nên đã giữ lấy Lâm Ân Ly lại, trừng mắt nhìn mấy dì giúp việc trong bếp tức giận hỏi "Tại sao lại để cho cô ấy làm việc này?!!"

Mấy dì giúp việc vừa sợ hãi vừa khó xử dừng hết việc đang làm lại cũng không dám nói ra.

"Nói!!!" Bạch Xuyên thấy mọi người im lặng, cơn tức càng dâng cao.

"Là... là do..." Mấy dì giúp việc đang tính nói thì Lâm Ân Ly bị anh nắm chặt lấy cổ tay kêu lên đau đớn.

"Là tôi muốn làm, anh đừng mắng họ cũng đừng nắm tay tôi nữa, đau!!" Lâm Ân Ly nhăn mặt vừa nói vừa kêu đau, tay vì bưng đĩa thức ăn mà không dám cử động mạnh.

"Ngay từ ngày đầu tiên cô ấy về nhà tôi đã nói những gì chắc tất cả mọi người không quên chứ. Cho dù cô ấy có muốn cũng không được cho cô ấy làm... Người ngoài sẽ nghĩ sao khi thấy một tam tiểu thư phải tự tay bưng thức ăn trong khi có hàng chục người làm trong nhà hả?" Bạch Xuyên không hề để ý đến lời Lâm Ân Ly nói, vẫn cứ hướng mấy dì giúp việc mà mắng.

"Tôi đã bảo là do tôi muốn làm, anh đừng mắng họ nữa. Mau buông ra để tôi còn bưng ra, phu nhân còn đang chờ nữa." Lâm Ân Ly vừa khó chịu kêu đau vừa khó hiểu mà nói với Bạch Xuyên.

"Cô là đang dọn cơm lên cho ai ăn. Phu nhân?!!" Bạch Xuyên nhìn Lâm Ân Ly khó tin hỏi lại.

"Phải, phu nhân với khách của bà ấy còn đang chờ kìa, anh mau buông ra đi." Lâm Ân Ly nhìn khuôn mặt tức giận của Bạch Xuyên, lo lắng gật đầu.

"Không được!!" Bạch Xuyên giật đĩa thức ăn trong tay Lâm Ân Ly khiến nó rơi xuống đất vỡ tan.

Tiếng động lới khiến mọi người giật mình kinh sợ, người ngồi địa nãy giờ cũng vì thế mà bước tới xem.

"Là bà sai bảo cô ấy đi dọn cơm cho bà phải không phu nhân?" Bạch Xuyên nhìn Phương Yến vừa đi vào, ánh mắt phẫn nộ tột cùng.

"Phải, trong nhà có khách cô ta cũng không có việc gì làm cho nên tôi mới sai cô ta." Phương Yến kiêu ngạo nói, hai tay khoanh lại trước ngực dáng vẻ như một nữ chủ nhân trong nhà.

"Cô ấy trong cái nhà này là chủ nhân, bà bảo cô ấy dọn cơm lên cho bà chẳng khác nào cô ấy cũng như họ, là người giúp việc được thuê" Bạch Xuyên giữ lại chút bình tĩnh cuối cùng thận trọng nói với bà ta.

"Chủ nhân!!! Cũng chỉ là đến đây ăn nhờ ở đậu, còn dùng tiền của Bạch gia, không làm chút việc có ích thì thật sự không có liêm sỉ nha." Phương Yến liếc mắt nhìn Lâm Ân Ly một cái, khinh thường mà nói.