"Hừ, bao nhiêu năm không gặp vẫn chỉ là một kẻ suy nghĩ bằng bản năng thôi đúng không?" Một bóng dáng mảnh mai quyến rũ đã sớm đứng tại cổng lớn biệt thự chờ xem người chồng bao năm xa cách.
"Không nghĩ rằng cô cũng trở về rồi. Sao đây, muốn trở về để được chia tài sản phải không." Bạch Hàn được người của ông nội đưa về, vừa nhìn thấy Phương Yến đứng trước cổng đợi mình đã khó chịu cau mày.
"Đúng vậy, dù sao tôi vẫn còn là con dâu hợp pháp trong cái nhà này ngược lại là anh đó, từ bỏ tất cả để bỏ đi cũng với ả omega nhân tình đó. Không lẽ là hết tiền rồi nên quay về ăn bám" Phương Yến cũng không chịu nhường nhịn mà bắt đầu đôi co.
"Cô nói ai ăn bám hả. Cô thì sao, cũng bỏ đi từng ấy năm rồi mới trở về... Đừng có nói giống như chỉ có mình tôi mới là kẻ có lỗi ở đây." Bạch Hàn bực tức nhìn người phụ nữ đã từng là vợ mình kia, hận không thể xông tới cho cô ta một bạt tai.
"Hừ, nghĩ xem ai trong số hai chúng ta được Bạch Vũ tôn trọng. Tôi đoán nhé, đến gọi anh là ba thôi Bạch Vũ cũng không muốn rồi. Tôi còn nghe vệ sĩ nói... Người ba bỏ rơi con trai mình bao nhiêu năm mới trở về, lúc gặp lại còn định giành lấy người yêu của con mình, thật không biết xấu hổ." Phương Yến tuy rằng trong lòng có chút bực tức những vẫn dùng lời lẽ uyển chuyển cùng nụ cười khẩy mà chọc tức người trước mặt.
"Cô!!" Bạch Hàn bị Phương Yến chọc cho nổi điên, tính xông tới muốn đánh bà ta thì bị hai vệ sĩ đứng bên cạnh giữ lại.
"Tôi nói không đúng sao? Cái kiểu người mà nòng nọc chạy lên não như anh thì không xứng đáng làm chồng, làm ba... Tôn sùng alpha, coi alpha là giới tính thượng đẳng, ngược lại thì coi thường omega chúng tôi coi chúng tôi như công cụ phát tiết để thỏa mãn dục vọng của bản thân. Chỉ cần anh gặp được một omega xinh đẹp vừa ý với anh thì chắc chắn sẽ làm mọi cách để có được, còn người cũ thì bị anh vứt bỏ không thương tiếc, thậm chị còn tàn nhẫn tới mức bán họ cho nhà chứa. Tôi còn lạ gì với tính cách của anh nữa" Phương Yến vẫn nho nhã đứng đó dùng giọng nói nhẹ nhàng nhưng lời lẽ khinh thường cũng ánh mắt kì thị nhìn Bạch Hàn.
Bị nói trúng tâm tư một cách công khai khiến Bạch Hàn vừa xấu hổ vừa tức giận, mắt hắn lập tức trở nên hung tợn mà nhìn Phương Yến, ông ta vung tay đẩy hai vệ sĩ ra rồi bước tới tát Phương Yến một nhát thật mạnh khiến bà ta lảo đảo ngã xuống. Ông ta còn muốn ngồi xuống đánh thêm thì bị ông nội bước tới cản lại.
"Tới đây rồi mà mày còn muốn đánh người!!! Mày có còn coi người cha này ra cái gì không? Muốn cho người khác biết được việc xấu mày làm như vậy hay sao mà tranh cãi ở đây? Không cảm thấy xấu hổ trước mặt bao nhiêu người làm hay sao?Cút vào trong nhà!!" Ông nội bước tới dùng gậy chống đánh mạnh lên người Bạch Hàn rồi gằn giọng quát lên.
Cả hai lúc này mới nhìn lại bản thân, cũng im lặng mà quay lại vào trong nhà.
...
"Tam tiểu thư, sữa của cô" Dì giúp việc ân cần bưng cốc sữa tới trước mặt Lâm Ân Ly.
"Cháu cảm ơn. Dì có để đấy lát cháu đem lên phòng uống." Lâm Ân Ly cũng mỉm cười đáp lại lời dì giúp việc.
"Tiểu thư, Xuyên thiếu gia đã đi trực ở bệnh viện rồi, cô cứ ở yên trong phòng tránh mặt một lát không lại bị phu nhân khó dễ" Dì giúp việc rất lo lắng mà nhắc nhở cô gái nhỏ, không hẳn vì phu nhân ngang ngược của mình mà còn vì người kia sắp về tới rồi, không có Bạch Xuyên bên cạnh bảo vệ, e là sẽ bị người kia nhắm tới.
"Dạ!" Lâm Ân Ly mặc dù có hơi do dự nhưng cô cũng hơi sợ không có Bạch Xuyên bên cạnh, cái bà phu nhân kia sẽ lại mắng chửi cô thậm tệ cho nên cũng gật gật đầu đồng tình.
"Vậy nếu cần gì thì gọi tôi nhé" Dì giúp việc nói xong liền đi vào bếp.
Lâm Ân Ly đặt quyển sách lên bàn uống một ngụm sữa rồi một tay cầm sữa một tay cầm sách chuẩn bị về phòng của mình.
"Nơi này cũng không có nhiều thay đổi ha. Vẫn nhàm chán như cũ..." Bạch Hàn vừa lúc bước vào cửa lớn liền nhìn thấy một cô gái là nữ sinh cấp ba đang chầm chậm đi lên cầu thang.
Lâm Ân Ly nghe thấy có giọng nói lạ liền quay đầu nhìn, thấy một người lạ bước vào cô có hơi lo lắng một chút.
Trước mắt Bạch Hàn, cô gái đó lịch sự cúi đầu chào, những sóng tóc mượt mà xõa xuống theo những động tác của cô ấy, khiến cho người ta bị cuốn hút bởi chiếc cổ cao trắng ngần. Khi cô quay đầu lại, chỉ thấy rất nhẹ nhàng, thay vào đó là một khuôn mặt xinh đẹp, nước da trắng nõn khiến cho người ta phải thất thần, tim đập loạn nhịp. Đôi mắt trong sáng quét hết sự ngạc nhiên của người khác, đôi lông mi dài khẽ rung, ánh mắt lướt qua nhưng vẻ kiều diễm, thanh thuần thì ở lại.
Lâm Ân Ly cúi đầu chào vì lí trí cô nhắc nhở phải làm vậy, nhưng người đó hoàn toàn xa lạ cho nên không khỏi lo sợ một chút. Cô không dám ở lại lâu nên vừa cúi chào xong cũng nhanh chóng đi khỏi.
Bạch Hàn đứng đó chiêm ngưỡng nhan sắc đơn thuần, đáng yêu của cô gái kia trong lòng không khỏi tò mò danh tính cũng như giới tính của cô gái này. Bởi vì hai người đứng ở khá xa nhau cho nên ông ta không thấy được mùi cam thoảng nhẹ của omega.
Ông ta ngồi vào ghế sofa, chốc chốc lại nhìn lên phía cầu thang nhớ lại khoảnh khắc xinh đẹp lúc đó, thầm đánh giá cô gái vừa gặp với cậu.
Mặc dù chưa biết nhiều về cả hai người nhưng với kinh nghiệm nhìn nhận omega của mình ông ta sớm nhận ra, hai người có thể cùng là omega, còn có một vài nét giống nhau nữa. Cô gái vừa gặp dáng người nhỏ nhắn nhưng cũng vừa cân đối, mặc một chiếc váy hoa nhí cổ chữ V, dáng váy ngắn nên khoe được đôi chân trần thon gọn, không tỳ vết. Da trắng, khuôn mặt nhỏ, ngũ quan vẫn còn chưa sắc sảo mà mềm mại, ngây thơ. Trong khi đó, cậu mặc một chiếc áo sơ mi trắng ngắn tay, cổ áo không cài cúc lộ ra xương quai xanh gợi cảm, quần đùi jeans ngắn cũn khiến cho người khác điên cuồng vì đôi chân trắng mịn, tinh xảo đó. Da cậu trắng hơn một chút, gương mặt khi ấy không cười giống như một búp bê sứ thanh thuần cấm dục càng làm người ta mê đắm hơn.
Trong lòng Bạch Hàn không hề có gia đình, không hề có tình thân, chỉ có tiền và sự tự mãn, có sự tính toán tỉ mỉ dành cho con mồi của mình là những omega xinh đẹp ngoài kia. Hiện tại có hai người xuất hiện trước mặt khiến ông ta nổi lên tò mò và hứng thú, nên ông ta đã thầm quyết định chọn lấy một và biến họ thành con mồi của mình.
"Bớt mơ mộng đi, người đó là người của đứa con rơi kia." Phương Yến chứng kiến cảnh tượng Bạch Hàn ngây ngất nhìn Lâm Ân Ly, khóe miệng ngứa ngáy không nhịn được liền bắt đầu.
"Bạch Xuyên?!" Bạch Hàn nhíu mày nhưng vẫn không bỏ đi ý định trong lòng mình lúc này.
"Hừ, đồ bệnh hoạn!" Phương Yến ghét bỏ mắng lại một câu rồi cũng rời khỏi, bà ta ngoài sự khinh ghét ghê tởm kẻ biến thái chỉ nghĩ tới ăn chơi trụy lạc này thì không còn cảm giác gì khác nữa.