Omega Thủy Tinh

Chương 78



"Tại sao ba không nói với mọi người đi?" Bạch Xuyên đưa tay vò rối mái tóc của mình, dáng vẻ lười biếng dựa cả thân hình cao lớn vào cửa.

"Ba có gọi cho bên A Vũ, nhưng nó không nghe máy. Còn gọi tới biệt thự thì bị đứa nhóc alpha họ Lâm kia cúp máy ngang. Không còn cách nào khác nên mới nhờ con." Bạch Hàn nghiêng người qua một bên, bình thản nói, giọng điệu lại không khiến cho người đối diện cảm thấy dễ chịu.

"Đã biết." Bạch Xuyên lạnh nhạt đáp, không hứng thú nghe thêm một lời nào khác trực tiếp đóng cửa lại.

"Hừ..." Bạch Hàn nhìn cánh cửa đóng lại trước mắt, môi nhếch lên hừ nhẹ một tiếng rồi rời khỏi.

...

"Nguyên tiểu thư, mời cô. Phu nhân đang đợi trong đó rồi ạ." Lão quản gia cúi thấp người lịch sự nói với cô gái.

Nguyên Nhã tự tin bước tiếp, cô mặc một chiếc áo màu trắng bó eo cùng với chiếc váy ngắn in hoa màu xanh nước biển nhạt. Bộ váy áo được cắt may rất bình thường thế nhưng khi được cô mặc lên lại rất đẹp, rất tinh tế, hơn nữa hai màu xanh và trắng là màu của bầu trời dịu mát nên cũng làm tôn màu da của cô. Đi kèm với bộ váy áo nhã nhặn là một đôi giày màu thủy tinh nhạt cao khoảng bảy tám phân gì đó. Nguyên Nhã nhìn qua vốn cũng đã rất ưa nhìn cộng thêm kiểu trang điểm nhẹ nhàng, tinh tế cũng với bộ váy rất nhã nhặn càng khiến cô trở nên xinh đẹp, cao quý.

Với khí chất tiểu thư đoan trang lại cao quý, đi đến đâu cũng khiến bao cặp mắt phải nhìn theo sau đắm. Càng được nhìn như vậy, cô gái càng tự tin sải từng bước đều và chậm rãi, đi vào trong căn biệt thự sang trọng trước mắt.

"A, Tiểu Nhã... Con tới rồi sao? Mau qua đây đi" Phương Yến nhìn thấy cô gái bước vào, gương mặt thoáng chốc vui vẻ bước tới cầm tay cô.

"Dì Phương." Nguyên Nhã mỉm cười cùng bà ta ngồi xuống ghế sofa nói chuyện.

"Gọi con tới đây là muốn nói chút chuyện với con nè, con không bận gì chứ?" Phương Yến ân cần hỏi.

"Dạ không, dì có chuyện gì vậy ạ? Có liên quan tới anh Bạch Vũ không?" Nguyên Nhã mỉm cười lời nói rất giữ ý tứ, nhưng không quên nhắc tới người mà cô đặt thành mục tiêu cho mình.

"Đương nhiên. Chuyện là sắp tới ông của Bạch Vũ sẽ họp mặt gia đình rồi đưa ra danh sách người thừa kế thích hơn cho tập đoàn Bạch thị. Lúc đó Bạch Vũ chắc chắn sẽ có mặt cho nên con sẽ có cơ hội được nói chuyện với nó.." Phương Yến rất vô tư mà nói, bà hoàn toàn không hề để ý tới việc Nguyên Nhã không phải là thành viên trong gia đinh và điều này sẽ gây nên hậu quả gì.

"Thật ạ?!!" Nguyên Nhã nghe thấy có thể gặp được Bạch Vũ gương mặt liền sáng lạn nhìn Phương Yến nhưng nghĩ nghĩ một chút khuôn mặt lại giống như gặp phải hơi lạnh mà đông cứng. Cô hơi gượng gạo hỏi lại bà "Có sao không nếu nói chuyện này cho cháu nghe, dù gì cháu cũng không phải người trong gia đình?"



"Hừ, ngu dốt." Có tiếng người thứ ba vang lên trong phòng.

Nghe được hai từ ngu dốt rồi mới suy nghĩ lại hành động của mình, Phương Yến xấu hổ vì chính mình nhưng lại ngang ngược mà tức giận nhìn về phía vừa phát ra tiếng nói.

Bạch Hàn đi từ trên tầng hai xuống, cả người dựa vào tay vịn cầu thang, mắt nhìn về phía hai người đang ngồi kia lạnh nhạt, bất cần.

"Anh..." Phương Yến nhìn ông ta, cứng họng không nói nên lời.

"Sao, con dâu ngoan lại đang kéo người ngoài vào tính kế cướp tài sản phải không?" Bạch Hàn mỉa mai.

"Im miệng, sớm muộn gì con bé cũng thành người của Bạch gia, có nói hay không không tới lượt anh quản tôi" Phương Yến vừa nhìn thấy người này, cỗ bực tức trong lòng liền trào dâng, lời lẽ không kiêng kị hướng tới mà mắng.

"Ai đấy dì?" Nguyên Nhã hỏi Phương Yến rồi từ từ quay đầu về hướng đó nhìn.

Bạch Hàn thấy cô gái đã quay đầu lại cũng hướng mắt về phía cô. Kiểu vẻ đẹp phổ biến này ông ta cũng đã thấy nhiều rồi, bắt mắt nhưng cũng lại rất tầm thường, miễn cưỡng cũng có thể dùng làm đồ chơi qua tay. Cô gái nhìn đoan trang hiền lành quá đỗi đích thực là được nuôi dạy tốt từ khi còn nhỏ, lại nhàm chán không thể đem ra so sánh với cậu hay Lâm Ân Ly được.

"Đừng để ý tới hắn ta, con chỉ cần quan tâm chuyện của con và Bạch Vũ thôi" Phương Yến kéo cô gái quay lại không cho cô nhìn, bản thân cũng không thèm đếm xỉa tới Bạch Hàn nữa.

"Bạch Vũ? Lại một người nữa sao?" Bạch Hàn nghe nói vậy liền bước tới ngồi đối diện với hai người, trong lòng không nhịn được ghen tỵ với chính đứa con trai của mình.

"Lại?!! Không, chỉ có Nguyên Nhã mới xứng đáng với Bạch Vũ thôi, thằng nhóc omega kia không có cửa bước chân vào cái nhà này đâu?" Phương Yến khó chịu đính chính lại hiểu biết của người trước mặt.

"Thật sao?" Bạch Hàn có hơi ngạc nhiên, ánh mắt lại tham lam nhìn vào những nơi nhạy cảm trên người Nguyên Nhã.

"Dì... Dì chưa nói con biết, ai đây?" Nguyên Nhã hoàn toàn tận hưởng cảm giác được người khác chiêm ngưỡng vẻ đẹp của mình như đang thưởng thức một bức tranh, cô ta còn cố ý xoay người làm một vài động tác nhỏ như vén tóc, hất tóc, chỉnh váy áo để câu dẫn ánh mắt người khác.

"Ta là ba của Bạch Vũ, Bạch Hàn." Bạch Hàn nhìn thấy tâm tư nhỏ của cô gái trẻ trong lòng rung động không ngừng, khóe môi nhếch lên ý cười nhàn nhạt, bàn tay to lớn đưa ra trước mắt.

"Ba của anh Bạch Vũ!!! Chào chú, cháu là Nguyên Nhã" Nguyên Nhã cũng khách sáo đáp lời, lịch sự bắt tay lại, khuôn mặt lộ vẻ e thẹn đáng yêu. (Giả bộ đó!)



"Bớt ra vẻ tử tế đi, tôi còn không rõ anh là loại người gì sao?" Phương Yến cau mày hất tay hai người tách ra, giọng điệu không vui.

"Đừng nói như thể chỉ có tôi đóng vai kẻ xấu ở đây, loại người ngu dốt như cô nên quay về phòng uống thuốc cải thiện trí thông minh đi" Bạch Hàn không hề kém cạnh mà đáp lại, lời nói còn xéo xắt gấp bội.

"Anh..." Phương Yến lần nữa cứng miệng, bà ta biết bản thân đã phạm phải sai lầm không đáng có nhưng cũng là vì nghĩ cho tương lai của Bạch Vũ sau này.

"Đừng tự biến mình và cái nhà này thành trò hề nữa đi, cả hai người đấy." Bạch Xuyên đã ở phòng khách chứng kiến từ lúc nào, mặc quần áo ở nhà thoải mái, đơn giản, đầu tóc hơi rối, lưng eo thẳng tắp. Anh hơi nghiêng đầu vẻ mặt trầm thấp, hung ác ánh mắt sắc bén như dao hướng về phía ba người. Không phải vô cớ mà anh tức giận như vậy, suy nghĩ đến những chuyện ngu ngốc phiền phức mà ba người kia có thể gây ra cho anh hay Bạch Vũ hay mấy người nhà họ Lâm đã thấy không nhịn được phẫn nộ rồi.

Nhắc nhở như vậy nhưng có tiếp thu hay không thì anh cũng không thể làm gì khác, phẫn nộ thì phẫn nộ Bạch Xuyên chắc chắn sẽ không để họ đụng chạm tới người mà anh muốn bảo vệ đâu.

...

Đã gần cuối năm, thời tiết thất thường, hay trở lạnh một cách đột ngột khiến cho mọi người đều mệt mỏi và khó chịu.

Trong mấy ngày được cho là yên bình này lại có thêm một nhân vật mới xuất hiện tại biệt thự Bạch gia...

Phương Dật Nhiên, cháu gái của Phương Yến, một omega nhỏ hơn Lâm Ân Ly một tuổi. Xét về họ hàng thì cô Dật Nhiên này phải gọi Bạch Vũ là anh họ.

Bởi vì gia đình cô hiện không có trong nước, lại lo lắng cô gái còn nhỏ tuổi ở một mình sẽ không an toàn cho nên mới gửi cô cho Phương Yến, nói cách khác là cho Bạch gia để tiện chăm sóc.

Dật Nhiên đối với Bạch Vũ không hẳn là xa cách nhưng cũng không dám thân thiết, bởi vì ông anh này của cô tính cách vô cùng dị biệt. Thời gian trước khi Bạch Vũ còn giữ thói lăng nhăng ba mẹ cô đã cấm cô không được tới gần anh vì sợ cô sẽ bị anh ảnh hưởng, không chỉ lăng nhăng mà ông anh này đối với người ngoài con vô cùng tàn nhẫn, hiểm ác. Với ấn tượng phi thường không tốt như thế, cho dù có là anh em cũng không dám qua lại nhiều. Thế nhưng, thời gian gần đây cụ thể thì không nhớ nhưng cô nghe nhiều người nói tính cách quái gở kia không còn nữa, cũng không thấy tin tức anh cặp với cô nọ bà kia nữa, những nơi tận hưởng thú vui trụy lạc cũng không thấy anh đến. Hẳn là đã cải tà quy chính rồi phải không?

Cô gái nhỏ hay tò mò cho nên quyết định liều mình tới xem xem.

Với Bạch Xuyên, người con ngoài giá thú kia không có nửa phần máu mủ với cô nhưng đã nhiều lần được anh khám bệnh tại bệnh viện quốc tế. Cô thấy anh là người rất chững chạc điềm tĩnh, đôi khi lại vì bệnh nhân mà nô đùa, cười cười nói chuyện. Anh trong mắt cô không phải là người xấu, nhưng vì cô của mình cho nên cô gái nhỏ không dám gần gũi không dám nói chuyện.

Mục đích là được ở nhờ cho tới khi ba mẹ đi công tác trở về, Phương Dật Nhiên hít một hơi cho phồng phổi, dồn can đảm để bước vào căn biệt thự lớn trước mắt.