Omega Thủy Tinh

Chương 87



"Em chịu nhìn anh rồi." Bạch Vũ mỉm cười cọ cọ má mình với má bánh bao của cậu.

Cậu thấy anh bày trò dỗ mình cũng vẫn không có phản ứng lại quay đi ăn bánh tiếp.

"Lâm Sơ Mặc... Bạch Tiểu Mặc... Bạch phu nhân, em mau nói gì với anh đi. Hay là em đã nhìn thấy anh ở cùng với cô gái omega kia phải không? Rồi em hiểu lầm phải không?" Bạch Vũ thấy cậu lần nữa không để ý đến mình, tim nhói đau buồn bực mà ôm cậu từ phía sao lầm bầm hỏi.

Cậu vẫn ngây ngô ăn bánh không nói gì nhưng tai lại nghe thấy hết lời anh nói.

"Anh thừa nhận, mình có lại gần cô ta một chút chút có ngửi thấy mùi pheromone của cô ta nhưng chỉ là để cảnh cáo cô ta biến khỏi tầm mắt anh thôi, đe dọa cô ta như vậy thì cô ta mới sợ. Em yên tâm đi, lần này anh trong sạch." Bạch Vũ cắn cắn lên vai cậu, răng nanh khẽ niết lên da cậu làm cậu nhột mà rụt cổ lại.

Cậu cũng nhớ ra mấy lần anh cùng cậu gặp cô ta lúc trước, nếu không phải là thờ ơ lạnh nhạt thì cũng là lờ đi tất cả.

Nhưng chuyện đó không còn quan trọng nữa, quan trọng là bây giờ cậu lại thấy bản thân mình không sạch sẽ.

"Muốn tắm..." Cậu chợt lên tiếng.

"Hử, muốn tắm?!! Anh vừa mới lau cho em rồi mà, quần áo cũng mới thay." Bạch Vũ ngây ngốc hỏi cậu, anh vẫn để ý tới biểu cảm trên khuôn mặt cậu, hiếm hoi.

"Ngực đau... Muốn tắm..." Cậu vẫn bất mãn mà nhắc lại cho Bạch Vũ nghe.

Cậu biết rõ bản thân mình lúc này cảm thấy như thế nào hơn bất kỳ ai, cơ thể bị một alpha xa lạ thô bạo đụng chạm chư vậy, cho dù không để lại vết tích gì lớn nhưng những cơn đau đớn, cảm giác ghê tởm vẫn còn bám lấy tâm trí cậu một cách dai dẳng. Tuy chưa có xảy ra chuyện ngoài ý muốn kia nhưng cũng đã đụng chạm đến giới hạn chịu đựng của cậu, cậu muốn lần nữa gột rửa sạch sẽ sự ghê tởm, cảm giác như một con rắn độc bò trên người mình kia.

"Em muốn tắm... Người em rất bẩn..." Cậu lần đầu tiên bùng phát sự tức giận, bàn tay nhỏ cào lên cánh tay đang ôm lấy mình kia phẫn nộ hét lớn.

"Anh biết rồi... Em bình tĩnh trước đã..." Bạch Vũ khổ sở ôm chặt cậu tránh cho cậu vùng vẫy rồi tự làm hại chính mình. Bản thân Bạch Vũ lại mặc kệ vết cào trên cánh tay mình đang từ từ rỉ máu.

"Muốn tắm..." Cậu đã bình tĩnh hơn một chút nhưng đôi mắt vô hồn vẫn nhìn ra xa, miệng nhỏ vẫn lẩm bẩm.

"Em ngồi yên đây để anh đi chuẩn bị đồ cho em" Bạch Vũ từ từ rời khỏi người cậu, bắt đầu lục tủ đồ để lấy ra một bộ đồ mới.

Căn phòng ngủ tại biệt thự Bạch gia khá lớn, phòng tắm cũng có sẵn trong phạm vi căn phòng nên tương đối an toàn và thoải mái. Bạch Vũ một thân là ông chồng tốt thực hiện trách nhiệm chăm sóc cho vợ nhỏ, hết loay hoay tìm đồ lại chuẩn bị khăn tắm rồi vào bật nước trước.

Cậu vân ngây người ngồi trên giường, Bạch Vũ đi rồi liền cảm thấy cơ thể như bị một người vô hình nào đó đụng phải, lại bắt đầu tự làm hại chính mình.



Cậu cuộn người ôm chặt đầu gối, dùng một bàn tay nắm chắc cánh tay còn lại rồi dùng móng bấu mạnh vào da thịt để cảm giác đau đớn áp chế đi sự kinh tởm kia.

Từng vết xước đỏ ửng lên, da thịt non nớt không thể chịu được lực tay cứ vậy rách ra rồi rỉ máu. Đau đớn ấy chỉ khiến cậu an tâm đôi chút rồi lại tiếp tục tự mình tạo ra những vết thương mới.

Bạch Vũ vẫn không biết gì, ở trong phòng tắm chuẩn bị bồn nước tắm cho cậu.

Cánh cửa phòng đang đóng im lìm bị một người nào đó đẩy mạnh ra, tiếng vang ấy khiến cậu giật bắn mình, cơ thể bất giác lại run lên.

"Thằng omega chết tiệt này." Người vừa mở cửa phòng lại là Phương Yến, bà ta nhìn thấy cậu ngồi trên giường, đay nghiến mắng cậu một câu rồi bước tới đưa tay nắm lấy tóc cậu lôi đi.

Cậu đang ngơ ngác nhìn bà ta bước vào thì chớp mắt liền cảm thấy da đầu đau đớn kinh khủng, bà ta thô lỗ mà lôi tóc cậu đi, vì không muốn bị đau nên cậu giữ chặt tay bà ta, vừa chịu đựng cơn đau vừa bước theo chân bà ta.

Người phụ nữ ấy giống như một con thú hoang đang tức giận, ánh mắt hung ác, miệng và mũi thở mạnh, chốc lát còn nghiến răng chửi rủa gì đó. Đối diện với lực tay mạnh bạo dần, phải khom người đi phía sau bà ta, da đầu tê dại trong đau đớn, cậu ấy đã lần nữa bị ấm ức đến nghẹn ngào.

Phương Yến lôi cậu đi tới trước phòng Lâm Ân Ly rồi thẳng tay ném cậu vào phòng, Ân Ly đã bị bà ta đánh đến mức chảy máu mũi rồi nằm ngã trên nền.

Ân Ly khóc thút thít nãy giờ vừa thấy anh mình bị lôi tới thì hoảng loạn ôm lấy anh. Cả hai nhìn nhau trong nước mắt, chỉ nhìn thấy sự đau khổ cùng uất ức trong mắt đối phương.

"Hừ, mày thì dám bắt Dật Nhiên làm mấy cái công việc bẩn thỉu kia cùng mày." Phương Yến đầu tiên chỉ vào mặt Ân Ly nói xong lại nhìn sang cậu, ánh mắt thêm phần căm ghét "Còn mày thì là loại omega cặn bã, đu bám nhà giàu, đồ hồ ly tinh quyến rũ chồng người khác. Tao đã bảo mà không ai tin, đến Bạch Hàn còn say mê mày tới mức muốn cưỡng ép mày. Tại sao cả hai người đàn ông trong cuộc đời tao đều bị mày dụ dỗ tới mức không còn biết bản thân là ai, có vị trí như thế nào. Đồ mặt dày, vô liêm sỉ, mày mau đi chết đi..."

Sự ghen tức, đố kị trong lòng bà ta đã tới đỉnh điểm khi Bạch Vũ vì cậu và từ bỏ quyền thừa kế công ty và bùng phát khi biết Bạch Hàn suýt đã cưỡng ép cậu. Bà ta cho rằng cậu chỉ đang giả vờ chịu đựng để rồi dần dần chiếm đoạt đi tất cả mọi thứ của bà ta. Kế hoạch để Nguyên Nhã tiếp cận Bạch Vũ cũng là để sau này bà ta có thể vừa kiểm soát Bạch Vũ vừa có thêm một người đứng về phía bà ta.

Lúc dùng bữa tối, bà ta không muốn cho Ân Ly ngồi vào bàn ăn nhưng lại bị ông nội quở trách. Vì lý do đó mà bà ta đã ép người làm đứng sang một bên nhìn Ân Ly tự mình dọn dẹp rồi rửa bát. Bạch Xuyên hiện tại đang trực ở bệnh viện cho nên không có mặt tại nhà, bởi thế mà bà ta càng mặc sức tung hoành, hành hạ Ân Ly đủ điều. Cô cháu gái Phương Dật Nhiên thấy Ân Ly một mình luống cuống với phòng bếp cho nên đã lén giúp cô ấy một chút. Kết quả là bị bà ta bắt gặp.

Bà ta cũng là một người thông minh, đợi cho tất cả đều đã nghỉ ngơi liền một mình tới phòng Ân Ly, lúc đầu là vì coi thường mà chửi mắng cô, sau đó vì Ân Ly giải thích chen ngang liền bắt đầu động tay động chân với cô.

Bà ấy tát cô mạnh đến mức cô cảm thấy tai như ù đi, choáng váng ngã ra đất. Vậy mà bà ta đâu còn lí trí để buông tha cho cô, tiếp tục bước tới gần cô rồi cái tát thứ hai thứ ba... Hai má cô đỏ ửng in đầy năm dấu tay, khóe miệng sưng lên và chảy ra chút dịch thể màu đỏ. Tiếp tục từ những cái tát không nương tay ấy, Phương Yến nắm tóc cô lôi mạnh, hai bàn tay bấu mạnh vào da đầu cô khiến cô đau đớn mà bật khóc, lúc ấy mũi cô cũng bắt đầu chảy máu, choáng váng đến mức không thể đứng dậy nổi.

Rồi Phương Yến nghe thấy có tiếng người ở phía dưới nhà liền đi xuống xem xét, lại thấy cảnh Bạch Hàn vì cưỡng ép cậu mà bị vệ sĩ riêng của cậu và Bạch Vũ bắt gặp. Bà ta lén lút quan sát tất cả rồi lại nhân lúc Bạch Vũ không ở bên cậu mà lôi cậu đi.

Trong phòng lúc này chỉ còn ánh đèn ngủ mờ nhạt chiếu sáng, Dạ Nguyệt nằm ngủ trên giường, cậu và Ân Ly bị bà ta hành hạ nằm dưới nền, vừa khóc vừa bảo vệ nhau.

"Bạch phu nhân, cái danh xưng như vậy mà tụi mày cũng xứng đáng được gọi hay sao? Ở đây nếu có tao thì không có chỗ cho anh em nhà mày, đừng mong bước chân vào nhà giàu một cách dễ dàng. Cái dáng vẻ giả bộ đáng thương đó càng làm tao phát chán ghét với tụi mày... Xem đi, mày có gì để đối nghịch với tao hả, ngoài cái thân thể này và cái khuôn mặt này... Tao sẽ rạch nát nó ra trước khi Bạch Vũ kịp tìm thấy mày. Đồ nô lệ, đồ cặn bã, chết đi..." Phương Yến ngồi xuống bên cạnh cậu nhìn vẻ mặt đáng thương u uất đẫm lệ của cậu, vừa nghiến răng chửi rủa cậu, tay lại lần nữa túm lấy mái tóc cậu kéo cậu ngước lên.



"Chính bà mới là kẻ đáng thương ở đây... Bà xem có ai đứng về phía bà, bênh bà hay không?" Cậu kìm nén tiếng nức nở cùng sự run rẩy, nhìn bà ta với ánh mắt vô hồn, ngữ khí khinh thường, môi nhếch lên nhạt nhòa.

"Mày..." Phương Yến trợn mắt cứng họng nhìn cậu đang khinh thường mình, không giữ nổi bình tĩnh nữa liền tát cậu rồi cầm tóc như muốn ném mạnh cậu xuống đất.

Một tiếng động vang lên bên tai Ân Ly ngay lúc này. Cô thấy cả cơ thể anh trai mình bất động nằm gục ở bên cạnh sau khi bị Phương Yến nắm tóc lôi mạnh, lại gần liền nhìn thấy vết dịch thể màu đỏ thẫm đang chảy từ trên đầu cậu xuống sau gáy.

"Anh à, tỉnh lại đi mà. Anh Sơ Mặc... Đừng có bỏ em lại mà... " Ân Ly ôm chặt lấy người cậu đau đớn mà khóc, vừa lay cậu vừa gọi. Trước mắt cô ấy toàn là nước, mờ nhạt chao đảo nhưng cô ấy không quan tâm, chỉ biết anh trai mình đang chảy rất nhiều máu, lại còn nhắm nghiền mắt liền nghĩ rằng cậu bị thương nặng. Cô ấy đau đớn gọi cậu, tiếng khóc cùng với tiếng gọi lẫn lộn càng lúc càng lớn hơn, hai cánh tay nhỏ bé gầy gộc ôm lấy anh trai mình giống như sợ rằng cậu sẽ nằm đó mãi rời xa cô. Đã quá nhiều lần tự hỏi câu hỏi ấy, liệu rằng có ai đó có thể cho họ một ngày sống cuộc sống bình thường và vui vẻ được hay không, những tủi nhục đớn đau này, họ còn phải chịu đựng đến bao giờ nữa đây.

Phương Yến có hơi sững người khi thấy máu trên người cậu, đứng chết trân mà nhìn, tay chân luống cuống hết nắm vào lại thả lỏng.

Dạ Nguyệt đang ngủ bị tiếng khóc của Ân Ly làm cho mơ màng tỉnh dậy, nhìn theo hướng có tiếng chị gái mình cô bé ấy cũng dần trở nên hoảng loạn mà ngã xuống đất. Cô bé nhìn thấy anh trai cùng chị gái mình nằm dưới nền, Ân Ly thì ôm cậu khóc lớn, mảng đỏ thẫm trên áo Ân Ly khiến cô bé sợ hãi mà chạy tới ôm lấy cả hai người, cùng với chị gái mình cô bé cũng bắt đầu òa khóc.

Cánh cửa bị một lực cực mạnh từ bên ngoài làm cho bật tung ra, Phương Yến đứng sát cửa cũng bị lực đạo ấy làm cho ngã ra nền.

Bạch Vũ đạp mạnh cửa xông vào, liền nhìn thấy cảnh thương tâm của ba anh em nhà cậu.

Trái tim anh lần nữa bị treo ngược lên nhói đau khi nhìn thấu cậu bất tỉnh trong vòng tay Ân Ly cùng với một vệt máu loang lớn.

Anh cố gắng giữ bình tĩnh trước mẹ của mình mà bước nhanh tới nâng cậu dậy xem xét vết thương của cậu, sau đó liền lấy điện thoại gọi cho Bạch Xuyên.

"Bà đã giết anh trai tôi..." Dạ Nguyệt với gương mặt ướt nước mắt vội vàng cầm lấy cây bút máy trên bàn chạy tới trước mặt Phương Yến định dùng cây bút ấy đâm vào mặt bà ta.

Bạch Vũ chỉ kịp giữ tay Dạ Nguyệt lại, kéo cô bé ra xa khỏi người mẹ của mình.

"Anh mau buông tôi ra, bà ta hết mắng chửi chúng tôi là cặn bã rác rưởi, coi chúng tôi giống mấy kẻ dối trá chỉ biết đến tài sản nhà anh, đến bây giờ còn đánh anh chị của tôi ra nông nỗi này... Tôi muốn giết bà ta..." Dạ Nguyệt gào thét vùng vẫy muốn thoát khỏi cánh tay của Bạch Vũ.

"Không cần..." Bạch Vũ vẫn giữ chặt cô bé, giọng trầm thấp lạnh băng cất lên.

"Không cần cái gì, tôi muốn giết bà ta, anh đừng có cản tôi. Tôi không giết bà ta thì sớm muộn anh em chúng tôi cũng sẽ bị bà ta hành hạ tới chết..." Dạ Nguyệt vẫn cố gắng chống lại Bạch Vũ, tiếp tục hét lớn về phía Phương Yến.

"Nếu như phải có người ra tay giết bà ta... Thì người đó nên là anh mới phải..." Ngữ khí lạnh lẽo cùng ánh mắt sắc bén không còn lại chút tình người hướng về phía người phụ nữ kia còn đang chết lặng kia, chỉ trong một buổi tối cả hai người một là cha một là mẹ khiến cho Bạch Vũ không còn giữ nổi một chút tôn trọng, một chút tình nghĩa nào nữa. Nếu không phải hai người đó từng sinh ra anh thì chắc bây giờ anh đã cho cả hai cùng đăng xuất khỏi trái đất rồi.

Bạch Vũ nói ra câu nói ấy khiến cho bà ta như không còn tin vào tai mình nữa. Anh mặc kệ mẹ của mình, quay lại ôm cậu nằm lên giường, bắt đầu cầm máu cho cậu.