"A Nguyệt, đi từ từ!" Ân Ly nói xong tính cũng đi theo cô nhóc Dạ Nguyệt.
"Tiểu Ân!" Bạch Xuyên vội vàng nắm lấy bàn tay nhỏ của Ân Ly kéo cô quay lại.
"Có... Có gì không anh?" Ân Ly cúi xuống không dám nhìn vào mắt anh hơi lo lắng hỏi.
"Nhìn anh, em đang trốn tránh anh phải không?" Bạch Xuyên đưa khuôn mặt đẹp đẽ lại gần mặt cô, nhìn chăm chú.
"Em... Không có..." Ân Ly có hơi kinh ngạc nhìn vào mắt Bạch Xuyên rồi lại lần nữa cúi đầu.
"Nhìn thẳng vào mắt anh rồi nói, em đang tránh né anh?" Bạch Xuyên vẫn dùng giọng trần thấp không có nhiệt độ ấy mà hỏi.
"Là chuyện của phu nhân, mẹ của anh Bạch Vũ ạ." Ân Ly khẽ hít sâu một hơi, rồi nói. Rốt cuộc thì cô nên bắt đầu tin tưởng dựa vào người đàn ông trước mặt này giông như cách anh đã lo lắng và quan tâm cô.
"Bà ta thì sao?" Bạch Xuyên nhíu mày hỏi.
"Nếu như anh em Lâm gia bọn em vẫn ở lại đây, bà ấy chắc chắn sẽ không đồng ý, bà ấy rất ghét tụi em." Ân Ly đưa ánh mắt lo lắng đi nơi khác, nhỏ giọng nói.
"Em lo lắng bà ta sẽ lần nữa làm chuyện xấu xa với các em sao?" Bạch Xuyên nhìn cô gái nhỏ của mình lo lắng thì lại bật cười khẽ.
"Sao anh lại cười?" Ân Ly quay lại nhìn vị bác sĩ điển trai đang quay đi một hướng cười trộm, bất giác bất mãn, nhăn mày lên án anh.
Sau khi điều chỉnh lại tâm trạng cũng như biểu cảm trên mặt mình, Bạch Xuyên cong môi ôm eo Ân Ly dịu dàng kéo cô lại gần "Vậy là em không có hiểu ông nội rồi. Em phải biết ông nội thương anh trai Sơ Mặc của em rất nhiều, bà ta đánh anh của em bị thương như vậy chính là chuốc lấy tai họa vào người. Nếu không có trường hợp ngoại lệ, thì tất cả những người làm chuyện sai trái đều sẽ bị ông hành hạ. Anh cũng có nghe qua ông nói rồi, ba mẹ của Bạch Vũ từ ngày hôm nay sẽ bị đưa đến một căn hộ khác cách xa nơi này, hai người họ sẽ bị nhốt lại chung một chỗ với nhau, ghét nhau thì cứ việc hành hạ nhau, không ảnh hưởng tới cuộc sống người xung quanh."
"Thật ạ?! Vậy bao giờ thì họ được thả?" Ân Ly vừa nghe chuyện vừa phải né né khuôn mặt Bạch Xuyên cứ vô thức đưa tới gần mình.
"Khi..." Bạch Xuyên nghĩ nghĩ một chút liền cười tinh nghịch, hôn lên môi cô một nụ hôn bất ngờ rồi lại cười nói "Khi em đồng ý là omega trọn đời của anh!"
"Dụ dỗ trẻ con... Em mới có 16 tuổi, còn lâu mới là omega trọn đời của anh." Ân Ly nghe thấy lời Bạch Xuyên nói vừa vui vẻ trong lòng vừa bĩu bĩu môi lên án anh đang dụ dỗ trẻ con.
"Vậy thì làm omega tạm thời của anh thôi cũng được, anh muốn đánh dấu em, không để cho alpha nào khác được phép dòm ngó tới em." Bạch Xuyên vẫn giữ trong lòng cảm giác khó chịu khi chứng kiến ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của Bạch Hàn với Ân Ly. Anh ghim.
"Không được không được không được..." Lắc đầu nguầy nguậy rồi lại nhìn Bạch Xuyên "Anh hiện tại không được đánh dấu em, nếu không em làm sao dám đi học."
"..." Bạch Xuyên trầm ngâm một chút lại nhìn cô gái nhỏ, tỉnh bơ mà đáp lời "Hay là mua nhẫn cầu hôn luôn nhỉ. Để lúc nào em đi học, anh sẽ chở em đi, ai thắc mắc anh liền khẳng định anh là alpha của em đi."
"Chuyện đó càng không được... Họ sẽ nói linh tinh rằng em từ quê lên để đu bám nhà giàu sao. Chuyện này em không cho phép" Ân Ly triệt để phản đối Bạch Xuyên.
"Vậy... Vậy ít nhất thì, đồng ý lời cầu hôn của anh, chịu đeo nhẫn của anh trao. Được không?" Bạch Xuyên bí bách mà khó chịu, nhăn mày với Ân Ly.
"..." Ân Ly bế tắc trước mấy câu hỏi của Bạch Xuyên sau đó liền ngại ngùng gật nhẹ đầu.
"Anh muốn ăn cam!" Bạch Xuyên thấy cô gái nhỏ cúi đầu, hai vành tai đỏ ửng liền biết cô đang ngại, anh lại cười rồi bế cô đặt lên giường cúi đầu hôn thô bạo. Có dám vượt giới hạn không, thì Bạch Xuyên còn đang nghĩ.
(Từ đâu đó văng vẳng nghe được tiếng còi xe cảnh sát, thổi sáo cái hoét rồi túm cổ Bạch Xuyên đi tù.)
"Em tìm ai vậy A Nguyệt?" Cậu ngồi ở phòng khách đang nghịch điện thoại thì thấy cô em gái chạy xuống như bay, miệng còn liên tục gọi một danh xưng mĩ miều.
"Chú đẹp trai ý, chú của anh rể ý!" Dạ Nguyệt dừng lại ngơ ngác nói với cậu.
"???" Cậu cũng ngơ ngác nhìn cô nhóc, nhiều chuyện xảy ra quá khiến cậu dường như quên mất người này.
"Hai đứa tìm chú sao?" Bạch Phi từ đâu đó xuất hiện cùng lúc với Bạch Vũ, lên tiếng cắt ngang.
"Chú đẹp trai!" Dạ Nguyệt cười toe toét chạy lại trước mặt Bạch Phi, ánh mắt lấp lánh chiêm ngưỡng cái nhan sắc của mĩ nam thịnh thế.
"Chào nhóc!" Bạch Phi với nụ cười đẹp đẽ khiến cho bao trái tim thiếu nữ cứ lần lượt đổ rạp xuống.
"..." Cậu ngơ ngác nhìn ông chú đẹp muốn ná thở kia không thèm chớp mắt.
"Bớt cười đi cha nội!" Bạch Vũ thấy biểu cảm si mê quên lối của vợ nhỏ nhà mình đối với ông chú kia mà ăn giấm tại chỗ, đưa tay che luôn mặt ông không cho cậu nhìn thêm.
"Anh làm gì vậy?" Dạ Nguyệt thấy khuôn mặt đẹp đẽ kia bị tay của Bạch Vũ che rồi mấy lần vỗ bộp bộp mà không khỏi nhăn nhó kháng nghị.
"Bớt mê trai đi bà cô trẻ!" Bạch Vũ cũng cau mày khó chịu, cúi xuống mắng yêu cô em vợ.
"Anh, đừng làm vậy với chú!" Giọng nói non nớt của cậu cũng cất lên nói với Bạch Vũ, đồng thời tiến lại gần.
"Em... không được mê chú ấy hơn mê anh!" Bạch Vũ buông tay khỏi cái mặt "đáng ghét" của chú mình mà bước tới, tự nhiên ôm eo thể hiện tình cảm vợ chồng thân mật.
"Ngang ngược..." Bạch Phi đứng phía sau chứng kiến mà lắc đầu cười.
"Chú ấy đẹp thật!" Cậu bị Bạch Vũ ôm nhưng vẫn không kìm lại mà tiếp tục liếc sang phía Bạch Phi.
"Hừ!" Bạch Vũ hừ một tiếng không hài lòng, cứ thế ôm cậu đi.
"Ê này, anh ôm em đi đâu? Em còn muốn nói chuyện với chú ấy một chút!" Cậu bị anh ôm đi mà bất lực lên tiếng.
"Em muốn gửi Dạ Nguyệt cho chú ấy, nói mấy lời cảm ơn à xin lỗi vì đã làm phiền chú ấy chứ gì." Bạch Vũ vẫn không hề dừng lại.
"Sao anh biết?" Cậu ngạc nhiên nhìn Bạch Vũ.
"Vì anh là chồng em, anh cũng đã nói hộ rồi, việc của em là đi với anh đừng quan tâm ai nữa." Bạch Vũ không nhìn khuôn mặt cậu, thần sắc vẫn lạnh nhạt mà nói mấy câu chiếm hữu bá đạo kia.
"Nhưng em muốn chính miệng nói, anh mau bỏ em xuống đi!" Tiếng của cậu vẫn là yếu ớt không có sức phản kháng, cậu cũng cam chịu bị anh ôm đi mất dạng để lại hai con người chứng kiến trong ngỡ ngàng và bất lực.