Omega Thủy Tinh

Chương 96



“Cô nói tôi không có cái gì có thể so được với cậu ta á? Tôi…” Nguyên Nhã bị Hướng Hương Vãn bức tới độ sôi máu, cả khuôn mặt dần tái đi nhăn nhó vì tức giận, đang tính lôi nhẹ mấy cái ưu điểm của mình ra thì…

“Câm cái miệng cô lại… Đừng lôi ba cái địa vị xã hội, danh gia vọng tộc, tiền bạc của vại ra nói ở đây. Còn mấy cái như giỏi giang, tài năng gì gì đó của cô tôi không có theo chân cô nên không dám chắc điều cô nói có phải sự thật không. Cái mà cân để so sánh ý chính là những gì mà Bạch Vũ cảm thấy đặc biệt trên người cả hai. Lâm Sơ Mặc là omega, mùi pheromone trong trẻo như vậy, còn đặc biệt ngoan hiền đáng yêu, luôn luôn nghĩ tới cảm nhận của Bạch Vũ cho nên anh ta mới thích, mới yêu. Còn cô thì sao? Cô có gì? Mấy bộ váy điệu đà, cái mặt có hơi ưa nhìn, tính cách thì có đánh chết cũng không thẳng thắn, đàng hoàng được, rồi còn cái gì nữa… À, còn cái nết ảo tưởng vô cũng nữa…” Hướng Hương Vãn đứng trước mặt Nguyên Nhã, vừa đánh giá cô ta vừa phun ra một bài thuyết trình dài như sớ khiến cho cô ta không thể chen vào hay cãi lại.

“Hướng tiểu thư, đừng làm khó cô ấy nữa…” Cậu nghe Hướng Hương Vãn nói vậy thì vừa vui lại vừa ngại, bước tới nói với cô.

“Thấy chưa, mấy cái kiểu người uống trà xanh nhiều quá thì làm sao so sánh được với cậu đâu chứ… Ô… Cái này mềm nè…” Hướng Hương Vãn vừa khéo mỉa mai Nguyên Nhã vừa nựng lên má cậu, lại phát hiện ra cảm giác mới mẻ kia, liên tục bẹo bẹo má cậu trong sự thích thú.

“Em đi ra ngoài một chút nha.” Cậu lườm lườm đẩy Hướng Hương Vãn ra rồi quay sang nhìn Bạch Vũ.

“Anh đi cùng.” Bạch Vũ đứng lên bước nhanh ra chỗ cậu, thân mật vòng tay ôm lấy eo cậu, hai người cứ thế sóng đôi đi khỏi trước sự chứng kiến của những người còn lại.

“Em không giận anh sao?” Bạch Vũ nghiêng đầu hỏi.

“Chuyện gì?” Cậu nhìn anh.

“Chuyện Nguyên Nhã nói. Em tin anh hả?” Bạch Vũ.

“Tin chứ. Em cũng đâu thể làm gì được cô ấy.” Cậu vẫn rất bình thản nói, chân bước đều theo chân anh vào nhà vệ sinh.



“Em có thể mắng anh mà.” Bạch Vũ.

“Em thích anh, có rất nhiều tình cảm với anh, làm sao nỡ đánh anh… Nhưng nếu anh ngoại tình thật, em sẽ… cắn anh” Cậu đứng giữa nhà vệ sinh nhìn Bạch Vũ, nói vài câu thì khuôn mặt non nớt trở nên hung hăng, hướng về anh mà giả bộ phẫn nộ.

Bạch Vũ buồn cười nhìn cậu, lần đầu tiên anh có thể tận mắt thấy được dáng vẻ hung hăng của một đứa con nít, trông đáng yêu vô cùng, trái tim bị hình ảnh xù lông của cậu lấp đầy, anh cũng chỉ biết xoa đầu cậu cười.

Cậu thấy Bạch Vũ cười thì cũng mỉm cười, định quay đi vào phòng vệ sinh thì bị anh kéo lại, anh nói nhỏ vào tai cậu “Chúng ta vào chung một phòng đi!”

“Gì?!! Không được!!” Cậu kinh ngạc trợn mắt nhìn anh, hai má bắt đầu nóng lên, hai tai cũng nóng bối rối mà gỡ tay anh ra.

“Được. Anh muốn vào chung phòng với em.” Bạch Vũ vẫn giữ nguyên dáng vẻ trêu chọc cậu, cậu gỡ được một tay thì tay khác lại túm lấy người cậu.

“Buông em ra, em muốn đi vệ sinh… Sao anh biến thái quá vậy hả?” Cậu ngại đến mức cả mặt đều đã đỏ bừng lên kêu lên.

Sau quá trình rứt ra khỏi hai bàn tay Bạch Vũ, cậu thở hổn hển vì vừa kêu la vừa dùng sức thoát khỏi anh, sau đó liền phi vào phòng vệ sinh rồi đóng cửa cái rầm.

Bạch Vũ đứng bên ngoài cười chịu thua, trong tim anh lúc này, tình cảm đối với cậu đã không thể nào đo đếm được nữa, mỗi lúc ở bên cậu khiến anh quên hết mọi phiền muộn, mọi áp lực từ công việc đến những chuyện không đáng kể.

Quyết định quay về bên cậu từ ngày đó đã được anh khẳng định là đúng đắn nhất từ trước đến nay. Kể cả việc kết hôn bây giờ, anh cũng không còn chút đắn đo gì nữa, cậu ấy có thể là con trai, từng bị anh ghét bỏ, nhưng sẽ là tất cả của anh từ giờ trở về sau.

Đang đứng trước cửa nhà vệ sinh nam chờ Bạch Vũ rửa tay thì cậu nghe thấy tiếng ở nhà vệ sinh nữ ở ngay bên cạnh. Tiếng đó là của Nguyên Nhã, nghe qua thì có vẻ như đang rất tức giận.



“… Đám omega đó sớm muộn gì tôi cũng sẽ trả đũa lại thôi. Có gì gặp nhau ở Dạ Ngọc Lộ…”

Bởi vì khoảng cách không xa cũng không gần, cho nên cậu cũng chỉ nghe được loáng thoáng một hai câu trong cuộc đối thoại giữa Nguyên Nhã và ai đó.

Cậu ngây ngô khó hiểu, vừa thấy Nguyên Nhã đi ra thì cậu lại quay người lại.

“Em sao vậy?” Bạch Vũ bước ra, thấy dáng vẻ như lật đật của cậu, dịu dàng hỏi.

“Không sao! Nhưng anh có biết Dạ Ngọc Lộ là gì không?” Cậu nhìn anh đầy khó hiểu.

“Dạ Ngọc Lộ!!! Nơi đó em không nên đến.” Bạch Vũ nghe thấy cái tên đó liền không khỏi ngờ vực, hoàn cảnh của cậu không phải anh không biết, nhưng nơi đó cậu không thể biết cũng không nên biết đến. Anh không biết cậu nghe cái tên đó ở đâu, nhưng giữ cậu tránh xa nơi đó là nhiệm vụ của anh.

“Nơi đó là nơi nào? Tại sao em lại không nên đến?” Cậu cười tươi hỏi anh.

“Em muốn tới?” Bạch Vũ chăm chú nhìn.

“Ừm, tại nghe cái tên có vẻ là nơi rất đẹp. Anh đưa em đến đó hả?” Cậu nghe anh hỏi càng hớn hở không ngừng.

“Tới đó cũng được, nhưng có một điều kiện là… Em phải mang thai con của anh.” Bạch Vũ cong môi cười nhẹ, ôm eo cậu rất tình tứ. Không ngại đứng trước nhà vệ sinh, càng không ngại có người nhìn thấy, lại thêm một nụ hôn được trao cho cậu.