Ôn Hương Diễm Ngọc

Chương 21: Không được trêu chọc ta



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 21: Không được trêu chọc ta


Edit: Mee


Beta: Yuyu


___________________________


Lễ Vạn thọ diễn ra vào ngày hai tháng tám, nên từ cuối tháng bảy, sứ thần các nước chư hầu đã bắt đầu mang theo cống phẩm lũ lượt kéo về kinh thành, tất cả đều được sắp xếp vào ở trong Hội Đồng quán.


Đại thành là Thiên triều ở Trung Nguyên, dựng nước đã hơn trăm năm, hiện là quốc gia có thực lực mạnh nhất và là nơi nương tựa của rất nhiều nước nhỏ ở bốn phương, từ đông sang tây, từ nam ra bắc, bọn họ cúi đầu xưng thần, đồng ý cống nạp cho Đại Thành.


Mỗi năm đến Tết và lễ Vạn Thọ, mấy nước chư hầu này sẽ phái sứ thần vào kinh thành dâng quà mừng thọ nhằm bày tỏ lòng trung thành của mình. Tất nhiên, để thể hiện phong thái của một nước lớn, lần nào Đại Thành cũng chiêu đãi sứ thần món ngon vật lạ trong kinh thành, lúc trở về còn ban thưởng cho họ nhiều hơn số quà mà họ dâng tặng nữa.


Lăng Kỳ Yến là người lo liệu chuyện này, dù y chẳng quan tâm lắm nhưng cũng không thể phớt lờ hoàn toàn được. Do liên tiếp có sứ thần vào kinh, nên vốn dĩ quan viên chỉ cần cách ba ngày đến chỗ y báo cáo một lần đã phải đổi thành mỗi ngày một lần. Ngay cả những nhiều chuyện vụn vặt mà quan viên cấp dưới tự quyết định được cũng đều chạy qua báo với y một tiếng.


Trong phòng khách chính của Vương phủ, Lăng Kỳ Yến đang lơ đễnh uống trà, nghe quan viên cấp dưới nhỏ giọng bẩm báo: "Lần này là lễ mừng bốn mươi tuổi của bệ hạ, rất nhiều nước để quốc vương tự vào kinh mừng thọ nhằm bày tỏ lòng kính trọng, hiện giờ gần như đã đến đông đủ cả. Còn vài ngày nữa là đến lễ Vạn Thọ, theo thông lệ, Hội Đồng quán phải ra mặt tổ chức một bữa tiệc đón gió tẩy trần cho sứ giả, định làm vào chạng vạng ngày mai. Điện hạ có thể chịu thiệt mà lộ mặt một lúc được không?"


Lăng Kỳ Yến ngắm nghía viên dạ minh châu trong tay, giơ nó về phía ánh mắt trời le lói qua ô cửa sổ để nhìn kỹ hơn, y hỏi: "Thứ này đến từ đâu vậy?"


Vị quan kia thoáng nhìn vật đó, suy nghĩ một lát rồi mới trả lời y: "Chắc do bộ lạc Thứ Liệt của Mạc Bắc dâng lên. Hạ quan thấy hình như bọn họ còn có hai viên dạ minh châu lớn hơn thế này nữa, một viên nằm trong phần cống phẩm tặng bệ hạ, viên còn lại được đưa đến Đông cung."


Lăng Kỳ Yến nghe vậy thì đặt viên ngọc xuống, hồi nãy còn nghĩ đây là vật hiếm lạ, nhoáng cái đã bay sạch hứng thú.


Mỗi khi các nước chư hầu vào kinh cống nạp, luôn chuẩn bị thêm một phần quà cho Đông cung, còn tặng cho cả quan viên cao quý có thực quyền nữa, bởi vì trước đây Lăng Kỳ Yến chỉ là một kẻ vô dụng, nên đây là lần đầu phủ Dục Vương của y nhận được quà từ tay bọn chúng, tuy trong đó có khá nhiều đồ quý hiếm nhưng vẫn không thể sánh bằng mấy món đưa đến Đông cung của Thái Tử.


"Được rồi, bản vương đã biết. Tiệc rượu diễn ra vào tối mai phải không? Bản vương sẽ tham gia." Lăng Kỳ Yến phất tay, mới nói dăm ba câu đã đuổi người đi.


Chiều tối hôm sau, lúc sắp bước ra cửa thì đụng mặt Ôn Doanh tới đây thỉnh an. Còn hơn mười ngày nữa là tiểu tử này phải tham gia thi cử rồi, mấy ngày qua hắn không đến Quốc Tử giám mà nhốt mình trong phòng học bài. Lăng Kỳ Yến chợt nảy ra ý tưởng, bèn nói với hắn: "Đi nào, bản vương dẫn ngươi đi uống rượu, giúp ngươi giải tỏa tinh thần một lát."


Ôn Doanh theo Lăng Kỳ Yến vào Hội đồng quán. Trong phòng đã sắp xếp bàn tiệc theo từng nhóm, riêng vị trí chủ vị được giữ lại cho Lăng Kỳ Yến.


Vừa thấy y xuất hiện, tất cả đều đứng dậy hành lễ với y, đám người này có vẻ ngoài và trang phục khác hẳn dân trong thành. Lăng Kỳ nhìn thoáng qua bọn họ rồi nở nụ cười, nói mấy câu xã giao thông thường, sau đó ra hiệu cho mọi người ngồi xuống.


Y còn sai người đặt thêm một bàn tiệc ở phía dưới bên trái mình, để Ôn Doanh ngồi ở đó.


Rượu và món ngon lần lượt được bê lên, còn có cả tiếng đàn sáo trống nhạc góp vui. Sứ đoàn nào cũng dẫn theo mỹ cơ múa đẹp đến dự tiệc, để bọn họ thay phiên nhau nhảy múa trước mặt Lăng Kỳ Yến.


Đám nữ tử xinh đẹp đáng yêu tới từ nước khác này chỉ mặc một lớp áo lụa mỏng manh, trông vô cùng lẳng lơ. Các nàng vừa nóng bỏng vừa gan dạ, trong lúc nhảy còn thường xuyên nháy mắt quyến rũ Lăng Kỳ Yến đang ngồi trên ghế chủ vị, cố gắng bày ra dáng múa gợi cảm nhất trước mặt y.


Lăng Kỳ Yến giơ một tay chống đầu, mỉm cười xem múa hát, tất nhiên y rất hài lòng với màn trình diễn của nhóm vũ cơ.


Ôn Doanh ngước nhìn Lăng Kỳ Yến rồi lại lướt qua đám nữ tử nhảy nhót múa may đằng kia, sau đó thì bình tĩnh lặng lẽ nốc cạn một ly rượu.


Mấy vị sứ thần bắt đầu lần lượt kính rượu Lăng Kỳ Yến, ép y uống đến say khướt.


Có kẻ to gan cứ dùng dằng trước mặt Lăng Kỳ Yến, không ngừng mời rượu để chèo kéo làm quen với y. Lúc thấy Lăng Kỳ yến bị người ta khuyến khích nốc hết ba ly rượu đầy nhưng vẫn định uống tiếp, cuối cùng Ôn Doanh phải bật dậy bước tới cản tay y lại.


Lăng Kỳ Yến không vui nhìn hắn: "Ngươi làm gì vậy? Bản vương muốn uống rượu, ngươi tránh qua một bên đi."


Nam nhân đang hớn hở khoe khoang khoác lác trước mặt Lăng Kỳ Yến bỗng ngừng nói, ánh mắt lanh lợi lướt khắp người Ôn Doanh, do đoán không ra thân phận của đối phương nên hắn ta đành khách sáo tự giới thiệu trước, kẻ này chính là quốc vương của một nước nhỏ ở Tây Nam.


Hắn ta cũng là người đã dẫn đến đoàn vũ cơ xinh đẹp nhất nhóm mỹ cơ vừa nhảy múa ban nãy, tất cả đều đẹp như tiên trên trời, khiến những người ngồi ở đây không thể rời mắt khỏi họ. Lăng Kỳ Yến cũng vì thế mà đối xử đặc biệt với hắn ta hơn.


Ôn Doanh phớt lờ vị quốc vương này, hắn vừa giơ tay đè ly rượu xuống bàn vừa nhắc nhở Lăng Kỳ Yến: "Điện hạ, ngài say rồi, không thể uống nữa."


Đuôi mắt Lăng Kỳ Yến ửng hồng, đôi mắt hoa đào tràn ngập hơi nước, còn nhuộm thêm vẻ tức giận, y quát hắn: "Cút ngay, ngươi chẳng có quyền xen vào chuyện của bản vương đâu."


Ôn Doanh không chịu, kiên quyết không cho y uống nữa.


Lăng Kỳ Yến trừng mắt nhìn Ôn Doanh, như thể muốn nói nếu dám thốt ra câu nào nữa y sẽ đánh hắn ngay. Ôn Doanh vẫn đứng im, quyết không lùi bước.


Trong lúc bọn họ giằng co, vị quốc vương bị cả hai phớt lờ kia đã giải vây cho họ, đối phương dùng ngôn ngữ Đại Thành, mặc dù nói lơ lớ nhưng vô cùng trôi chảy, hắn ta bảo với Lăng Kỳ Yến: "Điện hạ, nếu ngài có hứng thú với chuyện vừa nói hồi nãy, vậy ngày mai ta sẽ đến thăm quý phủ của ngài."


Lăng Kỳ Yến bị phân tâm, cứ thế hớn hở gật đầu: "Được, ngày mai ngươi tới tìm bản vương đi, bản vương là một chủ nhà tận tình, chắc chắn sẽ dẫn ngươi dạo hết mấy chỗ vui chơi trong kinh thành này."


Lăng Kỳ Yến đồng ý khiến đối phương vô cùng vui vẻ, hắn ta nịnh y thêm vài câu nữa mới chịu rời khỏi.


Lăng Kỳ Yến hết kiên nhẫn, y hất Ôn Doanh vẫn đang cản tay mình ra. Bỗng có người đến mời rượu y, lần này là một tên có vóc người cao lớn, thoạt nhìn là một thiếu niên khá nghiêm túc và chín chắn, mặc trang phục của Mạc Bắc. Cậu ta tự giới thiệu: "Điện hạ, tại hạ tên Khương Nhung, cha là Hãn vương của bộ lạc Thứ Liệt ở Mạc Bắc, cố ý đến kính rượu điện hạ."


Không giống mấy sứ thần uống đến say khướt kia, giọng nói của vị tiểu vương tử này vừa điềm tĩnh vừa đúng mực, hơi khác với mọi người.


Lăng Kỳ Yến tức thì ngước nhìn cậu ta, thấy đối phương có dáng vẻ khí thế, mày mỏng mắt sáng, đúng là trai đẹp hiếm gặp, còn nói giọng Đại Thành cực kỳ chuẩn, khiến y nhanh chóng nảy sinh thiện cảm: "Ngươi mới nói ngươi thuộc bộ lạc nào?"


"Bộ lạc Thứ Liệt."


Lăng Kỳ Yến hơi nhíu mày, trong đầu mờ mịt nhớ lại, hình như viên Dạ Minh Châu được đưa tới hôm qua là của bộ lạc Thứ Liệt, trong nháy mắt chút thiện cảm ban nãy gần như mất sạch, y nghiêm mặt nói: "Được rồi, bản vương biết ngươi là ai rồi, giờ bản vương đang đau đầu, không uống rượu được, ngươi lui xuống đi."


Khương Nhung cũng không rời đi ngay, cậu ta cứ dán mắt vào gương mặt đỏ ửng như hoa đào của Lăng Kỳ Yến.


Dường như Ôn Doanh cảm nhận được gì đó, hắn ngước mắt lạnh lùng nhìn cậu ta, đối phương bắt gặp ánh mắt đó, con ngươi dần tối đi, sau đó cậu ta vội dời mắt, giơ tay phải chéo qua ngực, hơi khom lưng hành lễ với Lăng Kỳ Yến rồi lui xuống.


Cuối giờ Tuất, tiệc rượu cũng tàn, Ôn Doanh dìu Lăng Kỳ Yến lên xe về phủ.


Vừa đóng cửa xe lại, Lăng Kỳ Yến đã tát Ôn Doanh một cái, dù chỉ là tát nhẹ, nhưng trong mắt hắn vẫn lóe lên vẻ hung ác, lúc y định tát thêm cái nữa, hắn lập tức giữ chặt cổ tay y.


Ôn Doanh kéo Lăng Kỳ Yến say bí tỉ vào ngực mình, y bèn đổi tư thế, ngồi hẳn xuống đùi hắn.


Lăng Kỳ Yến ợ một cái, phả hơi rượu ra ngoài, gương mặt của người ngồi trước mặt y dần nhòe đi. Lăng Kỳ Yến ngồi trên đùi Ôn Doanh, cứ nhúc nhích xoay tới xoay lui, còn chọc ngón tay vào ngực hắn, nghiến răng nói: "Ngươi to gan lắm, ngoại trừ bệ hạ và Hoàng hậu, ngươi là người đầu tiên dám ngăn bản vương uống rượu."


Ôn Doanh không chịu nhận sai: "Điện hạ mà say bí tỉ trước mặt nhiều sứ thần như vậy thì còn gì là phép tắc nữa, nếu truyền ra ngoài điện hạ sẽ bị mọi người dèm pha đấy."


Lăng Kỳ Yến "xùy" khẽ một tiếng rồi nói : "Cho nên bản vương phải cảm ơn ngươi đã khuyên bảo bản vương sao?"


"Học trò chỉ muốn tốt cho điện hạ thôi."


Lăng Kỳ Yến bóp mạnh cằm Ôn Doanh, hơi híp mắt, nhìn hắn chăm chú, lạnh lùng nói: "Tốt cho bản vương thật à? Ngươi dựa vào đâu mà cảm thấy điều đó tốt cho bản vương? Ngươi không nhận ra mình quá lắm chuyện sao?"


"Học trò chỉ muốn tốt cho điện hạ thôi." Ôn Doanh vẫn kiên trì.


Ôn Doanh nhìn chằm chằm Lăng Kỳ Yến không chút đề phòng trước mặt mình, còn dựa sát ngực hắn, nhưng vị Dục vương điện hạ cao quý này càng bực mình, đôi mắt xinh đẹp nhuốm vẻ tức giận kia lại càng sống động hơn, khiến người khác không thể dời mắt được.


Ngón tay Lăng Kỳ Yến vuốt ve cằm Ôn Doanh, đang nghĩ cách dạy dỗ tên tú tài nghèo không sợ chết này thì hắn bỗng nhiên cúi đầu ngậm lấy ngón tay cái của y, đầu lưỡi mềm mại liếm một vòng ngón tay ấy.


Lăng Kỳ Yến ngẩn người, định rút tay về theo phản xạ, nhưng ngón tay đã bị Ôn Doanh ngậm vào miệng, bị môi hắn kẹp chặt, đầu lưỡi ấm áp mềm mại và ẩm ướt bắt đầu liếm láp, giữ rịt lấy không chịu nhả ra.


Từng cơn ngứa trào dâng khiến Lăng Kỳ Yến nổi cả da gà, nó lan từ đầu ngón tay bị Ôn Doanh ngậm lấy vào tim rồi tràn ra khắp cả người, hai mắt đen kịt của hắn vẫn luôn dõi theo y, đáy mắt nhuốm đầy cảm xúc khó diễn tả đến mức y không tài nào hiểu được.


Lúc Lăng Kỳ Yến mở miệng, mới phát hiện cổ họng mình đã khàn đặc, y tức giận nói: "Ngươi làm gì thế? Mau nhả tay bản vương ra, bản vương phải dạy cái tên khốn nạn dám vô lễ với bề trên như ngươi..."


Đến khi liếm ướt hết ngón tay cái của Lăng Kỳ Yến, Ôn Doanh mới chịu há miệng ra, sau khi tỉnh táo hơn, y lập tức bóp mạnh cổ hắn, hung hăng nói: "Ngươi dám trêu chọc bản vương! Bản vương phải giết ngươi!"


Ôn Doanh không hề giãy dụa, để mặc Lăng Kỳ Yến bóp. Cuối cùng y cũng đuối sức, thở hổn hển buông hắn ra, rồi ngáp một cái ngã sấp vào vai hắn, nhắm mắt lại.


"Tú tài nghèo, đầu bản vương đau thật đó . . ."


Giọng Lăng Kỳ Yến cực kỳ yếu ớt, chắc y cũng không biết câu đó lọt vào tai Ôn Doanh nghe như đang làm nũng.


Hắn vuốt ve lưng Lăng Kỳ Yến, rồi giơ tay bóp nhẹ huyệt thái dương cho y.


Cuối cùng Lăng Kỳ Yến cũng thả lỏng người, lăn đầu tới lui trên vai hắn, lúc lăn đến cái nơi vừa bị mình bóp ở cổ thì cắn một cái, trước khi mơ màng thiếp đi, y hừ lạnh nhắc nhở Ôn Doanh: "Không cho ngươi chọc ghẹo bản vương, chỉ có bản vương được quyền đùa giỡn ngươi thôi, nhớ kỹ chưa?"


"Vâng." Ôn Doanh trầm giọng trả lời, hùa theo y.


Cuối cùng Lăng Kỳ Yến cũng cảm thấy hài lòng, y yên tâm thoải mái dựa vào hắn, ngủ say sưa.


Đợi đến khi nhịp thở của người trong ngực dần ổn định lại, Ôn Doanh mới cúi xuống, nhìn chăm chú vào gương mặt say ngủ đã bớt đi vẻ hung hăng mà nhiều thêm vẻ dịu dàng giả tạo kia, ngón tay cái của hắn xoa nhẹ lên đôi môi ướt át của Lăng Kỳ Yến.


Một lúc sau, hắn cúi đầu, lặng lẽ nghiền ép môi y.


_____________________


Yu có lời muốn nói: Hôn lén kìa hí hí.


Dii có lời muốn nói: Hí hí.