Ôn Hương Diễm Ngọc

Chương 50: Ngươi trốn không thoát



Edit: Dii

_____________________

Môi lưỡi bị cắn đau, Lăng Kỳ Yến chợt trợn to hai mắt, cuối cùng y cũng tỉnh táo lại, ra sức giãy giụa chống cự.

Bị Ôn Doanh kiềm hãm nên không nhúc nhích được, y tức giận cắn mạnh một cái, trong miệng nhanh chóng ngập vị máu tanh. Y tránh được môi lưỡi của Ôn Doanh, nghiêng đầu đi thở dốc. Hai mắt Lăng Kỳ Yến đỏ chót, y tức giận đến run rẩy cả người: “Ngươi, thả, ta, ra.”

Ôn Doanh giơ tay lên, dùng ngón tay lau đi sợi chỉ bạc bên khóe miệng Lăng Kỳ Yến, ánh mắt hắn càng thêm tối tăm. Hắn ghé sát vào tai y: “Ngươi cho rằng ngươi có thể chạy thoát sao? Nợ cũ, bản vương sẽ từ từ tính toán với ngươi.”

Dường như lời tự xưng của Ôn Doanh đã kích thích đến Lăng Kỳ Yến, y giơ một tay lên định đánh lên mặt hắn, lại bị Ôn Doanh dứt khoát bắt lại, đè lên đỉnh đầu y. Vẻ tàn nhẫn trong mắt Ôn Doanh càng đậm hơn: “Nghĩ kĩ lại thân phận của ngươi bây giờ, ngoan ngoãn nghe lời thì ngươi sẽ bớt đau khổ hơn.”

“Đây là cung Ninh Thọ.” Lăng Kỳ Yến nghiến răng nghiến lợi, giận dữ nhìn người đàn ông đang đè chặt y.

“Vậy thì sao?” Ôn Doanh lạnh nhạt nói, “Ngươi đã là người chết, cung Ninh Thọ không còn chỗ cho ngươi nữa, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ rời khỏi đây.”

Đối diện với ánh mắt hờ hững u ám của hắn, tim Lăng Kỳ Yến run rẩy, đột nhiên hiểu ra tất cả. Thật ra người này luôn giả vờ, trước kia cũng thế, hiện tại cũng vậy, lúc trước thân phận hắn thấp kém, cho nên mới cố gắng nhẫn nại không bộc lộ con người bên trong, bây giờ hắn đã đứng ở chỗ cao, cuối cùng cũng lộ nguyên hình.

Tâm tư u ám của hắn, e là chẳng ít hơn tên khốn Lăng Kỳ Ngụ kia bao nhiêu, trách mình chưa bao giờ nhìn thấu hắn, lúc trước còn dung túng hắn, cho hắn cơ hội.

Bỗng nhiên Lăng Kỳ Yến thấy lạnh lẽo trong lòng, y quay mặt qua chỗ khác không nhìn hắn nữa, âm thầm hạ quyết tâm, không cần biết tên vô liêm sỉ này muốn làm gì, y phải trốn, nhất định phải trốn cho thật xa.

Ôn Doanh cũng nhìn thấu tâm tư ấy nên đưa tay bóp lấy hàm dưới của y, trầm giọng nhắc nhở: “Đừng nghĩ linh tinh, ngươi trốn không thoát đâu, ta cũng sẽ không cho ngươi trốn.”

Lăng Kỳ Yến im lặng không nói, khóe mắt bỗng trào ra nước mắt.

Ôn Doanh cau mày nói: “Không được khóc.”

“…Ta không nợ ngươi, Lăng Kỳ Ngụ khốn kiếp chặt đứt đường làm quan của ngươi, ta đã giúp ngươi trả thù, mấy người hại ngươi đều đã chuộc tội, ” Lăng Kỳ Yến nghẹn ngào, tựa như vô cùng uất ức, “Lúc trước ngươi ở phủ Dục Vương, ta có từng hung dữ với ngươi, đánh chửi ngươi, nhưng ta đối xử với ngươi tốt hơn những người khác, ngươi không thể bắt nạt ta như thế.”

Ôn Doanh bóp mặt y quay sang đây, nhìn y chằm chằm, kiềm chế tức giận: “Cho nên ta phải biết ơn ngươi? Nếu ngươi không làm những việc ấy, với việc ngươi chiếm chỗ của ta hai mươi năm, ta có thể buông tha ngươi dễ dàng như vậy sao?”

Lăng Kỳ Yến sững sờ, khóe mắt vẫn còn vương hơi nước: “…Ngươi nói ngươi không hận ta.”

“Nếu ta xem ngươi là kẻ thù, giờ đầu ngươi đã lìa khỏi cổ rồi.” Ôn Doanh lạnh lùng nhắc nhở y.

Lăng Kỳ Yến bỗng á khẩu không trả lời được, đúng rồi, nếu lòng dạ hắn nhỏ mọn, nhất định muốn y chết, hoàng đế sẽ nghe theo hắn, chắc chắn sẽ không giữ y lại, dù Thái hậu có cầu xin cũng không có tác dụng.

Nghĩ đến đây, Lăng Kỳ Yến lại thấy bi thương hơn, y nhắm mắt lại, cố gắng nuốt ngược nước mắt về, khàn tiếng hỏi: “Vậy rốt cuộc ngươi muốn ta làm sao? Ta trả thân phận lại cho ngươi rồi, tại sao ngươi không chịu buông tha ta?”

Y mất hết mọi thứ rồi, thân phận, địa vị, tổ mẫu, cái gì trả được y cũng trả hết rồi, còn chưa đủ sao?

Ôn Doanh không lên tiếng nữa, bình tĩnh nhìn y một lúc lâu, cuối cùng thả người ra, đứng dậy rời đi.

Đi ra khỏi cửa điện, phía sau truyền đến tiếng đập vỡ đồ đạc, Ôn Doanh lặng im đứng ở hành lang một lát, gương mặt hắn âm u, sau đó cất bước rời đi.

Tuyết lớn rơi cả một đêm, ngày tết đã tới.

Sau khi phong vương cho hoàng tử, trong cung đã không còn ai nhắc đến tên Dục vương Lăng Kỳ Yến, thứ tự sắp xếp của các hoàng tử vẫn không đổi, cứ như sự tồn tại của Lăng Kỳ Yến đã bay hơi mất.

Từ hôm hai mươi ba tháng Chạp trở đi, ngày nào cũng có hoạt động chúc mừng và tế bái cho lễ tết, hoàng đế luôn dẫn theo vị Trưởng hoàng tử mới trở về này, Ôn Doanh xuất hiện nhiều lần trước mặt mọi người, nên bây giờ các quan viên trong kinh thành ai ai cũng biết vị tân hoàng tử tài năng hơn người, trí tuệ xuất chúng này đang được sủng ái.

Cùng lúc đó, một vài lời đồn vô căn cứ được lưu truyền trong kinh thành.

Nói là, ban đầu vị Lưu vương mới được Hoàng đế thừa nhận này đã bị người khác tráo đổi đi, cho nên giờ hắn về rồi, Dục vương chết bất ngờ, thật ra số mệnh của Dục vương là số mệnh của Lưu vương, nếu vậy, người liên tiếp khắc chết ba vị hôn thê không phải là Dục vương, mà là vị Lưu vương kia, hắn mới là người có mệnh khắc thê!

Lúc mọi chuyện truyền đến tai Hoàng đế thì mọi người đều từ lâu rồi, Hoàng đế tức giận, phái người đi thăm dò nguồn gốc mấy lời đồn đãi này, nhưng không tra ra được, bây giờ ngay cả đứa con nít ba tuổi cũng biết, ông ta nuôi con trai của người khác hai mươi năm, giờ lại nhận về một đứa con ruột khắc thê.

Hoàng đế tức giận không thôi, nhưng Dục vương “đã chết”, ông ta không có cách nào xả cơn giận này, cuối cùng chỉ có thể túm lấy Lăng Kỳ Ngụ mắng một trận.

Mặt Lăng Kỳ Ngụ u ám, gã cắn chặt răng cãi lại: “Nhi thần không biết, việc này không liên quan đến nhi thần, gần đây nhi thần bị phụ hoàng cấm túc, những việc của thái tử thì đại ca cũng thay mặt nhi thần làm, nhi thần lấy đâu ra bản lĩnh thả tin nhảm nói xấu đại ca chứ?”

Hoàng đế nghe xong lại càng giận: “Không phải ngươi thì có thể là ai?! Đại ca ngươi chỉ lộ mặt bên ngoài vài lần, vậy mà ngươi lại căm ghét dến như thế?! Sao trẫm lại sinh ra một người như ngươi chứ?! Lòng dạ nhỏ mọn, gian trá thành thói! Ngươi sợ đại ca ngươi uy hiếp đến vị trí thái tử của ngươi, nên mới cố ý dùng cách này để làm xấu thanh danh của nó!”

“Nhi thần chưa từng làm là chưa từng làm!”

Lăng Kỳ Ngụ cực kì không cam lòng, gã lạnh lùng nói ra câu này, không cãi lại, tùy cho hoàng đế mắng, trong đôi mắt đang buông xuống chứa đầy hận thù thấu xương.

Thời gian Thái tử bị cấm túc trong Đông cung vẫn kéo dài, Hoàng đế cảm thấy thẹn với Ôn Doanh, gọi hắn đến, nói phải nhanh chóng định việc kết hôn cho hắn, đè xuống lời đồn khó nghe bên ngoài.

Nhưng hình như Ôn Doanh không thèm để ý chuyện này, lạnh nhạt nói: “Phụ hoàng không cần quá lo lắng, tạm thời không vội chuyện kết hôn của nhi thần, chờ mọi chuyện lắng xuống rồi tính sau.”



Hoàng đế nghe vậy thì cau mày: “Tuổi con cũng không nhỏ nữa, sao lại không gấp cho được? Con cháu thế gia trong kinh ở tuổi này đều kết hôn hết rồi, huống chi, con là con trai trẫm, mấy đứa em trai của con đều đã lấy vợ hết rồi, chỉ có con vẫn còn một thân một mình.”

Ôn Doanh bình tĩnh hỏi ngược lại ông: “Phụ hoàng nhắm đến con gái nhà ai? Nếu người nhà của người được phụ hoàng chọn không muốn, chỉ sợ sẽ làm cho lòng họ không vui.”

Hoàng đế bỗng nghẹn lời, không kể đến người ngoài, ngay cả ông cũng không dám đảm bảo Ôn Doanh không khắc thê, mấy lời đồn bên ngoài đúng là đã khiến cho người nghe lo sợ, đúng là ông ta có thể hạ chỉ để ép xuống, nhưng chỉ sợ hôn lễ biến thành tang lễ, nên do dự nhất thời.

Cũng được, chờ mọi chuyện qua rồi thì nói tiếp, nếu không chọn được con dâu trong kinh thì tìm các nhà quyền quý những nơi khác cũng được.

“Để trẫm suy nghĩ thêm, oan ức cho con rồi.”

Ôn Doanh buông mắt: “Đa tạ phụ hoàng.”

Cung Ninh Thọ.

Lăng Kỳ Yến nằm nhoài lên lan can của đình, hờ hững vứt đồ xuống hồ cho cá ăn.

Vô tình ngước mắt lên, nhìn thấy Ôn Doanh đi từ cuối hành lang tới, y đổi hướng quay lưng lại, không thèm để ý người kia.

Giờ nhớ lại chuyện ngày ấy, Lăng Kỳ Yến vẫn cảm thấy mất mặt, vậy mà y lại khóc trước mặt tên vô liêm sỉ này, lẽ nào có lý đó!

Ôn Doanh đi vào trong đình, cầm lấy thức ăn cho cá trên tay Lăng Kỳ Yến, im lặng cho cá ăn, Lăng Kỳ Yến đứng dậy muốn chạy, mới vừa bước một chân ra đã bị Ôn Doanh lôi về, ấn xuống ngồi trước người hắn.

Mặt Lăng Kỳ Yến lạnh xuống, y nóng nảy ngước mắt: “Ngươi làm gì đấy?”

“Cho cá ăn.”

Ôn Doanh tỉnh bơ nói ra câu này, chăm chú ném thức ăn cho cá vào trong nước, không để ý đến y nữa.

Lăng Kỳ Yến vẫn muốn đi, mới vừa đứng dậy lại bị một tay của Ôn Doanh ấn xuống, lực tay của hắn lớn, một tay thôi đã có thể kiềm y không nhúc nhích được.

Cảm giác bị cưỡng ép này khiến Lăng Kỳ Yến vô cùng khó chịu, cơn giận lại ồ ạt trào dâng, sắc mặt y càng lạnh hơn, nghiến răng: “Rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?”

Vẻ mặt Ôn Doanh nhàn nhạt, chẳng hề nhìn y, yên tĩnh cho cá ăn một lúc mới khẽ lên tiếng: “Quả nhiên tính tình của Dục vương điện hạ vẫn không thay đổi gì cả.”

Ơ…

Lăng Kỳ Yến nhẫn nhịn, sau khi lửa giận lắng xuống thì dần bình tĩnh lại. Y nhìn khuôn mặt lạnh tanh của Ôn Doanh, trái tim khẽ run lên, chần chờ hỏi: “Ngày ấy, vì sao ngươi lại hôn ta?”

Ánh mắt Ôn Doanh dời khỏi người y, hắn không đáp.

Hai bên im lặng trong chốc lát, Lăng Kỳ Yến cười một tiếng: “Ngươi vừa ý ta thật sao?”

Ánh mắt Ôn Doanh u ám.

Lăng Kỳ Yến: “…”

Thật hả?

Không lẽ lúc tên này vẫn còn là tú tài nghèo, hắn đã có ý với y rồi ư? To gan thật.

Tuy rằng y cũng bị tên này “bắt nạt” không ít…

Lăng Kỳ Yến càng nghĩ càng lạc đề, mấy năm qua thỉnh thoảng y sẽ dùng mấy thứ trợ hứng để tự “giải tỏa”, nhưng cũng không thấm vào đâu. Đã lâu rồi không được hưởng mùi vị thật, y cũng hối hận vì đã đuổi người này đi, dù sao so với mấy vật vô tri, tuy Ôn Doanh là một người sống không biết tình thú, nhưng nhiều ít cũng hữu dụng.

Nhưng hôm nay, người đang ở trước mắt, thân phận của bọn họ lại thay đổi.

Ôn Doanh đứng trước mặt làm cho y cảm thấy nguy hiểm theo bản năng, rõ ràng kẻ này có suy nghĩ “không sạch” đối với y, y không còn dám trêu tức nữa, càng không muốn sa đọa làm luyến sủng của hắn, chỉ muốn nhanh chóng tìm cơ hội cách người này càng xa càng tốt.

May là Thái hậu đã nói, chờ đến tháng Hai sẽ cho người đưa y đến Giang Nam.

Lòng Lăng Kỳ Yến hơi khó chịu, y cúi đầu, buồn bực nói: “Ngươi vừa ý ta ở chỗ nào chứ? Ta cũng chỉ hơi đẹp một tí, ngoài ra chẳng còn gì, bây giờ ngươi làm Vương gia rồi, mỹ nhân nào mà chẳng có được, cứ quấn lấy ta không buông làm gì.”

“… Ngươi chỉ tức giận vì khi trước ta chiếm thân phận của ngươi, muốn trả thù bằng cách đó để khiến ta nhục nhã mà thôi.”

“Ngươi không thể thương xót, buông tha ta sao, sau đó ta sẽ cút xa, không làm ngươi phiền mắt nữa, sao ngươi cứ hẹp hòi như thế?”

Nói xong câu cuối cùng, nhận ra thân hình cao lớn của đối phương ép xuống, Lăng Kỳ Yến lùi tránh theo phản xạ, nhưng vẫn không tránh thoát, nháy mắt đã bị Ôn Doanh áp đến gần, ấn y dựa vào lan can phía sau.

Ôn Doanh không lên tiếng nhìn y chăm chú, một tay đặt trên hai gò má y, chậm rãi vuốt ve, tâm tình phức tạp đều bị giấu sâu dưới đáy mắt, khiến người khác không thể đoán ra suy nghĩ của hắn.



Lăng Kỳ Yến cảm thấy khó chịu vô cùng, quay mặt sang chỗ khác.

Ôn Doanh nhích tới gần, hôn lên vành tai y một cái, Lăng Kỳ Yến mở to hai mắt nhìn hắn.

Ôn Doanh vẫn trưng bộ mặt lạnh tanh, ghé vào bên tai y chậm rãi nói: “Lời nói ngày ấy của ta, Dục vương điện hạ nghe không hiểu sao? Ngươi trốn không thoát đâu, ta cũng sẽ không cho ngươi trốn.”

Lăng Kỳ Yến kinh ngạc, vẻ mặt đột nhiên thay đổi, mạnh mẽ đẩy người trước mặt ra.

Ôn Doanh đứng thẳng người, vẫn không nhúc nhích, ánh mắt của hắn càng trầm hơn.

Lăng Kỳ Yến cười lạnh: “Thái hậu tự mình phái người đưa ta đi Giang Nam, ngươi ngăn được sao?”

Ôn Doanh không nói tiếp, ánh mắt lại tựa như nói, nhất định hắn sẽ làm được.

Lăng Kỳ Yến chợt cảm thấy sợ hãi một cách khó giải thích, nhưng y vẫn gắng gượng làm ra vẻ bình tĩnh: “Ta tưởng ngươi là chính nhân quân tử, thì ra ngươi cũng giống tên khốn Lăng Kỳ Ngụ kia mà thôi, ngươi và hắn không hổ là anh em ruột, hèn hạ xấu xa y như nhau!”

Ôn Doanh bị mắng nhưng vẻ mặt vẫn thản nhiên, lại duỗi ra tay, tém tóc mai bị gió thổi rối của y ra sau tai, cứ như người bị mắng “hèn hạ xấu xa” kia không phải là hắn.

Hắn càng như vậy, Lăng Kỳ Yến càng cáu giận, dường như xưa nay, chưa bao giờ thắng khi đối đầu với Ôn Doanh, trước đây đã như vậy, khi đó rõ ràng tiểu tử này chỉ là tú tài nghèo, vậy mà đã dám được đà lấn tới, bây giờ còn quá đáng hơn, dù cho nói cái gì đi nữa, cuối cùng người tức giận chỉ có mình y.

Nghĩ tới nghĩ lui, Lăng Kỳ Yến bỗng hỏi: “Nghe nói Hoàng đế muốn tuyển phi giúp ngươi?”

Ngón tay đang vuốt tóc mai y của Ôn Doanh dừng lại, hắn thờ ơ: “Ừ.”

Lăng Kỳ Yến liếc nhìn hắn: “Mấy lời đồn khắc thê ở bên ngoài, chẳng lẽ do ngươi tự thả ra ngoài?”

Ôn Doanh bình tĩnh rút tay về.

Lăng Kỳ Yến tặc lưỡi: “Thật sao? Ngươi điên rồi ư? Vì sao phải dựng lên lời đồn làm xấu thanh danh của mình như thế?”

Ôn Doanh lạnh lùng nhìn y.

Trong mắt Lăng Kỳ Yến lộ ra vẻ chần chờ: “…Ngươi không cứng nổi với mấy cô nương kia?”

Ôn Doanh bình tĩnh dời mắt.

Nhìn thấy khuôn mặt khó ưa quen thuộc, Lăng Kỳ Yến cảm thấy mình đã đoán đúng, nên cười trên sự đau khổ của người khác: “Ngươi cần gì phải thành thật như thế? Hoàng đế muốn bồi thường cho ngươi, tất nhiên sẽ chọn cho ngươi một thê tử có gia thế tốt, nếu muốn tranh vị trí kia, có nhà vợ trợ lực không tốt sao? Đầu tiên cứ lấy người về, chẳng lẽ cô ta dám ra ngoài nói lung tung “bệnh khó nói” của ngươi?”

“Vì sao ta phải lấy?” Ôn Doanh lên tiếng, đè cơn giận xuống.

“Sao lại không lấy?” Lăng Kỳ Yến không thể hiểu nổi, “Ngươi có bản lĩnh như thế, lại có nhan sắc, nhất định có rất nhiều quý nữ của thế gia đứng xếp hàng muốn được gả cho ngươi, ngươi thì hay rồi, tự cho người rêu rao làm dơ danh tiếng của mình, ngươi điên rồi.”

“Ngươi cảm thấy ta là bánh bột thơm sao? Ngươi thật sự cho rằng mấy nhà quyền quý kia sẽ tình nguyện gả con gái cho ta?”

(*Bánh bột thơm: ý là người nổi tiếng, idol giới trẻ :v)

Lăng Kỳ Yến còn muốn nói, ngước mắt lên lại đối diện với ánh mắt nhuốm màu giận dữ của Ôn Doanh, y bỗng im bặt.

Cũng phải, Ôn Doanh quá giỏi, vậy mới càng khiến người khác không dám “có quan hệ” với hắn. Mặc dù hắn được Hoàng đế chiều lòng vô cùng, nhưng Hoàng đế không muốn phế Thái tử, địa vị Thái tử vẫn vững chắc như trước, Trưởng hoàng tử văn võ toàn tài như hắn chỉ có thể khiến người gai mắt. Dù Ôn Doanh có dã tâm hay không, một khi Thái tử đăng cơ, phần lớn là hắn sẽ không có kết quả tốt.

Nhà quyền quý đều là người khôn khéo, há lại muốn dính dáng đến chuyện này làm gì, bọn họ đã đủ giàu sang, không cần đánh cược để được thêm phú quý, nên không dính vài phe nào, không bị ép phải theo bên nào là tốt nhất.

Ôn Doanh làm như thế, cũng không có gì là không tốt, ít nhất Hoàng đế chắc chắn sẽ không nghi ngờ là chính hắn thả ra tin tức hủy hoại thanh danh mình, nhất định sẽ đổ tội lên đầu Lăng Kỳ Ngụ, dù không có chứng cứ, trong lòng cũng sẽ có khúc mắc.

Nghĩ tới những chuyện này, Lăng Kỳ Yến cười nhạo không thành chợt cảm thấy chán: “Ngươi không lấy thì không lấy, liên quan gì tới ta.”

Giọng Ôn Doanh nhạt hơn: “Không liên quan tới ngươi, ngươi không nên hỏi.”

Lăng Kỳ Yến tức giận: “Không hỏi thì không hỏi!”

Ngươi thích lấy hay không, đừng có kéo ta vào là được!

Không muốn phí lời với người này nữa, Lăng Kỳ Yến đứng lên, phất ống tay áo rời đi.

Ôn Doanh không chặn người lại nữa, lặng lẽ nhìn chằm chằm bóng lưng đi xa của y.

Thái giám đứng bên cạnh cố sức cúi đầu, nhận ra ác ý lộ ra quanh thân vị Lưu vương điện hạ này, nơm nớp lo sợ không dám thở mạnh.

Ôn Doanh đứng lặng tại chỗ, bất động thật lâu, vẻ lạnh lẽo dần chìm vào đáy mắt.

51-55