Thứ hai, thần sắc Vưu Thị Hoạ tỉnh táo phấn chấn nhảy xuống giường đánh răng rửa mặt rồi thay đồng phục chuẩn bị tới trường, không thể không nói, mấy đáp án Dung Giai gửi tới cho cô quả thực vô cùng dễ hiểu, cô cảm giác như bản thân có thể vững vàng trải qua vòng loại vậy.
Lúc sắp ra cửa, cô nhìn gương hồi lâu, cuối cùng vẫn không buộc tóc đuôi ngựa nữa.
Đáng ra cô nên sớm biết, Quý Trạch Chi sẽ không vì thế mà nhìn mình nhiều hơn một cái, cũng không vì cô thích cậu mà đồng ý sự giúp đỡ của cô.
Lúc đến trường còn rất sớm, cô vuốt mái tóc đen một, cầm hộp sữa trong tay, vừa uống vừa chậm rãi đi qua cửa phòng lớp ba, có người đột nhiên mở cửa sổ, huýt sáo với cô.
"Chào buổi sáng chị gái nhỏ ~ chị thật xinh đẹp, có thể cho em trai đây số điện thoại không..." Khuỷu tay thiếu niên chống trên bệ cửa sổ, thò đầu ra dáng vẻ lưu manh hỏi cô, nếu không phải khuôn mặt kia rất đẹp, nhất định sẽ bị người ta coi là lưu manh du côn mà chửi mắng. Vưu Thị Hoạ dừng bước nhìn lại, thấy Dung Giai đang cười hì hì cầm điện thoại trong tay, cười với cô lộ ra hàm răng trắng, áo sơ mi trên người cũng mặc không tử tế, cúc trên cùng cũng không đóng lộ ra xương quai tinh xảo, bởi vì động tác chống tay lên cửa sổ, xương quai xanh càng hãm sâu, gợi cảm không nói nên lời.
"Chào buổi sáng." Vưu Thị Hoạ cười với anh, âm thầm nhắc nhở không được để mình bị sắc đẹp mê hoặc đến choáng váng đầu óc, bản thân đã có người trong lòng, cố ý làm lơ chuyện số điện thoại.
Ánh mắt Dung Giai đen xuống, cũng không tiếp tục đề tài vừa rồi nữa, anh đứng thẳng, tay trái tuỳ ý đặt trên cửa sổ, tay phải chỉ tóc, trên mặt là nụ cười không tốt, ý vị thâm trường nói một câu, "Tôi cảm thấy cậu uốn tóc rất đẹp."
Nhất thời không hiểu ý anh, Vưu Thị Hoạ cười cười, "Cảm ơn, trong nhà quản nghiêm, không cho uốn." Nói xong cũng không hề nhìn phản ứng của Dung Giai, thấp giọng nói tạm biệt rồi vội chạy về lớp. Dung Giai nhìn bóng dáng của cô dần biến mất, ý cười trên mặt cũng tắt. Thiếu nữ mặc đồng phục giản dị nhưng lại khó che đi dáng người thướt tha, eo thon chân dài, cô chạy chậm rời xa khỏi tầm mắt khiến lửa nóng trong lòng ngày càng lớn.
Tuy rằng không biết nguyên nhân gì, nhưng anh có thể nhìn ra cô không biết gì chuyện xảy ra ngày hôm qua, thật hối hận... Đáng ra hôm qua nên làm tới cùng, nhìn cô rời đi cũng không quay đầu lại nhìn, thật là, con mẹ nó, làm anh không thể chấp nhận nổi.
Thiếu niên nắm chặt tay thành đấm. Chờ sắp không nổi nữa rồi, tiểu bảo bối, sao em vẫn chưa chạy tới trong ngực anh chứ.
Vào phòng học, vừa ngồi xuống, Vưu Thị Hoạ đã bị ánh mắt sáng quắc của Hàn Vân Đoá bắt lấy, "Hoạ Hoạ! Tớ không hề phụ nhiệm vụ quan trọng cậu giao cho, đã tìm được thông tin vô cùng hữu dụng!" Vưu Thị Hoạ???
"Đây đây đây!" Vân Đoá lấy từ cắp sách ra một tơ giấy, "Tớ hỏi mấy anh em ở lớp ba, Dung Giai, cậu ta thích AJ!"
Vưu Thị Hoạ chống cằm, cho cô ấy biểu tình "Cậu tiếp tục đi, tớ đang nghe".
"Mua giày thì phải chú ý cái gì, tất nhiên là size đúng không! Cậu nhìn xem tớ tìm được cái gì! Đội bóng rổ bọn họ năm ngoái có đăng kí size giày!" Vân Đoá lắc lư tờ giấy trước mặt cô, "Cũng may bọn họ còn giữ lại."
Ồ ~ thì ra là chuyện này, Vưu Thị Hoạ gật đầu cầm lấy tờ giấy trong tay Vân Đoá nhìn một cái, sau khi nhớ size của Dung Giai thì trả lại cô rồi bình tĩnh lấy sách vở ra học.
"Ơ... cậu không chọn kiểu dáng sao?" Vân Đoá chọc chọc cô, nhìn qua còn sốt ruột hơn cô nhiều.
"Học đi! Buổi chiều tan học tớ sẽ tới cửa hàng mua cho cậu ấy." Nói xong lại cúi xuống đọc sách. "Cuối tuần thi loại rồi đó?" Vân Đoá ngồi sát lại cô, "Cho nên, cậu vẫn muốn đi thi sao?"
"Đi chứ, tớ đã chuẩn bị lâu như vậy..." Vưu Thị Hoạ lấy bút viết lên nháp.
"Cậu vẫn không từ bỏ Quý Trạch Chi?"
"Tớ muốn một lần đứng trước mặt cậu ấy, để cậu ấy biết tới mình." Cô thở dài, bọn họ cũng chưa nói chuyện thật sự với nhau lần nào, gặp một lần đã khiến mọi việc trở nên không vui vẻ.
"Thật ra tớ cảm thấy hai người không hợp..." Vân Đoá nói rất bé nhưng vẫn khiến Vưu Thị Hoạ nghe thấy.
Cô nhịn xuống chua xót trong lòng, ra vẻ nhẹ nhàng cười nói, " Vậy cậu cảm thấy tớ hợp với ai?"
"Dung Giai đó!"
Xoẹt! Bút trong tay Vưu Thị Hoạ không cẩn thận làm rách trang nháp.
Vân Đoá nhìn phản ứng của cô, thè lưỡi lùi về chỗ, không nên nhiều lời nữa.
Vưu Thị Hoạ bực bội vuốt tóc, cúi đầu học nhưng lại không thể tập trung. *
Buổi chiều, sau khi tan học, Vưu Thị Hoạ trực tiếp tới quảng trường trung tâm thành phố, ở đây có rất nhiều cửa hàng xa hoa, Air Jordan cũng ở trong đó.
Vừa vào cửa, cô đeo cặp sách chậm rãi xem từng mẫu, cuối cùng dừng lại ở một đôi ba màu trắng, đen, hồng phấn tương xứng.
A? Đôi này không tồi.
Cô chỉ vào đôi giày hưng phấn hỏi nhân viên, "Chị ơi, đôi này còn đủ size không ạ?"
Chị gái xinh đẹp nghe vậy xấu hổ cười, "Ý em là đôi này sao?"
Vưu Thị Hoạ gật đầu, ngón tay mảnh khảnh vuốt cằm như đang suy nghĩ sâu xa, lẩm bẩm, "Hẳn là sẽ hợp với cậu ấy."
Nhân viên cửa hàng nhìn một chút rồi trả lời, "Đôi này đủ size"
Tốt quá, vậy lấy đôi này đi! Vưu Thị Hoạ nói nhân viên biết size mình muốn lấy, quẹt thẻ, sau đó vui vẻ ôm hộp giày về nhà.
Ngày mai tặng giày cho cậu ấy, sau này sẽ không nợ nần gì nhau nữa.