Ông Xã, Anh Đang Đùa Với Lửa

Chương 8: Bạch Kình Dục Chơi Đến Hư Thận



Buổi tối ở trong nhà, Hứa Vi nhận được điện thoại của Trình Ninh.

Giọng điệu của cô nàng rất kích động: “Chị em tốt, cậu đoán xem tớ đã nghe được tin tức siêu hot gì nào?”

“Người yêu cũ của cậu bị xe tông, chết ngắc rồi hả?”

“Chậc, tớ cũng mong thế lắm! Nhưng mà tin tức tớ nghe ngóng được lại liên quan đến Bạch Kình Dục cơ.”

“Tin tức bên lề của anh ta còn nhiều hơn cơm tớ đã ăn, có gì đáng giá mà cậu tràn trề hứng thú vậy chứ?”

Trình Ninh cười gian như trộm.

“Hôm ở quán bar Mint, nghe nói anh ta đã gọi tám cô em lên phòng khách sạn đấy.”

Hứa Vi đang ngồi ở phòng khách, điện thoại mở loa ngoài. Cô hớp một ngụm sữa nóng rồi mới bình tĩnh trả lời: “Tớ biết.”

“Cậu đoán xem kết quả thế nào? Thế mà anh ta không chạm vào ai, đuổi sạch sẽ. Ban đầu chuyện này cũng chẳng nhấc lên sóng gió gì, ai ngờ tự nhiên có người lên diễn đàn có người đứng ra bóc phốt. Nói là mấy cô em lúc trước Bạch Kình Dục mời đến, thật ra anh ta chưa từng động vào ai cả. Chẳng qua vì anh ta có đưa phí bịt miệng nên mấy cô gái chơi cùng không dám hó hé ra ngoài. Trời ạ, tớ tin cậu rồi đấy, chị em tốt. Hóa ra phương diện kia của Bạch Kình Dục thực sự không được.”
Không chạm vào ai?

Nói bậy nói bạ.

Ngày hôm đó Bạch Kình Dục giày vò cô đến tận nửa đêm, hoàn toàn không giống loại đàn ông cấm dục chút nào nha!

Bức ảnh hôm qua anh ta vuốt ve Vân Sa Sa, vẫn còn nằm chình ình trong mail của cô kia kìa.

Quỷ mới tin anh ta không chạm vào những người phụ nữ khác.

Hứa Vi đang định móc mỉa lại mấy câu thì ngoài cửa truyền đến tiếng cộp cộp. Cô ngây người, ngước mắt lên nhìn mới biết là Bạch Kình Dục đang tháo giày ở trước cửa, khuôn mặt đối phương không hề có chút gợn sóng nào.

“Này, sao cậu không nói nữa? Có phải là vui chết đi được, đúng không? Tớ nói mà: trời xanh có mắt. Cuối cùng Bạch Kình Dục đã chơi đến hư thận luôn rồi. Hahahaha…”

Tiếng cười thiếu đòn của Trình Ninh truyền ra từ điện thoại, vang vọng quanh quẩn trong căn biệt thự vắng vẻ.
Hứa Vi chột dạ, vội vàng vơ lấy điện thoại.

Bạch Kình Dục thay giày xong, dùng ánh mắt dầy ẩn ý nhìn cô rồi đi lên lầu.

Hứa Vi thấy hơi bực bội, nếu biết hôm nay anh quay về biệt thự thì cô đã chạy sang chung cư của mình từ lâu rồi.

Hứa Vi nghĩ ngợi một lát, quyết định sẽ chuyển ra phòng khách ngủ.

Cô tính, có lẽ Bạch Kình Dục vẫn chưa tắm rửa xong, định lén vào phòng lấy đồ đạc rồi chuồn êm. Nhưng ai ngờ, vừa mở cửa đã thấy nam nhân tựa vào lan can ban công hút thuốc.

Nút áo sơ mi trắng đã cởi ra hết, phanh ra một nửa, để lộ cơ ngực cơ bụng toàn múi là múi, cực kỳ sống động.

Bạch Kình Dục nheo mắt, nhả một vòng khói thuốc rồi mỉm cười, nhìn chằm vào cô.

Hứa Vi thừa nhận Bạch Kình Dục rất quyến rũ, rất hấp dẫn người khác phái. Thế nhưng Hứa Vi lại không thừa nhận, toàn thân anh phát hooc-moon, cử chỉ quyến rũ đều xuất phát từ sự hứng thú với chính cô.
Có lẽ là muốn chứng minh lời đồn nhảm bên ngoài là không phải sự thật.

Một lúc lâu sau, đôi môi mỏng của người đàn ông hé mở: “Nghe nói, đi đến đâu cô cũng tuyên truyền là phương diện kia của tôi không được.”

Sắc mặt của Hứa Vi không hề thay đổi: “Không phải tôi”

Lời này nghe sao cũng không giống như đang nói xạo.

Bạch Kình Dục vào phòng, dụi điếu thuốc xuống gạt tàn rồi đi tới trước mặt Hứa Vi. Anh nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp nhưng vắng lặng của cô, sau đó tầm nhìn lại trượt xuống.

Bộ đồ ngủ hai dây màu đỏ đô khiến cô gái này quyến rũ hơn mấy phần. Ánh mắt nam nhân to gan dừng lại phần da thịt trắng nõn trên xương quai xanh.

“Đêm đó cô cảm thấy không hài lòng à?” Giọng điệu tràn ngập mê hoặc, hư hỏng ngấm vào tận trong xương cốt khiến Hứa Vi phải nhớ lại chuyện đêm đó.
Bạch Kình Dục khom người, ghé sát vào tai Hứa Vi nói đi nói lại những lời khiến cô phải đỏ mặt.

Lúc này cơn giận trào lên, Hứa Vi cắn thẳng vào vai anh. Hành động lại ngược lại còn khiến đối phương càng hưng phấn đến phát điên.

Hứa Vi lạnh lùng quay đầu sang chỗ khác: “Chúng ta cứ quên hết chuyện đêm đó đi, sau này việc ai người nấy làm, nước sông không phạm nước giếng.”

Bạch Kình Dục nhướng mày: “Có thể làm lại lần nữa, hôm nay sẽ khiến cho cô cảm sướng đủ.”

“Chúng ta không có cái gọi là ‘lần nữa’ đâu.”

“Chúng ta là vợ chồng hợp pháp.”

“Vậy thì đã sao? Không lẽ anh có thể làm lãng tử quay đầu à? Cả đời này sẽ không chạm vào người phụ nữ khác hay chỉ vì tôi mà thay đổi bản tính trăng hoa?” Hứa Vi buông lời sắc bén, truy hỏi đối phương.