Ông Xã Là Lão Đại Lạnh Lùng

Chương 36: Anh không cho phép



Sáng sớm Lê Hải cùng Lê Khả Di con gái mình đến biệt thự để gặp anh. Cô ta chỉ đi theo Lê Hải tới đây thôi.

Anh và cô ngồi đối diện với cha con Lê Hải, không cần ông ta lên tiếng thì hai người cũng biết mục đích ông ta tới đây làm gì?

" Tô Niên, chuyện tối qua là thế nào? Vì sao người của con lại đi gây chuyện với thuộc hạ của chú " Lê Hải nói.

Gần sáng ông ta có nhận được cuộc điện thoại từ thuộc hạ của mình và người của anh đã giết rất nhiều người của ông ta. Vậy nên sáng nay ông ta mới có mặt ở đây để hỏi cho rõ vụ này.

" Là thuộc hạ của ông gây chuyện với người của tôi trước nếu ông cần bằng chứng thì tôi đây cũng không ngại cho ông xem " anh cười nhạt đáp lại.

Tối qua Châu Phong có nói rõ nguyên nhân cho anh nghe và gửi hẳn đoạn video kia, đám người của Lê Hải thật chẳng biết tốt xấu, uống rượu say lại đi đánh nhầm thuộc hạ của anh.

Thân làm lão đại như Tô Niên thì sao có thể để yên cho bọn người kia ức hiếp thuộc hạ của mình.

Trước giờ anh sống rất có trách nhiệm và những người luôn hi sinh vì anh vì bang thì Tô Niên càng phải trân trọng.

Đáng lẽ ra anh phải là người đến hỏi tội ông ta trước mới đúng nhưng Tô Niên lại chọn xử lý theo cách riêng của mình, nếu như anh làm lớn chuyện thì người chịu thiệt chỉ có thể là ông ta.

" Chúng ta đều là người nhà với nhau cả, con không nên làm như vậy Tô Niên à " ông ta liền hạ giọng điệu của mình xuống.

Người nhà? Thật buồn cười.

" Ai là người nhà với ông? " anh điềm đạm đáp trả.

Ông ta cũng biết trong thế giới ngầm này tất cả mọi người đều lợi dụng nhau mà sống, càng không có tình người, nếu như Tô Niên nghĩ đến tình nghĩa thì có lẽ anh đã bị người khác hại chết từ lâu rồi.

Khi anh quyết định bước chân vào con đường này thì trái tim anh phải càng sắc đá và nhẫn tâm như thế mới đứng vững vị trí của mình lâu đến vậy.

" Anh Tô Niên dù gì trước đây ba em cũng giúp đỡ anh mà vì sao anh lại nói như thế? " Lê Khả Di lên tiếng.

Cô ta ngồi đối diện hai người nhưng ánh mắt lại đặt lên người cô, Lê Khả Di còn để ý thấy dấu hôn đỏ trên cổ cô nữa.

Điều này khiến cô ta nhớ lại cảnh tượng tối qua của hai người, trong lòng cô ta chỉ muốn xé xác cô ra làm nhiều mảnh.

" Cô đừng lôi chuyện trước đây ra để nói, là người của ba cô sai trước, anh ấy chỉ làm đúng quy tắc của mình mà thôi, có trách là trách ba cô không biết dạy thuộc hạ của mình " cô ta đã lên tiếng thế thì Viên Thi cũng không nhịn nữa.

Cô không định nói nhưng do Lê Khả Di đã lên tiếng trước thì cô cũng không thể ngồi im được, biết là anh không trả lời cô ta thế nên Viên Thi sẽ thay anh đáp trả.

" Loại phụ nữ như cô thì biết cái gì mà nói, cô có hiểu anh ấy bằng tôi không? " cô ta rất nhanh phản bác lại.

" Đúng, tôi không biết gì thật nhưng tôi biết cách làm người, biết cách nhìn nhận lỗi sai của mình, không giống như những người có vẻ ngoài sang trọng nhưng nhân cách thối nát, thật đáng khinh "

" Tôi không dám nói bản thân mình hiểu anh ấy 100% nhưng tôi dám chắc chắn một điều rằng những chuyện tôi làm Tô Niên đều rất hài lòng và tôi chỉ cần anh ấy hài lòng về tôi là được, đúng không? "

Cô nói xong thì đánh nhẹ mắt qua nhìn Tô Niên, bên anh gần 5 tháng nhưng cô đủ hiểu được tính cách và con người của anh, cô ta đừng nghĩ rằng mình tiếp xúc với anh từ nhỏ thì có thể hiểu hết tất cả mọi thứ của anh.

Sai lầm, cô ta quá sai lầm rồi.

Không chỉ có Lê Khả Di mà còn có Lê Hải cũng rất nóng máu vì những lời nói của cô, hàm ý trong câu nói của cô mang tính châm biếm rất cao, miệng lưỡi cô ngày càng lanh lợi.

" Cô nghĩ bản thân mình tài giỏi lắm sao? Cô cũng chỉ là một đứa không cha không mẹ không ai dạy dỗ mà thôi " cô ta buộc miệng nói ra những câu từ xỉ vả cô.

Là cô ta đã cho người điều tra về thân phận của cô được biết mẹ cô mất sớm và cô không có ba, hiện tại cô chỉ sống cùng bà ngoại. Thật chẳng hiểu thân phận cô thua kém cô ta rất nhiều nhưng Tô Niên lại chọn cô mà không chọn cô ta.

* Choảng *

Viên Thi định mở miệng nhưng đột nhiên cô lại nghe tiếng vỡ của thuỷ tinh vang lên chói tai, mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người Tô Niên, đúng vậy! Là anh đã đập vỡ ly trà trên bàn.

" Câm miệng nếu cô không muốn chết thì cút ra khỏi đây " anh nghiến răng nghiến lợi nói.

Lời nói của cô ta đã chính thức chọc giận anh, trước giờ anh chưa từng động chạm hay nặng lời với cô thì những người khác kể cả cô ta càng không được làm điều đó với cô.

Anh không cho phép!

" Nếu như để tôi nghe những lời đó phát ra từ miệng cô nữa thì tôi nhất định sẽ khiến cô phải hối hận, ngay cả ông cũng thế! Nhớ kỹ lời tôi nói " anh tiếp lời.

" Tân Tự, tiễn khách "

Nghe lệnh của anh, Tân Tự nhanh chóng mời hai cha con Lê Hải đi dù bọn họ không được vui vẻ càng muốn lên tiếng phản bác nhưng thấy thái độ của anh như vậy thì hai người kia cũng chả dám nói nhiều.

Viên Thi nhìn qua anh mỉm cười, anh tức giận nhưng lòng cô lại thấy vui vì điều đó, cô biết anh làm những hành động này là đang bênh vực mình, càng hạnh phúc hơn khi biết trái tim anh luôn luôn có cô và bảo vệ cô lúc cần thiết nhất.

" Em cười cái gì? " anh trầm giọng hỏi.

" Yêu anh " cô cười ngọt với anh.

Sau đó Viên Thi hôn * chụt * lên môi anh một cái, khi cô định buông ra thì lại bị tay anh giữ chặt sau gáy, Tô Niên liền đáp trả lại nụ hôn của cô.

Nụ hôn kéo dài hơn 2p khi buông ra anh đưa tay lên lau nước bọt còn dính trên khoé môi của cô, Viên Thi thì lại đưa mắt nhìn xung quanh xem là có ai ở đây không?

Cô không nghĩ nụ hôn của hai người lâu đến vậy, ban đầu Viên Thi chỉ định hôn anh để thay lời cảm ơn thôi thế nhưng anh lại thừa nước đục thả câu. Anh đúng là quá lưu manh mà.

Tầm 9 giờ sáng hai người lại tiếp tục đến bang, hôm nay cô cùng một vài thuộc hạ của anh bắt tay vào việc chế tạo vũ khí mới như hôm qua cô đã trao đổi với anh và ba người Tân Tự.

Đúng như lời hứa, hôm nay Từ Kim Phiên và Liêu Minh Nguyệt đến Liêu thị để gặp Huỳnh Tuyết Giao vì chuyện yêu đương của hai người.

Bà ta vừa đi tới trước cửa phòng làm việc của con trai mình thì đã nghe tiếng cưới vang lên, lúc đầu bà ta cứ nghĩ Liêu Minh Nguyệt nói đùa nhưng không đây là sự thật.

" Mẹ có nghe gì không? Chắc chắn cô ta đang dụ dỗ anh hai " Minh Nguyệt còn thêm dầu vào lửa.

" Vào thôi "

Từ Kim Phiên đẩy cửa đi vào, bà ta nhìn thấy Tuyết Giao đang ngồi trên đùi của Liêu Minh Tề, hai người còn hành động rất thân mật với nhau nữa.

" Hai người có thôi đi không? " bà ta cất giọng nói của mình lên.

Tuyết Giao thấy bà ta thì vội vàng đi xuống tỏ vẻ lúng túng nhưng trong lòng Tuyết Giao cũng ngầm đoán ra lý do bà ta tới đây để làm gì.

Đã diễn thì phải diễn cho tới chứ.

" Mẹ đến đây có chuyện gì? " hắn hỏi.

" Chào bà chủ " Tuyết Giao cúi nhẹ đầu chào.

Bà ta liếc mắt nhìn Tuyết Giao đứng bên cạnh Liêu Minh Tề, Từ Kim Phiền đánh giá Tuyết Giao từ trên xuống dưới, quần áo, trang sức trên người của Tuyết Giao chắc chắn là do con trai bà ta đã mua tặng nếu không thì Tuyết Giao làm gì có khả năng để mua những thứ đó.

" Con và cô ta là như thế nào? "

" Mẹ hỏi làm gì? Chuyện của con, mẹ đừng quan tâm tới " hắn nhàn nhạt đáp lại.

Hắn biết chuyện này là do Liêu Minh Nguyệt đã nói với bà ta, vừa dứt câu hắn đã đánh mắt qua nhìn em gái mình.

" Con nói vậy mà nghe được sao? Dù có thế nào thì mẹ cũng không chấp nhận cô ta vào làm dâu Liêu gia đâu, con hãy mau chóng kết thúc mối quan hệ này đi " bà ta vừa nói vừa nhìn Tuyết Giao khó chịu ra mặt.

Trên môi Tuyết Giao cười nhạt, bà ta nghĩ cô muốn vào làm dâu Liêu gia lắm hay sao? Để rồi xem sau khi xong việc thì bà ta còn khinh người được nữa không?

" Mẹ về nhà đi, tối chúng ta sẽ nói chuyện sau "

Hắn không muốn để Tuyết Giao nghe được những lời này, Liêu Minh Tề hiểu tính cách của bà ta thế nào, nên hắn mới kêu Từ Kim Phiên về nhà trước và hắn càng không muốn mọi chuyện đi quá xa.

" Bác gái, con và Minh Tề yêu nhau thật mong bác đừng ngăn cấm tình cảm của chúng con " Tuyết Giao chậm rãi lên tiếng.

" Cô như vậy mà cũng đòi yêu Minh Tề nhà tôi sao? Con trai tôi không thiếu gì những tiểu thư cao quý theo đuổi, với thân phận thấp hèn của cô thì làm sao so được với bọn họ đây " bà ta dùng giọng điệu khinh bỉ để trả lời Tuyết Giao.

" Mẹ đừng nói nữa, càng không được xem thường cô ấy, con không thích điều đó " Liêu Minh Tề lớn tiếng nói.

Quả thật những câu nói của bà ta khiến hắn nghe không lọt vào tai, hắn lớn rồi chuyện của hắn không cần bà ta phải xen vào.

" Mày vì con nhỏ này mà dám lớn tiếng với mẹ à, đúng là đồ bất hiếu "

" Thân phận tôi không bằng bọn họ thật nhưng bà cũng đừng nên xem thường người khác như vậy, bà nghĩ bản thân mình tốt đẹp lắm sao? Bà đã từng làm những gì thì trong lòng bà biết rõ nhất rồi sẽ có một ngày bà phải trả giá cho mọi việc mình đã làm " nói đến đây Tuyết Giao cũng không còn nhường nhịn bà ta nữa.

Tuyết Giao nói như vậy chắc chắn bà ta cũng hiểu ra mà thôi, chuyện bà ta làm chính bà ta là người biết rõ hơn ai hết, cô không muốn nói thẳng ra như vậy sẽ mất vui.

Từ Kim Phiên trợn tròn mặt nhìn Tuyết Giao, bà ta không nghĩ Tuyết Giao lại nói bóng nói gió về chuyện mẹ của Viên Thi, cũng phải bởi vì hai người là bạn thân với nhau, biết rõ về đối phương cũng là chuyện bình thường.

Thế nhưng bà ta lại không kiềm chế được cơn tức giận trong lòng mình, Từ Kim Phiên giơ tay lên định đánh Tuyết Giao có điều là Liêu Minh Tề đã kịp thời ngăn cản.

" Buông mẹ ra, mẹ phải dạy cho cô ta một trận "

" Bà có giỏi thì thử đánh tôi đi xem tôi có để yên cho bà đánh hay không? Bà nghĩ ai cũng muốn vào bước chân vào Liêu gia à? Bà quá ảo tưởng rồi đấy "

" Tuyết Giao, em hãy nhường nhịn một chút được không? " hắn nhìn cô nói.

Là mẹ hắn sai trước nhưng Tuyết Giao cũng không thể vì chuyện đó mà ăn nói như vậy được.

" Bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ không đến công ty làm việc và chúng ta cũng không còn bất ký mối quan hệ nào nữa, nếu mẹ anh muốn thì tôi sẽ cho bà ta toại nguyện "

" Tuyết Giao, ý em là sao? Em đứng lại đó cho anh "

Mặc kệ Liêu Minh Tề có gọi thì Tuyết Giao vẫn không dừng bước, trong tay Tuyết Giao có kha khá bằng chứng phạm tội của hắn rồi vậy nên cô cũng chẳng muốn ở lại đây thêm một giây một phút nào nữa.

Ra ngoài Tuyết Giao với tay lấy túi xách sau đó vui vẻ đi vào thang máy, thật sự mà nói Tuyết Giao không để ý tới những lời nói của bà ta ngược lại tâm trạng cô còn rất thoải mái vì đã thoát khỏi hắn.

Nhất định phải ăn mừng mới được.