Ông Xã Ngốc Nghếch Của Em

Chương 50



" Tìm thấy chưa con. "

Vừa ngắt máy thì Hiểu Tâm quay sang nhìn Nhã Tịnh hỏi.

" Dạ rồi. "

Nhã Tịnh liền gọi xe cấp cứu, Hâm Bằng thì bảo người hầu nhanh chóng chuẩn bị xe. Gọi xong xe cấp cứu thì họ lên xe đi đến nhà của Hồ Điệp với tốc độ nhanh nhất để đón Á Hiên và Sở Tiêu đi cùng đến bệnh viện.

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Cả hai nhà đều đến bệnh viện, bọn họ chạy nhanh vào quầy lễ tân để hỏi về Thiếu Huy và Hồ Điệp.

" Cho tôi hỏi hai bệnh nhân mới được đem vào đây tên là Huyết Hồ Điệp và Bạch Thiếu Huy ở phòng nào vậy? "

Hiểu Tâm hỏi cô y tá.

" Hai người họ đang ở trong phòng phẫu thuật. Cô Huyết thì ở phòng 501, còn anh Bạch thì ở phòng 502. "

" Cảm ơn. "

Vừa nghe y tá nói xong, cả hai gia đình ba chân bốn cẳng mà chạy vào thang máy lên tầng năm. Đến phòng phẫu thuật thì họ phải ngồi bên ngoài chờ.

Á Hiên và Nhã Tịnh thì cứ đi tới đi lui, đứng ngồi không yên, khiến cho Sở Tiêu và Hâm Bằng cũng chóng mặt cả lên. Còn Hiểu Tâm biết ai cũng lo cả, thân làm mẹ thì dĩ nhiên sẽ lo lắng hơn.

" Em đừng đi vòng vòng nữa, anh chóng mặt quá. "

Sở Tiêu và Hâm Bằng đồng thanh.

" Nhưng em lo mà. "

Nhã Tịnh và Á Hiên cũng đồng thanh đáp lại.

" Ai cũng lo hết cả. Hai con cứ ngồi bình tĩnh lại đi. "

Hiểu Tâm nhìn hai người phụ nữ đang đứng trước mặt, ôn tồn nói.

" Vâng... "

Nghe bà nói thế thì hai người cũng gật đầu rồi ngồi xuống ghế.

Sau khi ở trong phòng phẫu thuật một tiếng thì hai vị bác sĩ cũng bước ra, trên trán cũng thấm đẫm mồ hôi. Thấy hai người bác sĩ từ hai phòng bước ra, ba mẹ của Hồ Điệp và Thiếu Huy nhào tới hỏi.

" Con bé có bị gì nặng lắm không bác sĩ? "

Sở Tiêu hỏi.

" Cô ấy bị vật nhọn nhỏ đâm xung quanh người và bị gãy tay trái do lăn trên lề đường, cô ấy cũng không bị gì nguy hiểm đến tính mạng cả, một phần cũng là do chàng trai đi cùng với cô ấy đã bảo vệ cho. "

" Vậy thì tốt quá. "

" Nhưng do tinh thần bị căng thẳng quá mức, cộng với viêc bị thương khắp người nên bây giờ vẫn chưa tỉnh. "

" Vậy còn Thiếu Huy thì sao ạ? "

Nhã Tịnh hỏi.

" Còn chàng trai thì bị thương nặng hơn cô gái, đầu thì đập vào đá trong lúc lăn trên đường, nhưng sẽ không để lại di chứng gì đâu, chỉ là khi tỉnh lại sẽ cảm giác đầu đau như búa gõ thôi. "

" Chúng tôi có thể vào thăm rồi chứ? "

Hiểu Tâm hỏi.

" Người nhà có thể vào thăm rồi. "

Được sự đồng ý của hai vị bác sĩ, hai nhà người họ chạy như bay vào phòng bệnh của cô và anh. Hồ Điệp và Thiếu Huy nằm chung một phòng, hai người chỉ cách nhau một cái bàn để đèn ngủ.

Thấy bóng dáng của cô và anh đang nằm trên giường, ai nấy cũng đều đau quặng cả lòng.

Xung quanh đầu của Thiếu Huy quấn một miếng băng trắng, tay trái cũng tương tự như thế. Còn Hồ Điệp thì phải bó bột ở tay trái, cả tay lẫn chân cũng quấn băng như anh.

" Haiz, thật là, sao chuyện này lại xảy ra ngay vào ngày lễ kỉ niệm hai năm cưới của hai đứa chứ. "

Hiểu Tâm thở dài chán nản.

" À đúng rồi! "

Nhã Tịnh dường như nhớ được điều gì đó, chợt hô lên một tiếng.

" Lúc trên đường đến bệnh viện thì bên cảnh sát có gọi báo cho con về nguyên nhân xảy ra tai nạn của hai bọn nhỏ. "

" Vậy nguyên nhân là gì? "

" Con nhớ họ báo là do có người cắt đứt dây thắng xe. "

" Ai lại chơi cái trò như thế chứ. Thiếu Huy và Hồ Điệp từ trước đến nay có làm hại hay xích mích gì với ai đâu chứ... "

" Không phải. Con vừa mới nhớ ra một chuyện. "

Hâm Bằng lên tiếng, gây sự chú ý cho mọi người.

" Chuyện gì? "

" Con còn nhớ cách đây chắc cũng khoảng bốn tháng, hai đứa có đụng phải một nhóm thanh niên trong lúc đi chơi đấy. Vì bảo vệ Hồ Điệp mà Thiếu Huy đã đánh nhau với chúng. "

" Cái gì?! "

Á Hiên, Sở Tiêu, và Cẩn Y giật mình khi nghe Hâm Bằng kể lại. Sao bọn họ lại không hề biết gì đến chuyện này hết vậy?

" Bác nói vậy là sao? Chị con và anh Thiếu Huy đã gặp chuyện gì à? "

Cẩn Y hỏi ông.

" Cụ thể thì bác không biết, nhưng bác có nghe Thiếu Huy bảo rằng Hồ Điệp bị đám người xấu quấy rối, nhưng vì con bé không muốn đi theo bọn chúng nên đã bị tát một cái, Thiếu Huy thấy thế thì lao vào đánh nhau với đám người đó. "

" Vậy hai anh chị có bị thương gì nặng không bác? "

" Không. Chỉ có Hồ Điệp thì bị tát một cái thôi. "

" Ra là vậy. "

" Sao hai vợ chồng tôi không nghe gì về việc này hết? "

Sở Tiêu nói.

" Chắc có lẽ con bé không muốn khiến cho mọi người lo lắng đấy. Sống chung với Hồ Điệp một khoảng thời gian cũng không ngắn, nên cả gia đình chúng tôi cũng hiểu được một phần của con bé. "

" Thật là hết nói nổi. "

" Nhưng có một chuyện tôi cứ thắc mắc mãi? "

Á Hiên lên tiếng hỏi.

" Chuyện gì vậy? "

Nhã Tịnh cũng quay sang nhìn bà.

" Sao đám người đó lại biết xe đó là của hai đứa nhỏ? Với cả, theo tôi thì đám người đó chỉ thuê người làm việc đó thôi. "

" Như thế cũng đúng, nhưng tôi vẫn mong cảnh sát điều tra cho rõ vụ này. "

Nghe Nhã Tịnh nói, ai nấy cũng đều gật đầu đồng ý. Đụng đến ai không đụng, nhưng lại đụng đến lá ngọc cành vàng của nhà họ Huyết đã là sai lầm, lại còn đụng đến con cưng của nhà họ Bạch thì đã sai lầm nay lại còn sai lầm hơn.

\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_

 
Mọi người nhớ like và rate cho mình 5 sao nhé. Mình xin cảm ơn các bạn đã đọc truyện của mình