Paparazzi Hóng Drama

Chương 25



Trên bàn cơm, Hạ Trừng Trừng và Kim Nhất Phàm gặp nhau chính thức.

Tạ Tân Dao giới thiệu hai người, Hạ Trừng Trừng nở nụ cười lễ phép, còn mở miệng khen: “Em họ đẹp trai thật đấy, còn đẹp trai hơn trên màn ảnh.”

Kim Nhất Phàm lại giống như mấy cậu nhóc trong thời kì phản nghịch, vẻ mặt lạnh nhạt. Cậu không thèm để ý Hạ Trừng Trừng, ngồi cạnh Tạ Tân Dao, cầm đũa định ăn cơm.

Hạ Trừng Trừng không thấy kì quái.

Lúc trước xem phim đã thấy bình luận, fans đều nói Kim Nhất Phàm lạnh lùng không thích nói chuyện, là phiên bản nam chính trong tiểu thuyết truyện tranh các kiểu.

Lúc này hai người gặp nhau ở phòng âm nhạc lần đầu, Hạ Trừng Trừng cũng cảm thấy cậu nhóc cách người ngàn dặm này không dễ chơi tí nào.

Dù sao cô chỉ diễn kịch với Tạ Tri Hành thôi, em họ lạnh lùng thì liên quan gì cô chứ?

Nhưng giây sau, em trai họ lạnh lùng bị mẹ thân yêu của cậu đánh ót bằng vật thể kì lạ.

Hạ Trừng Trừng:!!!

Tạ Tri Hành và Kim Hồng Huy vẫn bình tĩnh, cứ như đây là cảnh bình thường mỗi ngày.

Kim Nhất Phàm ôm ót, lập tức thẳng người ồn ào: “Mẹ! Con đẹp trai vậy mà, sao mẹ cứ đánh đầu con mãi thế? Lỡ con xấu vì bị đánh thì sao?”

Hạ Trừng Trừng:????

Đã bảo là nam chính từ sách xé ra cơ mà?

Tạ Tân Dao chống nạnh, mắng to: “Chóa con! Đây là lần đầu chị dâu họ của con đến nhà ăn cơm! Lễ phép của con đâu? Giáo dưỡng đâu rồi? Bị chó ăn rồi à?”¬¬¬

Kim Nhất Phàm bĩu môi, làm mặt khó chịu.

Hạ Trừng Trừng nhìn món đồ trong tay Tạ Tân Dao, là cái chổi nhỏ.

Cô nhìn Tạ Tri Hành theo bản năng, làm mặt quỷ với anh.

Hạ Trừng Trừng: Lúc nhỏ chắc anh cũng bị cô cầm chổi lông gà đánh hả?

Tạ Tri Hành quay đầu nhìn, thế mà hiểu được ánh mắt của cô, anh làm vẻ mặt cao ngạo.

Tạ Tri Hành: Anh tài giỏi vậy sao cô đánh anh được?

Hạ Trừng Trừng hơi nghi ngờ.

Sau đó nghe Tạ Tân Dao dạy dỗ Kim Nhất Phàm: “Con bao lớn rồi hả? Sao không học theo Tạ Tri Hành hả?”

Điển hình kiểu con nhà người ta càng giỏi, không biết là dùng để khen Kim Nhất Phàm hay là thật. Nhưng Tạ Tri Hành rất hưởng thụ việc này, eo anh thẳng hơn hơn, gương mặt lại viết mấy chữ ‘đợi khen ngợi’.

Sau đó Tạ Tân Dao đổi giọng: “Thằng nhóc kia chỉ cần đánh ba, bốn trận là ngoan! Sao con bị đánh năm, sáu trận mà không ngoan thế?”

Tạ Tri Hành:???

Hạ Trừng Trừng: 23333

Kim Nhất Phàm: “Ha ha ha!”

Kim Nhất Phàm cười muốn điên, ôm bụng: “Tạ Tri Hành, anh cũng bị mẹ em đánh á? Đáng lắm!”

“Anh chỉ bị đánh một lần…” Tạ Tri Hành đáp, trong giọng có mấy phần oán trách, “Cô ơi, cô tính sai rồi.”

“Thật à?” Tạ Tân Dao không để bụng, “Dù sao sau khi bị đánh thì ngoan liền!”

Chợt, Tạ Tân Dao cầm chổi lông gà đánh Kim Nhất Phàm: “Con cũng học theo anh họ con đi! Bị đánh một lần là ngoan, biết chưa?”

Tạ Tri Hành: “….” Cảm ơn, không cần nhấn mạnh đâu!

“Được rồi.” Kim Hồng Huy xuống núi giảng hòa, “Đừng dạy con trên bàn cơm! Để Trừng Trừng chê cười rồi! Đồ ăn sắp lạnh rồi, ăn thôi!”

Tạ Tân Dao hung hăng trừng Kim Nhất Phàm một cái, cậu vội cúi đầu làm ra vẻ ngoan ngoãn. Hai người lại ngồi xuống.

Sau đó mọi người vừa ăn vừa trò chuyện.

Không khí bữa ăn của nhà họ Kim rất ấm áp.

Hạ Trừng Trừng vẫn luôn cười nói với Tạ Tân Dao, cơm ăn nhiều hơn hai chén.

Kim Nhất Phàm ở cạnh nhìn cô với ánh mắt khinh bỉ, ánh mắt kia cứ như nói: Còn ăn hai chén cơm, tố chất của nghệ sĩ nữ đâu rồi?

Hạ Trừng Trừng chống nạnh trừng mắt với cậu: Liên quan gì cậu!

Tạ Tân Dao và Hạ Trừng Trừng nói chuyện nhà xong, vội tám nhảm: “Đúng rồi, Tri Hành, cô nghe bảo công ty các con đang chuẩn bị quay [Cuộc sống rảnh rỗi] à?”

Tạ Tri Hành trả lời từ tốn: “Vâng, show này yêu cầu khách mời đi trải nghiệm cuộc sống nông thôn, làm việc nhà nông, gần đây khá hot. Mùa 1 đã quay xong, bây giờ bắt đầu quay mùa mới.”

Kim Hồng Huy xen mồm: “Dượng có xem show đó, khách mời đều oán trách là rất mệt, có thể so với [Nhật ký biến hình] đó, thật hay giả thế?”

“Là thật đấy ạ.” Tạ Tri Hành cười, “Chủ yếu là cuộc sống ở nông thôn, chỉ có làm việc nhà nông thật mới có cảnh để chiếu chứ. Gần đây đạo diễn Du chạy đến nông thôn hàng ngày, đang nghĩ cách hành hạ khách mời đó ạ!”

Tạ Tân Dao làm vẻ mặt thương tiếc, “Còn hành hạ cơ á? Vậy ai tham gia show này thì thảm lắm!”

Sau đó bà quay lại, chỉ về phía Kim Nhất Phàm, “Cũng tới kì nghỉ hè rồi, để Nhất Phàm đi trải nghiệm chút đi!”

Kim Nhất Phàm:???

Kim Nhất Phàm vội buông con cá nướng, lau mỡ trên miệng: “Mẹ, mẹ nghe lại đi, lời mẹ nói là lời của con người nói đó hả?”

Tạ Tân Dao nhướn mày, đôi mắt bễ nghễ thể hiện vị trí chủ gia đình, “Có ý kiến à?”

Kim Nhất Phàm nuốt nước miếng, “Không có.”

Cậu cúi đầu ăn cá tiếp, nhưng trong giây phút này, cá nướng chanh do đầu bếp có sao Michelin nấu không còn ngon nữa.

Tạ Tân Dao lại hỏi chi tiết show, biết độ khó của show tăng cao, bà càng vui vẻ, kiên quyết muốn để Kim Nhất Phàm đi trải nghiệm!

Kim Nhất Phàm làm vẻ mặt đau khổ, nghĩ hoài vẫn không ra lý do không đi.

Sau khi kết thúc bữa tối, Kim Nhất Phàm đột nhiên hỏi Tạ Tri Hành: “Tham gia đột xuất vậy có gì không ổn không anh? Đá khách mời khác ra sẽ bị fans mắng đó!”

“Không đâu.” Tạ Tri Hành đánh nát mộng đẹp của Kim Nhất Phàm, trong giọng mang theo chút vui mừng khi có người gặp họa, “Có thêm người làm việc, anh tin khách mời khác càng vui ấy chứ. Nhiều lắm là thêm một VJ quay phim thôi mà, anh bỏ tiền được.”

Tạ Tri Hành nói rất chính khí, Kim Nhất Phàm không nghĩ được câu nào phản bác.

Thế là được quyết định như vậy.

*

Sau khi ăn xong, cả nhà Tạ Tân Dao ra ngoài tiễn Hạ Trừng Trừng.

Bà nắm chặt tay cô, làm vẻ mặt chỉ hận gặp nhau quá muộn, “Trừng Trừng à! Sau này nhớ đến nhà chơi nhiều nhé!”

Hạ Trừng Trừng cũng thích Tạ Tân Dao, dịu dàng ôm bà: “Cô yên tâm! Con sẽ thường đến chơi!”

Tạ Tân Dao cầm một hộp quà đưa cô: “Đây là vòng cổ kim cương cô mới thiết kế gần đây, rất hợp với bộ váy của cháu đấy, coi như là món quà lần đầu hai cô cháu ta gặp nhau!”

Tạ Tân Dao là nhà thiết kế châu bá nổi tiếng, có thương hiệu riêng, nhãn hiệu châu báu của bà cũng được xem là thương hiệu xa xỉ, có mức độ nổi tiếng trong giới thượng lưu.

Cô mở hộp trang sức ra, bên trong là kim cương màu xanh biển to bằng ngón cái, nó chiếu lấp lánh dưới ánh đèn biệt thự, khiến Hạ Trừng Trừng không dời mắt nổi.

Kim cương to như vậy rất đắt. Hạ Trừng Trừng biết quan hệ của cô và Tạ Tri Hành, định từ chối nhưng thấy ánh mắt mong đợi của bà, cô có chút do dự.

Nghĩ một hồi, Hạ Trừng Trừng thay vẻ mặt vui vẻ, chân thành nói: “Vòng cổ đẹp quá! Cảm ơn cô ạ!”

Tạ Tân Dao cũng rất vui mừng, bà ghét nhất là cái kiểu ngại ngùng khi được người lớn tặng quà của đám trẻ gần đây, rõ ràng rất thích nhưng lại cứ ra vẻ ‘sao không biết xấu hổ’ các kiểu.

Tạ Tân Dao rất thích Hạ Trừng Trừng, dứt khoát, không làm ra vẻ! Thích thì nhận, nhà họ Tạ bọn họ có thiếu hai món châu báu như vậy đâu chứ?

Lúc Hạ Trừng Trừng vui vẻ ngắm vòng cổ, Tạ Tân Dao lại dùng ánh mắt ra hiệu cho Tạ Tri Hành.

Nhưng Tạ Tri Hành và Tạ Tân Dao lại không có cái sự ăn ý giữa cô cháu kia. Tạ Tân Dao ra hiệu nửa ngày mà anh không hiểu ánh mắt kia của bà là gì.

Tạ Tân Dao chịu không được, quát lớn: “Còn ngẩn người đó làm gì? Còn không mau đeo vòng cổ cho vợ con?”

Tạ Tri Hành tỉnh táo, cười nói, “Vâng.”

Anh cầm vòng cổ, nhẹ nhàng run run.

Kim cương màu xanh to bằng ngón cái là trung tâm, trên vòng cổ còn có không ít vụn kim cương được đính lên, màu sắc từ màu xanh nhạt dần đến màu trắng.

Toàn bộ vòng cổ được khảm nạm tỉ mỉ, giá trị xa xỉ.

Ngón tay của Tạ Tri Hành di chuyển theo vòng cổ, chậm rãi chuyển ra sau Hạ Trừng Trừng.

Anh dịu dàng đeo vòng cổ cho cô, sa đó nhẹ nhàng đẩy mái tóc quăn dài của cô sang một bên. Phần lưng trắng nõn trơn bóng của cô lộ ra, cứ như ngọc ấm, không chút lỗ chân lông.

Hô hấp của anh dồn dập.

Anh cúi đầu, cẩn thận đóng khóa, khí ấm chậm rãi phả lên cổ cô.

Đột nhiên, Tạ Tri Hành nghe thấy tiếng đập mạnh, không biết là tiếng tim anh đập, hay của cô nữa.

“Đẹp quá ~” Hạ Trừng Trừng vội phá vỡ không khí kiều diễm này. Cô cúi đầu nhìn kim cương xanh, “Cô ơi, con thích vòng cổ này lắm ~”

“Thích là được! Brand của cô còn nhiều lắm! Sau này bảo Tri Hành dẫn con tới chọn! Thích gì thì lấy đi!”

Tạ Tân Dao rất hào phóng, cứ như thứ bà muốn tặng không phải châu báu giá trị xa xỉ, mà là mấy cân cải trắng rẻ tiền ngoài chợ.

Tạ Tân Dao còn nói nhỏ bên tai cô: “Con đừng thấy Tri Hành có vẻ lạnh nhạt, không quan tâm gì, nó ấy à, điển hình là kiểu người ngoài lạnh trong nóng đấy, nó đối xử với người mình để ý tốt lắm! Con muốn gì cứ nói với nó, đừng để mình chịu thiệt nhé!”

Hạ Trừng Trừng quay đầu nhìn Tạ Tri Hành đang đứng thẳng dưới ánh đèn, bộ vest phẳng phiu càng làm anh đẹp trai hơn. Mày kiếm mắt sáng cứ như ngọn núi xa xôi không với tới, nhưng lại mang theo sự dịu dàng vô tận.

“Con biết rồi ạ ~” Hạ Trừng Trừng cười, “Con sẽ không khách khí với anh ấy đâu ~”

*

Về tới nhà, Hạ Trừng Trừng tạm biệt Tạ Tri Hành, tỏ vẻ phải về phòng tháo trang sức, tẩy trang.

Có lẽ do buổi tiệc nhà hôm nay khiến quan hệ hai người gần gũi hơn, Tạ Tri Hành dịu dàng đáp, “Được.”

Không khí tràn ngập hơi thở thân thiết, giọng nói dịu dàng của Tạ Tri Hành khiến người đắm chìm.

Hạ Trừng Trừng cảm thấy, nếu không phải biết anh sẽ thay đổi sau này thì chắc cô sẽ chấp nhận tiếp xúc thân mật với anh hơn.

Trong giây phút ấy, Hạ Trừng Trừng nghĩ, Tạ Tri Hành như này không trở nên tàn ác hơn thì tốt biết bao?

“Đúng rồi.” Lúc Hạ Trừng Trừng lên nhà, Tạ Tri Hành hỏi, “Em có muốn tham gia show [Cuộc sống rảnh rỗi] kia không?”

Đây là một show đứng đầu, cho dù nhiệm vụ trong show rất nặng, nhưng các nghệ sĩ đều muốn tham gia.

“Sau hai việc Qúy Tĩnh Hàm và [Tiên Quyết], danh tiếng của em cũng tốt hơn rồi.” Tạ Tri Hành giải thích, “Show này có thể kéo thêm không ít fans cho em đó, yên tâm, anh sẽ dặn đạo diễn Du nhẹ tay với em, sẽ không để em làm việc vất vả quá mức.”

Tạ Tri Hành vẫn nhớ rõ yêu cầu trong hợp đồng hôn nhân của hai người, trong đó có một điều kiện là cố gắng giúp Hạ Trừng Trừng trở thành đỉnh lưu, bao gồm những tài nguyên của Thiên Thịnh.

Mặc dù không biết Hạ Trừng Trừng có muốn đè đầu Diệp Thi Văn rồi cướp lại Hàn Gia Lâm hay không, nhưng ở chuyện giúp cô tẩy trắng thì anh vẫn chấp nhận giúp đỡ.

Hạ Trừng Trừng dựa vào tay vịn cầu thang, nửa đùa nửa nghiêm túc nói, “Cho nên hôm nay anh lừa cô à? Rõ ràng có thể diễn trò trong show!”

Tạ Tri Hành sửng sốt, không nghĩ mạch não của cô lại thế: “Tình huống bình thường thì không được, đạo diễn Du không chịu đâu. Nhưng anh có thể hối lộ ông ấy.”

Anh ngẩng đầu nhìn cô: “Nên em có muốn tham gia không?”