- Tụi mày may mắn đó. Chỉ trong chớp mắt thôi. Sẽ không cảm thấy gì đâu.
Nghe tên găng-xtơ điệu bộ hung dữ cười nói, Spader lo lắng hỏi:
- Sao mi biết?
Hai gã cô hồn hướng mũi súng máy vào tụi mình, giữ cho hai đứa không được bước ra khỏi đường tàu. Bên phải, một đoàn tàu điện ngầm đang lăn bánh tiến thẳng tới mình và Spader.
Chuyến về Trái Đất chẳng vui vẻ chút nào.
Tên hung dữ trả lời:
- Tin tao đi. Tụi mày sẽ không còn nguyên xác để cảm thấy được gì đâu.
Sao lại có thứ suy nghĩ tàn nhẫn thế chứ?
Tên nhút nhát bảo đồng bọn:
- Tụi mình chỉ định hù chúng thôi mà.
Hình như tên này có suy nghĩ khác. Mình thích thằng cha này. Ít ra là thích hơn gã muốn hai đứa mình phải chết.
Tên găng-xtơ hung dữ cười khểnh:
- Thì chúng sẽ sợ hết vía đó chứ. Ngay trước khi chúng vồ được con tàu.
Hay con tàu vồ được tụi mình!
Gã nhút nhát phản đối:
- Nhưng…
- Ê, tụi mình đang chủ động cuộc chơi mà.
Đường ray dưới chân mình rung lên vì đoàn tàu tử thần đang rầm rầm tiến tới. Đèn pha rọi vào hai đứa mình. Tiếng còi hú lên lanh lảnh. Người lái tàu chắc hẳn đã nhìn thấy tụi mình, nhưng quá muộn, không ngừng lại kịp. Con tàu tốc hành sẽ cứ phải phóng qua dù có chúng mình trên đường ray hay không.
Hai bạn tin không? Thây kệ những gì gã găng-xtơ hung ác tưởng bở, mình không sợ. Vì mình đã tính được đường thoát thân. Sẽ đơn giản thôi nhưng phải chính xác từng giây.
Spader thì thầm:
- Chuồn thôi, anh bạn. Nát thây đến nơi rồi.
Mình can:
- Khoan.
Lẫn trong tiếng còi tàu inh ỏi, giọng thằng cô hồn hung ác gào lên:
- Bye bye hai nhóc!
Đoàn tàu đã tới gần. Spader rên rỉ:
- Ôi, Pendragon!
- Vọt!
Mình hét to, nắm tay Spader. Cả hai nhảy lùi ra sau, vọt khỏi đường tàu. Lập tức, đoàn tàu vù vù phóng qua ngay trước mặt hai đứa mình. Hừ, hai tên găng-xtơ ngu ngốc tưởng tụi mình cứ đứng ì ra đó để thành hai đống bầy nhầy dưới bánh tàu sao?
Mình la lớn:
- Chạy!
Con tàu đang băng băng phóng đi giữa hai tên găng-xtơ và tụi mình. Nhờ con tàu làm lá chắn, Spader chạy theo mình tới nhà ga bỏ hoang. Cầu cho đoàn tàu có nhiều toa đủ để bảo vệ hai đưa mình tới đó kịp. Từ cổng ống dẫn tới sân ga cũ chừng bốn mươi mét. Đoạn đường không xa, nhưng hiểm nghèo vì chúng mình phải chạy trên một đường ray song song với đường ray có con tàu đang chạy. Chỉ sảy một bước là ngã què ngay.
Mình liếc vội về phía sau để xem con tàu dài bao nhiêu. May quá, vẫn còn nhiều toa rùng rùng nối nhau. Cơ hội vẫn còn. Mình tính sẽ tới kịp nhà ga vừa lúc đoàn tàu vượt qua hai đứa. Vậy là tụi mình có thể nhảy lên sân ga và thoát thân. Mình nhìn lại lần nữa:toa cuối cùng đã tới gần. Mình kêu lên với Spader:
- Bám sát tôi.
Một giây sau, toa cuối cùng vụt qua. Mình đứng khựng lại, sẵn sàng nhảy qua đường ray và leo lên sàn nhà ga hoang phế. Nhưng những gì thoáng nhìn thấy khiến mình đứng lặng người. Hai đứa mình đang đứng trước một sân ga hoang phế để nhìn thấy…
Nó không còn hoang phế nữa.
Không thể nào tin nổi. Cho đến lúc này, mọi thứ vẫn còn chính xác như những gì mình nhớ: ống dẫn, cổng vào, những đường ray, thậm chí vị trí sân ga. Mọi thứ đều đúng như vậy, chỉ trừ … nhà ga. Nhà ga sáng choang và đầy những người. Cửa phòng vé mở, đang bán vé cho hành khách ùa xuống cầu thang; gạch men cáu bẩn, dập vỡ trên tường giờ trông mới tinh và sạch bóng; lại còn có cả một quầy báo đang tới tấp bán báo cho mọi người xúm xít mua. Thế này là thế nào?
Spader cảnh giác:
- Không thể đứng đây được, anh bạn.
Đúng vậy. Hai đứa nhảy qua đường tàu, đu lên sân ga. Mọi người một thoáng nhìn tụi mình. Chắc họ chưa bao giờ thấy ai bò qua đường tàu đang hoạt động, nhất là vừa có một con tàu vũ trụ phóng qua. Spader đứng dậy, nở nụ cười thật dễ thương và nháy mắt với một bà già đang trợn mắt nhìn:
- Không có gì đâu, má. Kiểm tra thường lệ thôi mà.
Mình chợt loé lên một ý. Lách qua những hành khách, mình tiến tới quầy báo. Một chồng báo để ngay trước mặt quầy. Nếu mình nghĩ đúng, báo chí sẽ cho mình biết những điều cần biết. Cầm lên một tờ, nhìn trừng trừng trang bìa, toàn thân mình tê dại.
Tới sát sau lưng mình, Spader hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Mình nói mà không tin nổi những gì đang nói:
- Đó là năm 1937. Trái Đất Thứ Nhất là vào năm 1937.
Spader nói, cố gắng hiểu ý mình nói gì.
- Phải. Nhưng… nghĩa là sao?
- Có nghĩa đây là lãnh địa quê mình. Nhưng vào thời gian… hơn nửa thế kỷ trước khi mình ra đời.
Ngày tháng trên tờ báo là ngày 10 tháng Ba năm 1937. Không thể tin nổi những gì mình đang nhìn thấy, nhưng nó rành rành trên giấy trắng mực đen.
Người bán báo làu bàu:
- Nào, mua hay không? Đây không phải là thư viện cho mượn sách báo đâu.
Anh ta mập lùn, vẻ cáu kỉnh với bộ râu rậm mấy ngày chưa cạo, đầu sùm sụp cái mũ lưỡi trai, miệng nhai điếu xì gà ú ù trông như cái que mục. Mùi xì gà cũng không khá gì hơn hình dáng xấu xí của điếu thuốc. Từ từ đặt tờ báo xuống, mình nhìn quanh ga. Giờ thì đã rõ. Nhà ga mở cửa vì… nó chưa bị bỏ hoang.
Lúc này mình mới để ý đến quần áo của mọi người. Trông giống như trong một phim thời… xửa thời xưa. Đàn ông mặc com-lê, đội mũ nỉ; đàn bà váy áo phủ kín chân. Không hề thấy một cái quần jean hay một đôi giầy đế mềm.
Tụi mình đang thật sự sống trong quá khứ.
Một tiếng nói bỗng vang lên sau lưng mình:
- Chào, Buck Rogers (Buck Rogers: nhân vật khoa học giả tưởng nổi tiếng với các cuộc thám hiểm trong không gian trong truyện tranh cùng tên của nhà văn Mỹ Philip Francis Nowlan, xuất bản từ năm 1928. (Nxb)). Có đem tí gì khác lạ từ không gian về không?
Cả hai đưa đều quay lại để thấy một người Mỹ gốc Phi cao lớn, tóc bạc; mặc chiếc áo choàng len khăn dài đang bước lại. Buck Rogers? Ồ, phải rồi. Mình và Spader vẫn còn đang mặc bộ đồ bơi của Cloral. Chắc cả hai đang nổi bật như màu cam trên nền đen vậy.
- Xin lỗi. Lần sau tôi sẽ nhận ra ông ngay.
Ông ta cười khà khà:
- Không sao. Cho ta gửi lời thăm hỏi tới Ming Kẻ-nhẫn-tâm (Ming the Merciless: một bạo chúa độc ác trong truyện tranh khoa học giả tưởng Flash Gordon, được xuất bản lần đầu vào tháng 1 năm 1934, nhằm cạnh tranh với truyện Buck Rogers.(Nxb))
Thình lình tiếng súng máy rền vang nhà ga.
Mọi người vừa la thét vừa cúi rạp trên sàn. Không thể tin nổi. Chẳng lẽ hai tên găng-xtơ đang bắn? Spader và mình khom người, nhìn về cuối sân ga, nơi phát ra tiếng súng. Hai tên cô hồn đứng sừng sững, mặt vẫn giấu sau khăn tay trắng. Chính tên hung ác đã lia tràng súng máy lên trần. Vũ khí vẫn còn bốc khói.
Hắn gào lớn:
- Tất cả không được nhúc nhích. Tụi tao đang tìm kiếm hai thằng mặc bộ đồ của người ngoài không gian.
Hai đứa mình đó. Không cách nào lẩn trong đám đông này được. Mình nhìn quanh, hy vọng có một cảnh sát đang làm nhiệm vụ. Mà nếu có, chắc anh ta cũng sợ hai tên côn đồ ngu ngốc này đến vãi linh hồn như những người khác, vì chẳng hề thấy anh ta chường mặt ra. Tụi mình phải tự lo cho thân thôi.
Hai gã găng-xtơ chậm rãi rảo khắp ga, quét mắt nhìn đám đông. Mọi người quanh mình rúm lại vì sợ. Mình bắt gặp ánh mắt sợ sệt của một người đàn bà nhìn mình. Bà ta biết hai đứa mình chính là kẻ mấy gã kia đang tìm kiếm. Nhưng bà ta im lặng. Có thể bà ta sợ bị lọt giữa làn đạn nếu xảy ra đọ súng. Spader và mình nhìn nhau. Hết đường tẩu thoát. Bỗng có tiếng la lên:
- Đây! Chúng đây này!
Đó là thằng cha bán báo. Mình ngửng lên nhìn, hết hồn vì thấy hắn vươn ra ngoài quầy, chỉ tay về phía chúng mình mà la toáng lên. Thằng cha tốt bụng gớm.
Hai đứa mình chỉ còn cách đứng dậy. Mọi người vẫn nằm yên dưới đất. Nếu hai tên găng-xtơ nổ súng, chúng hạ tụi mình thật dễ như chơi. Mình liền nghĩ đến mấy từ “trong tầm ngắm”. Có lẽ “trong tầm bắn” thì đúng hơn.
Tụi găng-xtơ quay sang phía tụi mình, nâng vũ khí…
- Tất cả vụ lộn xộn này là thế nào?
Tiếng nói đó là của ông già Mỹ gốc Phi đã gọi mình là Buck Rogers. Ông chen vào giữa mình và Spader, choàng vai hai đứa, oang oang hỏi hai tên cô hồn:
- Tưởng bắn đùng đùng như vậy là tống khứ được hai người không gian này sao? Không đâu, thưa quí ông. Tôi từng thấy cảnh này trên phim rồi. Trúng đạn, họ sẽ nhân bản thành hai. Muốn chứng kiến cảnh đó sao? Muốn được ngắm nhìn hàng tá người không gian nhỏ bé xanh lè chạy loăng quăng khắp nơi à?
Gã hung ác quát tháo:
- Xéo ngay, lão già. Trừ phi lão muốn phóng lên vũ trụ cùng chúng nó.
Ông lão đáp:
- Cũng là một ý hay đấy nhỉ?
Ngay lúc đó, một tàu điện ngầm tiến vào ga. Nhưng thay vì phóng qua, đoàn tàu này đang từ từ giảm tốc.
Ông già cười khùng khục:
- Tớ vẫn ước ao được biết ở trển, ngoài không gian có cái gì. Chắc đây là dịp may hiếm có của tớ!
Thằng cô hồn cười cười nâng súng, sẵn sàng nhả đạn. Tên thứ hai lo lắng hết nhìn đồng bọn rồi lại nhìn tụi mình. Gã hung ác nói:
- Tuỳ lão. Thích thì chiều.
Nhưng giọng của ông già chắc như đinh đóng cột làm tên hung ác do dự:
- Nhìn quanh đi. Tất cả mọi người đang chứng kiến việc mi làm đó.
Tên găng-xtơ nhút nhát nhìn những người chung quanh đang gắn mắt vào chúng. Tên hung ác cũng vội đảo mắt nhìn quanh. Hắn đang nghĩ lại.
Tàu điện ngầm đã ngừng lại, cửa mở và hành khách tràn xuống sân ga. Một số nhìn thấy cảnh đang diễn ra, vội co giò chạy. Những người khác nằm mọp trong khoang tàu. Ông già vẫn choàng tay lên vai hai đứa mình, đưa hai đứa tiến tới đoàn tàu. Vừa đi ông vừa tiếp tục nói:
- Tất cả những người lương thiện này đều là nhân chứng. Đây đâu phải là một ngõ nhỏ hoang vắng.Tụi bay không thể núp trong bóng tối. Hành động xấu xa của tụi bay lồ lộ, mọi người đều thấy, đều nhớ.
Rõ ràng ông lão đã điều khiển được ý nghĩ của hai gã găng-xtơ. Giờ thì ngay cả gã hung ác cũng lưỡng lự. Trong khi đó chúng mình đã tới gần cánh cửa tàu mở sẵn. Mình chỉ mong sao cửa đừng đóng lại trước khi tụi mình kịp tới nơi. Tiếng ông già vẫn vang vang:
- Ta tin hai ngươi là những quý ông đủ khôn ngoan để hiểu những lời ta nói.
Mình không nghĩ hai gã găng-xtơ hiểu nổi được điều gì. Ông già đang làm chúng rối trí thì có. Rất tốt, miễn sao hai đứa mình đủ thời gian tẩu thoát. Thây kệ những gì đang lùng bùng trong đầu óc hai gã cô hồn. Ông già xoay ngược hai đứa mình lại sao cho mặt vẫn hướng về hai gã găng-xtơ còn lưng quay vào cửa tàu điện đang mở, và tiếp tục dịch chuyển. Rồi ông nhẹ nhàng đẩy hai đứa về phía sau, lên tàu. Chỉ còn một giây sau là cả ba người đã ở trong khoang. Lúc này thì mình cầu mong cho cửa đóng lại ngay.
Ông già mỉm cười bảo hai tên găng-xtơ:
- Ta rất hãnh diện vì các quí ông. Hai người quả là hai quý ông vững chãi.
Mọi người chờ đợi chuyện xảy ra. Hai tên cô hồn há hốc mồm. Không một ai trên sân ga dám nhúc nhích. Mình, ông già và Spader đứng ngay sau cánh cửa mở.
Thời gian như ngừng lại.
Rồi tiếng chuông reo vang trên tàu và cánh cửa sắp khép lại. Điều đó khiến hai tên găng-xtơ bừng tỉnh. Chúng nhảy lên tàu. Nhưng vì ở xa phía sau tụi mình nên chúng chỉ kịp nhảy vào toa tuốt phía sau. Ngay lúc đó ông già xô hai đứa mình tới trước. Cả ba nhảy khỏi tàu, lên lại sân ga vừa đúng lúc cửa tàu đóng chặt… với hai gã cô hồn kẹt lại trong khoang tàu!
Một giây sau tàu chuyển bánh. Ba người đứng nhìn đoàn tàu lướt qua, mang theo hai gã găng-xtơ. Tên côn đồ hung ác giận dữ như điên, cố sức cạy cửa, nhưng quá muộn. Tới một ga khác tàu sẽ dừng… cho chúng xuống. Ông già cười vẫy tay khi đoàn tàu khuất dần vào đường hầm. Chung quanh mình, hành khách bắt đầu rộn ràng hoạt động lại. Tất cả đều có vẻ bàng hoàng, nhưng không ai bàng hoàng hơn mình và Spader.
Spader kêu lên:
- Không tin nổi! Ông làm chúng như ngây như dại.
Mình nói với ông già:
- Cháu không biết nói sao để cám ơn ông đã cứu mạng hai đưa cháu.
Nụ cười thân mật biến ngay khỏi mặt ông già. Chỉ một thoáng, từ một ông ngoại dễ thương, nồng hậu, ông trở thành một con người nghiêm nghị đang làm nhiệm vụ.
- Theo ta.
Ông lão nghiêm trang ra lệnh, và bước đi. Hai đứa mình không nhúc nhích. Spader thì thầm:
- Có nên không?
Mọi người bắt đầu xúm quanh hai đứa. Họ e dè cứ như tụi mình là hai con vật sổng khỏi vườn thú. Chúng mình vừa gây ra một vụ lộn xộn lớn, và chắc họ muốn biết lý do. Ở lại đây không ổn rồi.
- Nên quá đi chứ.
Mình bảo Spader rồi chạy theo ông già. Tuy già nhưng ông ta rất nhanh nhẹn. Ông ta đã lên được nửa cầu thang dẫn lên đường phố. Hai đứa mình vượt qua cửa quay, chạy theo. Mải đuổi cho kịp ông già, mình không kịp nghĩ xem sẽ thấy gì bên ngoài nhà ga. Nhưng khi lên hết cầu thang, mình thực sự choáng ngợp vì những gì trước mắt.
Chúng mình đang ở trong một thời gian khác.
Cũng vẫn là khu Bronx mà cậu Press đã đưa mình tới lần đầu tiên để bắt đầu chuyến phiêu lưu… hơn sáu mươi năm sau. Nhưng dù rất nhiều điều trông quen thuộc, cũng có rất nhiều điều khác biệt. Mình nhận ra nhiều toà nhà. Dù không có những toà nhà hiện đại với kính và thép quanh đây, nhưng có rất nhiều toà nhà đứng vững tới hơn sáu mươi năm sau - đến thời đại của mình. Chỉ có một điều thật sự khác: đây là năm 1937 nên trông chúng còn mới và sạch sẽ.
Nhưng sự khác biệt lớn, rõ ràng nhất đập ngay vào mắt mình là xe hơi. Tất cả đều quá cổ. Nhưng không cũ. Đó là những chiếc xe đời mới nhất của năm 1937. Kỳ lạ lắm. Nhịp độ giao thông cũng sôi nổi y như thời đại của mình. Đường phố chen chúc đầy những xe cổ. Trong không khí có một mùi rất lạ, giống như mùi hoá chất. Mất một lúc sau mình mới nhận ra: từ xưa con người đã biết lo vấn đề không khí trong sạch và khí thải từ xăng dầu xe hơi. Tất cả mùi hoá chất kia là để làm giảm ô nhiễm. Nhưng những chiếc xe cổ vẫn phun ra mùi hôi nồng nặc.
Mình còn chú ý đến một điều khác nữa: đâu đâu cũng có pa-nô. Những tấm pa-nô quảng cáo toàn những thứ mà mình chưa bao giờ nghe nói đến. Một cô gái cười toe toét khoe hàm răng trắng bóng, nhưng cô ta không sử dụng kem đánh răng mà là… bột chà răng. Tấm bảng khác là một anh chàng mặt mày hớn hở vì đang tiếp nhiên liệu cho xe bằng xăng “Esso”. Năm cô gái xinh đẹp giống hệt nhau quảng cáo cho một nhãn xà-phòng làm bằng dầu ô-liu. Khiếp không? Chẳng biết có giống như tắm rửa bằng sốt cà không? Mình biết đây là Trái Đất, nhưng vẫn cứ cảm thấy như đang ở trên một hành tinh khác vậy.
Spader thẫn thờ đứng sát bên mình. Tất cả cảnh này chắc chắn quá lạ lùng với anh, nhưng theo một cách khác hẳn mình.
- Hai đứa định đứng cả ngày sao?
Tụi mình quay lại: ông già Mỹ-Phi đang đứng cạnh một chiếc taxi màu vàng, mở sẵn cửa sau xe chờ hai đứa. Mình nói:
- Cám ơn ông nhiều về tất cả những gì ông đã làm cho chúng cháu, nhưng tụi cháu sẽ không lên chiếc xe đó mà chưa biết…
Ông già nói ngay, miệng nhoẻn cười:
- Ta là Vincent Van Dyke. Bạn bè thường gọi ta là Gunny.
- Vâng thưa ông Gunny, như cháu đã nói, chúng cháu còn việc phải làm, vì vậy…
- Ta biết. Ta biết tất cả chuyện này.
Spader bật hỏi:
- Thật sao? Ông biết những gì?
Gunny cười khà khà:
- Ta biết… nếu hai cháu muốn tìm Saint Dane thì phải cần ta giúp.
Cứ như thế giới ngừng quay vậy. Những gì ông ta vừa nói có thật sự là những gì mình vừa nghe? Mình quay lại Spader. Trông anh ta cũng sững sờ y như mình. Spader lẩm bẩm:
- Ừ. Mình cũng nghe như cậu vậy.
Ông già đứng im, tay nắm cửa xe, thoáng mỉm cười. Mình hỏi:
- Ông là ai?
- Ta đã nói rồi. Bạn bè gọi ta là Gunny. Ta tin chắc chúng ta sẽ là những hảo bằng hữu của nhau. Hãy xem ta là một Lữ khách của Trái Đất Thứ Nhất.
Ông đưa bàn tay lên cho chúng mình thấy chiếc nhẫn quen thuộc bằng bạc với mặt đá xám ngay chính giữa.
Chuyến viếng thăm Trái Đất Thứ Nhất của hai đứa mình trở nên thú vị thêm ngay lập tức.