Với cô, hai tháng nằm bệnh viện chả khác nào chịu cực hình. Theo nhiều cách. Nhưng cô cũng biết không thể liều lĩnh hấp tấp. Gãy xương – cũng như những chấn thương tinh thần – cần thời gian hồi phục. Cô không thể nào quên những gì đã xảy ra trong đêm gặp nạn. Đó là một điều tốt. Vì cô không muốn quên. Cô muốn nhớ từng chi tiết. Lúc đó, cô đang một mình đạp xe trên một đường quê hoang vắng, một chiếc xe hơi đâm cô rơi xuống vực sâu. Cô bị gãy bốn xương sườn, cánh tay trái gãy làm hai. Chân trái dập vỡ đến nỗi phải ghim bốn nẹp để giữ cho ngay ngắn lại. Cô còn bị chấn động não. Nhưng dù những vết thương đó rất trầm trọng, chúng không nguy hiểm đến sự sống. Vấn đề thật sự đến từ tổn thương bên trong. Cô cần được giải phẫu để điều trị quá nhiều thương tích đến nỗi không muốn nghe mỗi lần bác sỹ bàn bạc là cô đã bị thương nặng đến thế nào. Suốt hai tháng trời, không ngày nào không có một bác sỹ lặp lại câu nói: “Cô sống là một điều quá may mắn”.
Courtey không cảm thấy quá may mắn. Nếu may mắn, cô đã không suýt chết. Nếu may mắn, cô đã chẳng bao giờ đến trường học hè đó và gặp một gã tên là Whitney Wilcox. Nếu may mắn, cô đã không nghĩ là hắn xinh trai và si mê hắn. Nếu may mắn, cô đã không đđi gặp hắn tại nơi cô gặp tai nạn. Nếu may mắn, cô đã nhận ra thật sự không có con người nào là một Whitney Wilcox như thế. Hắn chỉ là một ảo tưởng. Một sự lừa gạt. Khi nằm trong rừng cây bên đường vào cái đêm khủng khiếp đó, ngay trước khi ngất đi, cô thấy con người đó lái chiếc xe đã đâm vào cô. Không ai khác hơn là Whitney Wilcox. Kẻ cô đang quý mến. Kẻ cô đã tưởng sẽ trở thành người bạn trai mà Bobby Pendragon đã không thể trở thành.
Kẻ lộ nguyên hình là Saint Dane.
Tên quỷ sứ đã cố giết cô. Nó đã nhìn xuống thân thể dập vỡ của cô từ trên đường và nói: “Ta cho và ta lấy lại. Loài người các ngươi trên Trái Đất Thứ Hai dễ dụ thật. Chao ôi, ta đã hy vọng vụ này có nhiều thách thức hơn, không ngờ quá dễ. Đây không là… chuyện phải thế thôi”. Rồi con quỷ biến dạng từ Whitney Wilcox thành một con chim đen khổng lồ, bay vào đêm tối, bỏ mặc cô với cái chết.
Nhưng Courtney đã không chết. Nhờ có Mark Dimond. Cô đã cố gọi Mark bằng điện thoại di động. Trước khi ngất đi, cô chỉ kịp nói: “Hắn đã tới đây”. Đó là tất cả những gì cô cần nói. Mark biết ý cô. Nó biết cô đã gặp rắc rối. Nó phóng tới Massachusetts, nơi cô đang học hè, và phát hiện ra cô hấp hối bên đường. Mark đã cứu mạng cô. Với tất cả những gì tồi tệ đã trải qua, đó là một điều không làm Courtney bất ngờ. Cô biết, nếu có một người cô tin cậy được thì đó là Mark.
Điều làm cô bị bất ngờ là Mark đã được một người phụ giúp, kẻ thù ranh mãnh của Mark từ khi còn bé. Thằng Andy Mitchell. Mitchell đã lái xe đưa Mark từ nhà Mark ở Connecticut lên tận Berkshire. (Mark không có bằng lái). Nếu không nhờ Andy, Mark đã không tới kịp. Đó là một chuyện lạ, làm Courtney không yên tâm. Courtney biết, nếu không có Andy Mitchell giúp thì cô đã chết rồi.
Dù rất biết ơn Andy, nhưng cô vẫn có một cảm giác lạ lẫm, vì cô nhớ Andy Mitchell từ thuở nào vẫn chỉ là một thằng du đãng đáng ghét. Nó hành hạ Mark đủ kiểu. Mark tội nghiệp là miếng mồi ngon cho thằng du đãng bắt nạt. Nhưng gần đây, thằng Andy Mitchell lại được phát hiện như một tài năng toán học. Nó có tài đến nỗi được mời vào câu lạc bộ khoa học ưu tú của Mark tại trường. Courthey biết Mark rất ghét câu lạc bộ yêu quý của nó bị thằng Andy Mitchell không-đáng-yêu xâm nhập. Nhưng ngay cả Mark cũng phải công nhận Mitchell đặc biệt có tài. Đặc biệt hơn, sau khi gia nhập câu lạc bộ khoa học, Mitchell không quấy rầy Mark nữa. Dường như hai đứa đã tìm thấy một lĩnh vực chung và đã làm lành với nhau.
Nhưng chuyện đó cũng không làm Courtney cảm thấy bớt lạ lùng, khi thấy chúng đứng bên nhau cuối giường cô, trong khu săn só đặc biệt sau ca phẫu thuật. Sau ngày khủng khiếp đó, cô vẫn thường hỏi Mark, vì sao thình lình hai đứa lại trở nên thân thiết thế. Cô bảo:
- Cậu biết nó là thằng khả ố mà.
Mark luôn hà hà cười, trả lời đại khái như:
- Biết chứ. Nhưng từ khi mình hiểu nó thật sự, thấy nó cũng được. Và nó cũng là một thiên tài đó.
- Cái gì? Andy Mitchell? Thiên tài? Chẳng khác nào cậu nói một con gián biết làm toán đại số.
Nhưng Mark không thay đổi ý kiến. Người căm ghét Andy Mitchell nhất phải là Mark. Mấy thằng du côn rất khoái bắt nạt những đứa thông minh nhưng yếu ớt. Mark là mục tiêu rất hoàn hảo. Thằng Andy đã hành hạ nó suốt nhiều năm. Vì vậy, Courtney nghĩ, nếu Mark có thể tha thứ cho nó, vì sao cô phải ôm mãi mối thù hằn với Andy?
Nhất là từ sau khi nó đã giúp Mark cứu mạng cô. Courtney quyết định sẽ bớt phê phán nó, cho dù nó cà chớn đến thế nào.
Sau tai nạn, Mark thường đi xe lửa từ Connecticut lên Masachusetts, tới bệnh viện thăm Courtney, ở bên cô trong thời gian cô điều trị. Courtney trông ngóng những chuyến thăm của bạn. Nằm trong bệnh viện cách nhà ba giờ xe, thời gian trôi qua chẳng thú vị gì. Bác sĩ không cho phép cô di chuyển cho đến khi vết thương lành hẳn. Tuần này tiếp tuần kia đầy buồn tẻ, cô chỉ ngồi trong phòng xem ti vi. Suốt ngày dán mắt vào những bi kịch rẻ tiền làm cô phát ngượng. Courtney không là loại người ham thích những chương trình ti vi ngớ ngẩn đó. Nhưng cô đâu có nhiều chọn lựa. Talk show thì chán ngắt, cô lại quá già để xem hoạt hình. Vậy là cô làm như đắm chìm trong những nhân vật giả tạo trong truyền hình. Cho đến khi các y tá mỗi lần vào phòng lại hỏi: “Tới đâu rồi? Ai lừa ai?” Courtney quyết định không xem nữa. Cô không muốn quá cố gắng để hồi phục vết thương thể xác, trong khi bộ não trí tuệ lười biếng.
Sau cùng, họ chuyển cô sang khu hồi sức. Cảm giác thật thoải mái, nhưng rất mệt. Sau khi cắt chỉ, cô phải tập đi. Đau kinh khủng, nhưng những nhà vật lý trị liệu không cho cô ngừng lại. Cô cũng không hề muốn họ làm như thế. Cô nhắc nhở họ thúc ép mình. “Tôi mà kêu ca, xin cứ thúc ép mạnh hơn lên.”
Đó là Courtney. Cô đã luôn luôn bị lôi kéo, nhưng những sự kiện vừa xảy ra đã cho cô một quyết tâm mới. Thật khắc nghiệt khi nghĩ lại chuỗi sự cố đã khiến cô phải vào bệnh viện, nhưng cô buộc mình phải nghĩ. Cô muốn tất cả, dù chỉ để rút ra bài học từ thử thách. Đó là một hành trình khó khăn bắt đầu từ trước vụ tai nạn.
Nhiều tháng trước, cô và Mark đã phạm một sai lầm cực kỳ nghiêm trọng. Phóng qua ống dẫn để tới Eelong. Dù hai đứa đã làm được một việc bất ngờ, giúp Bobby cứu một lãnh địa, nhưng sau đó cô được biết: vì sử dụng ống dẫn, cô và Mark đã gây ra cái chết cho một Lữ khách. Chỉ Lữ khách mới được phép sử dụng ống dẫn. Việc làm của cô và Mark đã làm những đường hầm xuyên qua không gian và thời gian bị suy yếu đến nỗi ống dẫn trên Eelong sụp đổ, giết chết Kasha, Spader và ông Gunny bị kẹt lại trên lãnh địa đó. Sự thật khủng khiếp là, để cố gắng giúp Bobby, cô và Mark đã tiếp tay cho mục tiêu kiểm soát Halla của Saint Dane. Điều cô tưởng là một chiến công vĩ đại, bỗng trở thành một thất bại thê thảm.
Phát hiện đó làm Courtney – đang qua thời gian khó khăn cả ở nhà lẫn trường học – suy sụp. Từ khi lớn lên, Courtney luôn xuất sắc trong đủ các môn. Đặc biệt là thể thao. Nhưng khi lên trung học, cô phát hiện ra các bạn khác cũng ngang sức với cô. Một số bạn còn xuất sắc hơn. Courtney không quen thất bại. Thậm chí cô không quen với sự chịu đựng thất bại đó. Cô không chịu nổi áp lực. Cô luôn khẳng định mình bằng khả năng trên sân đấu. Thất bại làm cô cảm thấy chán nản và mất giá. Cô ít nói chuyện với cha mẹ. Cô đâm ra không chịu đựng nổi việc mình là Courtney hay liên quan đến Courtney. Nhiều tuần nằm trong bệnh viện, cô có thời gian nghĩ lại giai đoạn khó khăn đó, và cố hiểu sao mọi chuyện lại đi đến chỗ quá sai lầm như thế. Thất vọng vì thiếu khả năng thi đấu, tất nhiên, nhưng cô nhận ra: điều làm cô buồn bực hơn cả, chính là vì cô đã tiếp nhận sự việc quá dở. Chơi thể thao giỏi là một việc. Có nghị lực để giải quyết những thử thách của cuộc sống là cả một trận bóng khác. Một trận đấu quan trọng hơn nhiều. Courtney nhận ra cô đã không có nghị lực để đương đầu với cả hai vấn đề. Điều đó làm cô lo lắng.
Những tháng điều trị và tự xét lại mình khiến cho cuối cùng cô phải thú nhận nguyên nhân vội vàng nhảy vào Eelong, chỉ là vì cô muốn tự chứng tỏ mình. Đương nhiên là cô muốn giúp Bobby, nhưng đồng thời cô cũng cần lấy lại lòng tự tin. Cô muốn thắng một thứ gì đó bằng cách nguy hiểm nhất. Cũng gần thành công. Cho đến khi nhận ra cô và Mark đã gây tổn thất đến ngần nào. Khi hiểu ra sự thật, cô hoàn toàn khủng hoảng. Đến nỗi không thể ra khỏi giường. Bài vở được gửi tới tận nhà, nếu không cô đã bị rớt kì thi lớp mười. Cô không thể tập trung để làm những điều nhỏ nhất, và chỉ nhờ may mắn mới vào được lớp mười một.
Đó là một thời gian đầy khó khăn, nhưng dưới tất cả mọi sự việc đó, Courtney vẫn là một người tranh đấu, hăng hái với t. Cô muốn ổn định lại cuộc sống. Biết rằng để đương đầu với đời, trước hết cô phải đương đầu với chính mình. Cuối cùng, cô đã thuyết phục cha mẹ cho tới một trường học hè. Cô nghĩ, sáu tuần lễ một mình sống với những người không biết cô, không có những kì vọng vào cô, sẽ là cách tốt nhất để cô vững vàng lại. Cô nghĩ đúng. Courtney dần dần lại cảm thấy hài lòng với bản thân.
Cô áy náy vì bỏ Mark lại một mình xoay sở với nhật ký của Bobby, nhưng cô cũng tỉnh táo nhận ra: nếu muốn là một phụ tá hữu ích cho Bobby, cô phải ổn định lại cuộc sống của mình. Mark thông cảm và ủng hộ quyết định của cô. Mọi việc đều trôi chảy một cách tốt đẹp.
Cho đến khi cô gặp Whitney Wilcox.
Saint Dane đã tới Trái Đất Thứ Hai, sắp đặt cho cô một cú ngã. Đúng nghĩa đen. Hắn đã mất nhiều công sức làm cho cô tin tưởng và mến hắn, chỉ để gây xáo trộn và cố giết cô. Suốt nhiều giờ cô cố tìm hiểu vì sao hắn đã làm chuyện này. Chỉ là hành động độc ác của một tên ác độc? Hay hắn cố chứng tỏ điều gì đó với Bobby? Kinh khủng nhất, đây có là một phần trong toàn bộ mưu đồ kiểm soát Halla của hắn không?
Ngay buổi đầu tiên Mark đến thăm cô tại bệnh viện, Courtney và Mark đã bàn cãi về chuyện này. Cha mẹ Courtney đã trả tiền tàu và nhà trọ cho Mark, để nó không phải đi và về trong một ngày. Ông bà không thể ở lại bệnh viện vì bận công việc và cũng biết có bạn bè tới thăm sẽ giúp Courtney khuây khỏa hơn nhiều. Ông bà không biết Mark ở lại không chỉ như một người bạn động viên cô, mà còn để bàn bạc về tương lai của toàn thể loài người.
Một ngày đầu thu, Mark đem theo tất cả nhật ký Bobby ghi chép về chuyến phiêu lưu của cậu ấy trên Zadaa. Courtney đã đọc thẳng một mạch. Mark muốn Courtney biết tất cả những gì đã xảy ra cho Bobby, nhưng lại sợ cô bạn khám phá ra vụ Bobby yêu Loor. Đáng lẽ Bobby với Courtney mới là một cặp. Đó mới là… chuyện phải thế thôi. Hai đứa đã hôn nhau. Không chỉ là cái hôn ngu ngơ khờ dại. Mà một nụ hôn thật sự. Hai đứa đã thật sự yêu nhau. Mark như không thở nổi khi chờ Courtney đọc tới đoạn Bobby thú thật là có tình cảm sâu đậm với Loor.
Nhưng khi đọc tới phần đó, Courtney nhìn Mark, bình tĩnh nói:
- Mình biết chuyện đó sẽ xảy ra.
- Bạn biết?
- Bạn không biết sao? Thôi nào, Mark. Bạn không thấy là đã hơi thay đổi rồi sao? Ý mình là, chúng ta không còn giống những con người khi còn ở trường phổ thông cơ sở nữa.
Mark buồn buồn nói:
- Ừa, chúng ta đang già hơn. Mình đồng ý.
- Đúng. Và chúng ta đang đối đầu với một con quỷ đầy sức mạnh, kẻ đang cố đẩy toàn thể không gian và thời gian vào hỗn mang. Quên những chi tiết nhỏ nhặt đó đi.
- Đúng. Mình cũng đồng ý chuyện này.
- Mình yêu Bobby. Mình biết cậu ấy cũng yêu mình. Nhưng bây giờ không phải lúc. Biết đâu, một ngày kia…
Courtney không muốn nói hết câu. Cô không muốn suy đoán bất cứ điều gì. Hiện tại có quá nhiều điều cần giải quyết. Cô thành thật nói:
- Mark, mình không sao đâu. Thật mà.
Mark gật. Cô nói tiếp:
- Ngoài ra, Loor cũng không muốn gắn bó với Bobby cũng cùng một lý do. Lúc này mọi sự đều quá khó hiểu. Nhưng sẽ không kéo dài mãi mãi đâu.
Ranh mãnh cười với Mark. Courtney nói:
- Chuyện này chưa kết thúc.
Mark cũng cười. Courtney có vẻ giống Courtney thường ngày hơn. Đọc xong nhật ký, hai đứa dạo quanh vườn bệnh viện. Lá cây bắt đầu chuyển màu và bầu trời xanh thẳm báo hiệu đã vào mùa thu. Courtney dùng khung tập đi để giảm sức nặng cho hai chân. Cô di chuyển thật khó khăn. Tay trái chưa bình phục hẳn, người cứng ngắc. Mark dìu cô từng bước, nó cảm thấy bỡ ngỡ, vì thường thường nó phải cố gắng theo kịp bước Courtney. Cô là người khỏe mạnh, thân hình như một vận động viên. Các bác sỹ bảo cô sẽ bình phục mau hơn cô tưởng. Mục tiêu của cô là sẽ vứt bỏ khung tập đi trước khi trở lại trường và sẵn sàng ra sân bong đá. Cô bắt kịp lịch trình, dù sẽ lỡ mất ngày nhập học năm đầu tiên tại trường trung học phổ thông Davis Gregory. Bài vở sẽ được gửi tới để cô có thể theo kịp chương trình, và nếu mọi sự trôi chảy, cô sẽ trở lại lớp vào Lễ Tạ Ơn. Mọi người đều tin tưởng cô có thể theo đúng thời gian biểu. Courtney không chỉ tin tưởng. Với cô, đó là một điều mấu chốt.
Cả Courtney và Mark đều hiểu trong thời gian khó khăn Courtney đang phải chịu đựng trên Trái Đất Thứ Hai, thì Bobby vẫn đang ở ngoài kia, truy lùng Saint Dane, và cả hai đứa vẫn là phụ tá. Vì vậy cả hai phải trở lại với chương trình. Trong nhật ký sau cùng, Bobby đã viết về những chuyện đáng sợ phải đương đầu.
Mark đánh liều hỏi:
- Vụ Bobby đưa Loor trở lại từ cõi chết, bạn có cảm thấy dị thường giống mình không?
Courtney cười:
- Mình không biết. Bạn cảm thấy dị thường đến cỡ nào?
Mark không cười. Courtney nói tiếp:
- Mình không nghĩ Bobby đã đem cô ta trở lại từ cõi chết.
- Nhưng…
- Để mình nói hết đã. Ừ, có thể là một phần nào, nhưng mình không nghĩ hoàn toàn là do cậu ấy. Mình nghĩ có thể đó là chuyện thông thường của Lữ khách.
- Ý bạn là sao?
- Chúng ta đừng tự lừa dối mình nữa, Mark. Mình biết chúng ta cùng lớn lên, cùng chơi đùa với Bobby từ ngày nhỏ, có một cuộc sống giống như cậu ấy, cho đến khi cậu ấy ra đi với cậu Press. Nhưng sau tất cả những gì xảy ra, mình thấy rõ ràng… Lữ khách không bình thường. Chuyện hồi phục mau chóng chỉ là một phần. Thử hỏi vì sao họ có thể phóng qua ống dẫn và tất cả đều tốt đẹp, nhưng khi chúng ta phóng qua, ống dẫn vỡ tan từng mảnh?
Mark không trả lời, lom lom nhìn mặt đất, cân nhắc những lời nói của Courtney.
Cô tiếp tục:
- Vì sao khi Bobby rời khỏi nhà. Mọi vết tích cậu ấy từng tồn tại đều biến mất hết theo cậu ấy? Kể cả gia đình cậu ấy nữa? Cả ngôi nhà cậu ấy đã lớn lên? Rồi tất cả hồ sơ, tài liệu, hình ảnh? Thậm chí con chó của cậu ấy cũng biến mất! Mình biết, chúng ta đã sống mấy năm với sự cố đó, nhưng đã đến lúc phải nhìn thẳng sự thật: có một quyền lực nào đó trong vụ này mà chúng ta không biết. Mọi sự không chỉ biến đi. Ít ra là không biến đi, nếu người ta theo đúng luật lệ vận hành mọi việc trên Trái Đất Thứ Hai già nua này. Cậu biết điều đó hơn bất cứ ai. Cậu là nhà khoa học. Bất cứ điềuthuộc về Bobby Pendrgon, mình nghĩ nó không giống như bất cứ điều gì với thực tế mà chúng ta biết. Chính Bobby cũng đã nói thế trong nhật ký: cậu ấy không tin chắc mình có thuộc về Trái Đất Thứ Hai không?
Hít vào một hơi, Courtney nói:
- Mình cũng không tin chắc cậu ấy thuộc về nơi này.
Mark nhìn thẳng Courtney:
- Bạn thật sự nghĩ thế sao?
- Phải, thật ra, mình không biết phải nói thế nào, nhưng mình nghĩ… Lữ khách không phải là người.
- Bạn nói nghiêm túc đấy chứ?
- Còn cách giải thích nào khác nữa không? Không ai trong số họ biết cha mẹ thật là ai. Đúng, họ được người trên lãnh địa của họ nuôi dưỡng. Nhưng rồi tất cả đều được cho biết cha mẹ họ không là cha mẹ sinh học. Vậy thì cha mẹ sinh học của họ là ai? Mình nghĩ, khi nào khám phá được điều đó, chúng ta sẽ hiểu vì sao họ có khả năng bình phục như thế.
- Và… sống lại từ cõi chết.
- Chính xác. Loài người không thể làm được điều đó. Mình khẳng định lần cuối.
- Còn cậu Press, bà Osa và những người khác đã chết?
- Mình không biết. Nhưng cậu Press đã nói Bobby và mấy người kia là thế hệ Lữ khách cuối cùng. Có thể họ phải chết để nhường chỗ cho thế hệ của Bobby.
- OK, vậy là Bobby và những Lữ khách hoạt động theo những luật lệ khác với chúng ta. Bạn có nghĩ ai đã tạo ra những luật lệ đó không?
- Đó là một câu hỏi quá lớn. Khi khám phá ra được, chúng ta có thể làm sáng tỏ tất cả vụ này.
Mark ngẫm nghĩ rồi hỏi nhỏ:
- Bạn thật sự nghĩ Bobby không phải là người?
- Thôi nào! Cho mình biết bạn chưa từng nghĩ thế đi.Mark ngập ngừng gật đầu. Courtney nói:
- Tất nhiên bạn có nghĩ. Không thể nói là mình không cảm thấy kì quặc với ý nghĩ đó, nhưng chúng mình làm sao nghĩ khác được.
- Còn Saint Dane?
Courtney nhíu mày:
- Mình không biết. Nhưng quyền lực của hắn lớn hơn tất cả bọn họ. Chắc chắn là một phần của phương trình, nhưng mình vẫn chưa giải được bài toán này. Những gì mình suy đoán chỉ toàn là lý thuyết. Chưa có một đáp số thật sự.
Hai đứa lặng lẽ đi thêm một lúc, rồi Courtney hỏi:
- Còn nhớ những gì mình nói trong bệnh viện sau đêm tai nạn không?
- Nhớ từng lời. Bạn bảo ân hận vì đã giấu diếm mọi chuyện. Chính xác, bạn đã nói: Mark, mình muốn tóm được tên khốn kiếp đó.
- Hắn đang ở đây, Mark. Saint Dane đang ở trên Trái Đất Thứ Hai. Không hiểu vì sao hắn theo dõi mình, nhưng mình nghĩ hắn đang bắt tay vào một việc độc ác mà hắn âm mưu làm trên trái đất của chúng ta. Ngay từ đầu chúng ta đã lo sợ điều này, và bây giờ chuyện đó đang xảy ra.
- Mình đã hi vọng, với việc cứu Trái Đất Thứ Nhất, các Lữ khách cũng đã cứu được Trái Đất Thứ Hai và Thứ Ba.
- Mơ mộng hão huyền. Chúng ta luôn biết cuộc chiến sẽ lan tới đây. Chỉ có mười lãnh địa. Sáu lãnh địa đã trải qua bước ngoặt rồi. Saint Dane đang dần hết cơ hội.
Courtney thấy Mark đang chùi lòng bàn tay lên quần. Cô hiểu vì sao. Tay nó đang đổ mồ hôi.
Mark hỏi:
- Vậy thì, chúng ta phải làm gì? Báo cho Bobby?
- Phải, mình nghĩ thế. Mình muốn bạn biết một điều. Những gì mình đã nói trước đây, ý mình là: không biết bằng cách nào, không biết bao giờ, nhưng mình muốn làm Saint Dane phải bị đau đớn như hắn đã làm mình đau đớn.
- Thận trọng. Đừng để cảm xúc dẫn dắt bạn. Hãy nhìn những gì đã xảy ra cho Spader
- Đừng lo cho mình. Mình phẫn nộ, nhưng mình sử dụng sự phẫn nộ đó. Từng động tác tập luyện, từng giây phút sôi gan, mình tập trung vào hắn. Hắn không biết, nhưng chính hắn đang giúp mình mạnh hơn. Cả thể chất lẫn tinh thần. Có thể hắn muốn giết mình, tống mình khỏi đường đi của hắn, nhưng hắn chỉ làm mình quyết tâm hơn. Mark, mình sắp về nhà. Khi Bobby trở lại, chúng ta sẽ cùng hạ hắn.
Mark gật đầu, nhưng Courtney nghĩ, hình như thằng bạn cô hơi xanh mặt.
Bảy tuần sau tai nạn, Courtney được xuất viện. Tất nhiên ông bà Chetwynde đều có mặt. Mark đi cùng xe với ông bà. Nó nói với Courtney là muốn tự mình thấy cô ra khỏi bệnh viện. Hi vọng Saint Dane loanh quanh đâu đó gần họ, để thấy hắn đã thất bại thê thảm đến thế nào và thấy hai đứa mạnh mẽ đến đâu. Các y tá mở một tiệc nhỏ. Họ đem tới một ổ bánh ngọt, tất cả đều đùa giỡn bảo sẽ bớt quyến luyến với những vở kịch sướt mướt trên truyền hình vì không có Courtney cùng xem nữa. Courtney phá lên cười. Chẳng thấy có gì buồn cười, nhưng cô cười vì lịch sự.
Nhiều bác sỹ từng điều trị cho cô cũng có mặt. Họ nói là rất hãnh diện vì cô. Courtney rất cảm kích những lời nói của họ. Cô bắt đầu cảm thấy nhớ các vị bác sỹ. Họ đã cứu mạng cô. Nhưng dù rất xúc động, cô muốn ra khỏi bệnh viện ngay. Cô muốn về nhà.
Khi bữa tiệc kết thúc, mọi người đứng trước cửa bệnh viện. Một lối đi dài từ cửa ra đường. Ông Chetwynde lái chiếc Volvo tới cuối đường, chuẩn bị đón con gái về nhà. Hai ông bà đứng bên xe, nhìn lên hai hàng y tá, bác sỹ và nhân viên bệnh viện đứng hai bên lối đi, chờ Courtney. Khi hai cánh cửa kính được mở ra, Mark đẩy Courtney trên xe lăn ra ngoài. Thình lình hai hàng người vỗ tay cổ vũ, dù họ chưa nhìn thấy gì.
Courtney mỉm cười, đứng dậy. Mark trao cho cô khung sắt mà cô đã tập đi trong mấy tuần qua. Nó đã gắn một cái còi nhỏ với một núm đen tròn lên khung. Khi Courtney bóp còi, sẽ vang lên một tiếng “Toe toe”. Nó bảo, cô cần còi đó để không va chạm vào người khác. Courtney nắm khung tập đi, xoay xở trước mặt, rồi nhìn đám đông đang cổ vũ cô, cô mỉm cười… quăng ra xa. Các bác sỹ và y tá đều ngẩn người. Bà Chetwynde bật lên tiếng kêu lo lắng, lao tới Courtney, nhưng ông Chetwynde ngăn lại:
- Cứ để mặc con.
Ngập ngừng, cứng nhắc, nhưng lần đầu tiên trong bảy tuần lễ, Courtney tự bước đi. Cô lần bước qua các y tá. Nhiều cô y tá khóc vì vui mừng. Thậm chí một số bác sỹ cũng sụt sịt. Mark đi sau Courtney, sẵn sàng nhảy tới nếu cô loạng choạng.
Nhưng Courtney không loạng choạng, dù chỉ một chút.
Mark thì thầm:
- Ổn chứ?
Courtney nghiến răng, cười, thì thầm lại:
- Đau chết đi được, nhưng cảm giác thật tuyệt vời.
- Trông bạn thật tuyệt
Courtney đi thẳng ra xe. Cha cô dìu cô lên ghế trước. Mark và bà Chetwynde lên băng sau. Vẫy tay lần cuối chào nhân viên bệnh viện, Courtney ra khỏi Derby Falls, trở về nhà.
Chuyến đi kéo dài suốt ba tiếng. Courtney không quen ngồi lâu trên cái ghế cứng còng. Chiếc Volvo của gia đình cô đã cũ từ nhiều năm và dù không phàn nàn, nhưng Courtney cảm thấy ghế ngồi như được đẽo bằng đá. Cô quá hạnh phúc được trở về nhà. Họ tới Stony Brook trước giờ ăn tối. Bà Chetwynde mời Mark ở lại dùng bữa với gia đình.
Courtney bảo:
- Mau lên. Chúng ta tiếp tục tiệc tùng.
Mark gọi điện về cho mẹ, rồi phụ giúp chuyển hành lý Courtney vào nhà. Điều đầu tiên Courtney làm khi bước vào nhà là lên tiếng gọi:
- Winston! Lại đây nào, Winnie.
Con mèo của cô chạy lại. Winston là một con mèo lông ngắn màu đồi mồi, và Courtney thấy nó giống chó hơn mèo. Winston nhảy phóc vào lòng Courtney, rên gừ gừ như máy xén cỏ. Courtney vùi mặt vào bụng con miu, nói:
- Uuuu… Nhớ mày quá đi.
Chậm rãi bước, cô nhìn quanh nhà như đã xa cách nhiều tháng:
- Chẳng thay đổi tí tẹo nào. Vẫn bàn ghế đó, vẫn cái mùi đó, vẫn cái máy vi tính già khọm mà cả nhà ta phải vật lộn với nó.
Cô chỉ màn hình máy tính cũ trên bàn trong phòng khách. Mark nhận xét cái máy này đã cũ khoảng năm nă
Courtney nói:
- Ba biết không, nếu con phải học ở nhà mấy tháng, con không thể ngồi trên cái ghế cứng còng dưới này, trước cái thùng cổ lỗ nhập nhòe mà ba gọi là máy tính đâu. Con nghĩ, nhà ta sẽ phải…
Courtney ngừng bặt khi thấy cha cô nâng từ sau đi văng lên một thùng các tông – nhìn những dấu hiệu bên ngoài cũng có thể biết bên trong là một máy tính xách tay mới tinh.
Mark kêu lên:
- Wow! Hàng mới sản xuất!
Ông Chetwynde nói ngay:
- Nếu Mark bị ấn tượng, ba nghĩ con cũng thế, tiểu thư.
Chetwynnde toét miệng cười, ôm bố:
- Con yêu ba quá.
- Chúc mừng con về nhà.
Đúng lúc đó, lúc mọi chuyện đang trở lại bình thường… nhẫn của Mark bắt đầu xoắn vặn. Nó vội nắm lấy mặt nhẫn, chạy ra sau lưng bà Chetwynde, để Courtney có thể nhìn thấy:
- Ư… Court… Courtney, toa lét ở đâu?
- Vẫn ở chỗ cũ. Kế bên…
Cô nín bặt khi nhìn ánh mắt Mark. Nó đưa tay lên. Mặt đã xám đã thành trong suốt và sắp phát ra nguồn sáng. Cô vội nói:
- Dùng toa lét của mình trên lầu đi. Đem mấy cái túi của mình lên luôn, được chứ?
- Được… được…
Mark lắp bắp. Nó chạy ra lối vào nhà, suýt vấp phải hành lý của Courtney. Vơ đại một túi, nó loạng choạng chạy tới cầu thang. Đúng lúc đó bà Chetwynde xuất hiện từ phía bên kia cầu thang. Mark vội quay lưng lại, che giấu cái nhẫn đang phát sáng. Bà dịu dàng hỏi:
- Cần giúp gì không cháu?
Vừa cầu thang, Mark vừa nói:
- Kh… không, cháu tìm được.
Bà Chetwynde nhún vai, trở lại bếp sửa soạn bữa ăn. Lên hết cầu thang, Mark vội vàng chạy dọc hành lang, tới cánh cửa cuối cùng bên trái, mà nó biết là phòng Courtney, rồi phóng vào trong. Đã lâu lắm rồi nó mới lại hấp tấp bước vào phòng ngủ của con gái. Quăng túi đồ của Courtney lên sàn, Mark đóng cửa, tháo nhẫn đặt xuống sàn. Nhẫn đã bắt đầu nới rộng, lớn bằng một Frisbee[6], từ giữa nhẫn ánh sáng lóe ra cùng tiếng nhạc quen thuộc. Mark biết sắp nhận được thư từ một lãnh địa khác.
Đã lâu lắm rồi, nó mới vội vàng hấp tấp để được thấy điều này.
Một lúc sau ánh sáng biến mất, tiếng nhạc ngừng, nhẫn trở lại bình thường. Trên mặt thảm, kế bên nhẫn là một cuốn nhật ký. Như nhật ký trước, cuốn giấy màu vàng sáng, được buộc bằng một dây ruy băng đỏ. Mark lom lom nhìn xuống sàn. Có thể nó đã quen nhìn thấy nhẫn mở ra một con đường tới các lãnh địa và chuyển nhật ký của Bobby, nhưng không thể chuẩn bị tinh thần đón chờ những thông tin của nhật ký đem lại.
- Thư tới.
Courtney đã lên được phòng mình. Cô thò đầu qua cửa nói:
- Giống y như xưa.
Nhặt cuộn giấy vàng lên, Mark bảo:
- Có vẻ như từ Quillan.
- Lãnh địa của hề xiếc. Mình không biết chuyện gì xảy ra với cái nơi quái quỷ đó.
- Mình nghĩ, chúng ta sắp biết rồi. Đọc ở đây, ngay bây giờ được không?
Courtney vào phòng, đóng cửa lại, khập khiễng tới bên Mark, cầm cuộn giấy. Cô tháo dây buộc, rồi vừa mở cuộn giấy vừa nói:
- Mình đứng ngoài vòng quá lâu rồi, không thể chờ thêm nữa.
Mark cười. Hai đứa lại được bên nhau. Chúng thường đọc lớn nhật ký của Bobby cho nhau nghe, trừ khoảng thời gian khi Courtney quá đau đớn vì tổn thương.
Courtney hỏi:
- Bạn muốn mình đọc trước?
- Rất muốn.
Mark ngồi lên giường, cười nói. Courtney tập tễnh bước lại cái ghế đệm cha cô đã chuyển lên phòng, rồi ngồi xuống, chuẩn bị đọc. Mark bỗng lên tiếng:
- Courtney.
- Hả?
- Mừng bạn trở về.
Courtney nhoẻn cười, bắt đầu đọc:
- Nhật kí số hai mươi bốn. Quillan. Mình mê tít các trò chơi. Thích tuốt…