Cả lớp không hẹn mà cùng nghoảnh lại nhìn về phía đó, kể cả bà giáo
Không khí thoáng chốc trở nên kì dị.
1 phút
2 phút
3 phút
...
- AAAAAAAAAAAAAAAAA!
Vâng, âm thanh nêu trên là của đám tiểu thư cành vàng lá ngọc.
Đám con gái không kiêng nể gì mà cùng ném cái ánh mắt sắc như dao cạo về phía bọn nó.
Và 1 cuộc bàn tán rầm rộ vang lên:
- Mịa kiếp, sao anh Thiên lại nói thế?!
- Mấy con hồ ly tinh đó, không biết đã cho oppa dính phải cái bùa mê thuốc lú gì rồi cơ chứ!
- Tưởng là tiểu thư mà oai à?!
... bla blo...
Từng câu từng từ bọn chúng nói, dội nguyên vẹn vào cái tai nhỏ xinh của Thiên An.
Cô nhíu mày, lạnh lùng mở miệng định sẽ nói gì đó nhưng đã bị chặn họng bởi 1 giọng nói không cảm xúc:
- Im!
Đám con gái đang hào hứng chửi rủa là thế, nghe vậy thì im bặt.
Đám con trai liếc mắt e dè nhìn cái người vừa lên tiếng kia.
- 1 câu nữa, tôi sẽ cắt lưỡi mấy cô!
Hàn Thiên đánh cái ánh mắt giết người cho bọn con gái làm bọn nó run cầm cập, có đứa còn rơm rớm mắt muốn khóc.
Đoạn, nhìn lên bục giảng nheo mắt:
- Bà già, ý bà sao?!
Bà giáo đáng thương toát mồ hôi lạnh, gật đầu lia lịa.
- Lớp hết chỗ rồi, các... các em ngồi tạm ở đó đi!
Nói rồi chưa để ai kịp phản ứng gì, bà thu dọn hành lí rồi cất bước đi thẳng.
Chả là cái dãy luôn là trung tâm đó có 3 cái bàn, lần lượt là Bảo Khánh - Nhật Duy - Khắc Thiên
3 chị nhà ta còn đang phân vân không biết nên ngồi như thế nào thì Nhật Duy đã đứng dậy, kéo Thảo Anh về bàn mình làm tim bọn con gái vỡ cái BÙM.
Thảo Anh hơi đơ, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh mà phản kháng:
- Này này, cậu làm cái gì thế hả?!
- Cô ngồi cùng tôi!
- Mịa, tôi còn chưa đồng ý!
- Cô dám?!
Ánh mắt ấm áp mọi ngày giờ đây có chút bất mãn, lạnh lùng xẹt qua.
Thảo Anh chợt có chút run sợ
Nhưng chỉ 1 lát sau, ánh mắt đó đã trở lại dịu dàng ấm áp như trước làm Thảo Anh có chút choáng... liệu cái ánh mắt đáng sợ kia có phải là tự cô tưởng tượng ra?!
- Cô không nói gì là đồng ý rồi đó!
Nhật Duy nở 1 nụ cười tươi thật ấm áp
Thảo Anh trong vô thức đã gật đầu
2 người kéo nhau về cái bàn thứ 2
Hạ Vi thấy một màn tình tứ như vừa rồi thì chu mỏ nói:
- Trần Thảo Anh, mày thấy trai quên bạn!
Bảo Khánh gật đầu đồng tình:
- Đúng đúng, Phạm Nhật Duy, mày thấy gái bỏ bạn!
Hạ Vi lừ mắt, nhỏ gắt:
- Thằng dê già, cậu mà cũng đủ tư cách nói câu đấy à?!