Phá Băng Áp Bách

Chương 28: Quá khứ



"Nhiễm..."

Diệp Linh giương đôi mắt đẫm lệ về phía Hạ Tử Nhiễm lúc này được ôm gọn trong lòng Tần Sở Hàm.

"Diệp Linh, cậu... khỏe không?"

Hạ tổng sau khi ổn định tâm tình liền cầm tay Tần Sở Hàm mà đối mặt với Diệp Linh. Chỉ thấy nàng lắc đầu, nước mắt cũng theo đó rơi đầy trên gương mặt thanh tú không nhiễm bụi phong trần.

"Không có Nhiễm, liền không tốt."

Tần Sở Hàm nghe được mấy câu ám muội đó tâm trạng liền tụt xuống rõ rệt. Đây, nữ nhân này có phải chính là quá khứ muốn quên của Tử Nhiễm hay không? Nàng không biết, không hề biết gì về quá khứ của lão công hết.

"Diệp Linh, mình xin lỗi..."

Đôi tay Hạ Tử Nhiễm run lên khiến Tần Sở Hàm càng thêm chắc chắn về suy đoán của mình.

"Diệp Linh, đây là Tần Sở Hàm. Nàng là..."

"Mình không muốn biết. Nhiễm là của mình! Mình không cho phép ai cướp đi."

Diệp Linh phóng xuống sân khấu mà chạy thật nhanh đến ôm gắt gao người Hạ tổng lại. Nàng bắt đầu nức nở đến đáng thương...

"Mình tìm cậu 5 năm! Cậu đã đi đâu hả? Mình nhớ cậu! Mình yêu cậu, Nhiễm!"

Diệp Linh gào lên trong rạp hát vắng vẻ. Nhưng dường như không chỉ mình nàng cảm thấy đau khổ, lòng Tần Sở Hàm đứng bên cạnh cũng như một nhát dao xuyên qua. Bất giác, đôi tay cầm tay Hạ tổng nới lỏng, lòng ngực nặng nề đến không tả được.

Hạ Tử Nhiễm khóe mắt cũng không kìm được nước mắt, có những chuyện nàng không muốn nhớ lại, cũng có những người nàng ước chi suốt đời cũng không gặp lại.

"Diệp Linh, quá khứ dù sao cũng là quá khứ, cậu hãy để nó ngủ yên đi."

Hạ Tử Nhiễm đẩy thân thể đang run rẩy ra khỏi lồng ngực mình, ánh mắt kiên định đặt trên người Tần Sở Hàm. Môi nàng mím chặt, không biết phải giải thích sao cho phải với tình huống hiện tại.

"Nhiễm! Nhiễm! Mình... Chúng ta có thể làm lại mà Nhiễm!"

Diệp Linh gục ngã trước cơ thể Hạ tổng, hai tay nàng vẫn gắt gao ôm lấy nửa thân dưới cầu xin.

"Diệp Linh. Đứng lên, mình không cho phép cậu như thế. Chúng ta đã là quá khứ rồi. Mà không, mình phải gọi cậu là Khuất phu nhân chứ!"

Hạ Tử Nhiễm hừ lạnh. Đối với nữ nhân trước mặt, hận ý trong đó là không thể phủ nhận.

"Không! Nhiễm! Mình chỉ là bất đắc dĩ mà thôi!"

"Chúng ta vẫn là bạn. Đây mới chính là người yêu mình."

Đôi tay Hạ Tử Nhiễm gắt gao nắm lấy bàn tay đang run rẩy của Tần Sở Hàm nãy giờ vẫn im lặng ẩn nhẩn một bên.

Đúng rồi, quá khứ vẫn mãi chỉ là quá khứ thôi. Ta không thể quay lại để sửa chữa bất cứ sai lầm nào cả. Cho nên hãy học cách buông bỏ nó và tập dần với cuộc sống mới. Không có ai sống mãi với một hình hài, cũng như không ai không thể vượt qua bóng ma quá khứ đau buồn.

Hạ Tử Nhiễm nắm tay Tần Sở Hàm giẫm gót ra khỏi rạp hát, bỏ lại đó là Diệp Linh - một nữ nhân mới vừa đó còn lẫm liệt đứng trước sân khấu trăm người biểu diễn, nhưng cũng chính nữ nhân đó suy sụp hoàn toàn trước Hạ Tử Nhiễm, cũng chính là... người làm thay đổi Hạ tổng như hiện tại.

Tiếng giày ngày một xa hơn, ly khai thanh âm nức nở đến thấu ruột gan.

- ------

"Có chuyện muốn hỏi em thì chị hỏi đi."

Hạ tổng âm trầm nhìn vào ánh mắt ẩn nhẫn của lão bà mà lòng bất giác quặn đau một trận. Tần Sở Hàm không đáp lại, chỉ nhẹ nhàng siết chặt hơn bàn tay đang run rẩy kia mà thôi.

"Em xin lỗi... Tất cả đều là sự thật..."

- --------

Hạ Tử Nhiễm 18 tuổi mà nói đã hóa thành cực phẩm của cực phẩm khi không chỉ đường nét trên gương mặt được chạm khắc hệt như bức tượng mà cả thân hình trổ mã cũng đem đến khí thế bức người.

"Chào cậu, mình là Hạ Tử Nhiễm, có thể cho mình hỏi khoa Kinh Doanh ở đâu không, thật ngại quá..."

Hạ Tử Nhiễm lúc ấy với mái tóc ngắn ngang vai, được cắt tỉa rất cẩn thận cộng thêm bộ đồ gọn gàng tạo cảm giác rất gần gũi. Nụ cười của Hạ Tử Nhiễm vô cùng sáng lạn, xen lẫn chút ngượng ngùng khi chính bản thân lại bị lạc ở trường Đại học...

"Sinh viên năm nhất? Chị là Diệp Linh, học tỷ của em nhưng không cùng khoa. Nhưng không sao, chúng ta xem như cùng tuổi đi."

Diệp Linh mái tóc thật dài được xõa tự do trong gió, khoác trên người là chiếc váy màu lam làm bật lên làn da trắng noãn trong ánh nắng ban mai.

"Ah... Ngại quá! Cậu chỉ mình được không?"

Hạ Tử Nhiễm có phần thất thần trước nụ cười của học tỷ Diệp Linh.

"Tất nhiên rồi."

Hóa ra Diệp Linh chính là đại diện của khoa Nghệ Thuật, không những thế, nàng còn thiên kiêm tiểu thư duy nhất của gia tộc Diệp gia. Ngũ quan thanh tú cùng dáng người mảnh khảnh không biết đã câu dẫn biết bao con mắt trong trường đại học này, bởi thế nàng rất nhanh chóng được mệnh danh hoa khôi khoa Nghệ thuật.

Hạ Tử Nhiễm thời khắc bước vào trường cũng rất xinh đẹp nổi bật, khiến cả khoa Kinh Doanh nháo nhào lên. Nào là tặng hoa, tỏ tình,... ngày nào Hạ Tử Nhiễm cũng bị làm phiền đến nhức đầu đau tứ chi. Rất nhanh sau đó cũng trở thành hoa khôi đọ sức cùng Diệp Linh.

"Được hâm mộ quá, cậu thích chứ?"

Diệp Linh đang cùng Hạ Tử Nhiễm ăn trưa thì bông đùa một câu khi trông thấy mấy cành hoa bị vùi trong túi xách Hạ tiểu thư.

"Cậu cũng thế mà. Bất quá mình không thích bọn họ suốt ngày vây quanh cậu."

Hạ Tử Nhiễm rất không hài lòng, gương mặt ủy khuất thấy rõ.

"Tại sao ghét? Cậu ghen sao?"

Diêp Linh cười haha. Vì mặt Hạ Tử Nhiễm thoáng chốc đã đỏ đến mang tai, miếng cơm trong miệng cũng súyt chút phun ra.

"Cậu nói bậy gì đó!"

"Không có liền không có! Coi chừng nghẹn ah~"

"Nữ nhân chết tiệt!"

"Haha..."

Vốn dĩ khoa Nghệ thuật và Kinh Doanh cách nhau chỉ một dãy nhà. Vì thế mỗi ngày, Hạ Tử Nhiễm đều thân chinh tập thể dục đi bộ sang để cũng ăn cơm trưa với Diệp Linh. Dần dần, giờ nghỉ trưa trở thành cấm địa của cả hai mỹ nhân. Có khi đung bữa xong, Diệp Linh liền kéo Hạ Tử Nhiễm đi tập đàn. Hạ Tử Nhiễm piano vô cùng tốt, liền cùng Diệp Linh song tấu. Giai điệu vui vẻ vang vọng khắo căn phòng, lan tỏa cả vào tim cả hai.

"Nhiễm! Trả mình bản nhạc."

Diệp Linh bĩu môi bất mãn cố rướn người lấy bản nhạc trong tay Hạ Tử Nhiễm. Nhưng nàng lại thấp hơn tiểu quỷ kia một cái đầu, vì thế có nhón lên thì chỉ cần Hạ Tử Nhiễm giơ tay lên cao thì liền không cách chạm đến.

"Mình chỉ cầm thôi, đâu có nói không trả đâu. Là cậu không chịu lấy mà ah~"

"Trả mình!!!!"

"Không trả!"

Diệp Linh lấy hết sức nhón một cái lên với lấy bản nhạc, cùng lúc đó Hạ Tử Nhiễm ma xui quỷ khiến kiểu gì cũng cúi xuống... Liền môi chạm môi. Cơn gío mùa xuân khẽ lướt qua môi của hai nữ nhân đang bất động thanh sắc... dư vị cũng coi như tốt đẹp đi... Thật sự hảo ngọt...

"Hừ!"

Diệp Linh đỏ mặt bỏ đi, không thèm để ý đến tên đầu gỗ họ Hạ nữa thì bị một bàn tay kéo lại. Hạ Tử Nhiễm giật mạnh đem cả cơ thể Diệp Linh vào lòng, đôi môi lại bá đạo hôn lên môi Diệp Linh. Lần này không phải tình cờ, lần này không phải lướt qua, mà là đụng chạm có chủ ý, là vờn đuổi mãnh liệt.

"Mình thích cậu..."

"Ngốc, đợi mình chết đi rồi nói luôn thể!"

"Haha..."

-----

Tháng 8, gió thu cũng bắt đầu tràn về. Cái se lạnh cũng làm lòng người trở nên khô hanh lạnh lẽo.

-----

"Diệp Linh, mình cùng nhau đi trốn! Cậu không thể kết hôn được!"

Hạ Tử Nhiễm khẩn trương van nài Diệp Linh, ánh mắt lộ ra tia tuyệt vọng đến đau lòng.

"Nhiễm... Mình không thể... Diệp gia cần mình... Mình xin lỗi."

Diệp Linh gạt đôi tay ấm áp của Hạ Tử Nhiễm quay đầu bước đi. Phía xa đã đậu sẵn chiếc xe sang trọng, bên trong là nam nhân họ Lục - vị hôn phu của Diệp Linh.

Nàng chọn kết hôn, nàng chọn nam nhân và gia tộc. Hạ Tử Nhiễm đứng đó để từng cơn gió táp vào mặt, để gío mang đi những giọt nước mắt đọng trên khóe mi, những giọt lăn dài trên má.

Mùa xuân lại tới, 18 tuổi Hạ Tử Nhiễm có mối tình đầu. Mùa xuân năm nay, 19 tuổi nàng tiếp nhận Hạ thị. Hạ Tử Nhiễm băng lãnh, kiêu ngạo và không còn cười như trước. Hạ Tử Nhiễm đã thành Hạ tổng, gánh vác trên vai là trách nhiệm gia tộc.

- ----

"Sở Hàm, vào ngày nàng tiến hành hôn lễ, em đã tới. Em tới để chứng kiến cảnh người em từng yêu thuộc về người khác..."

Hạ tổng tung tầm mắt mông lung vào bên ngoài cửa sổ, gương mật hoàn mỹ giờ đây nhiễm tầng ưu buồn đầy ý vị. Quá khứ ấy, có lẽ là lần duy nhất trong đời Hạ tổng cười nhiều đến thế...

"Em có biết em đã rất dũng cảm không? Em dám sống, dám yêu, dám từ bỏ."

Tần Sở Hàm tiến lên gắt gao siết chặt lấy thân thể lão công. Nàng từng cảm thấy tấm lưng này chất chứa bao nhiêu nỗi lòng, nhưng có nằm mơ cũng khó có thể tưởng tượng được dưới lớp vỏ băng lãnh ngày thường hay nụ cười ôn nhu dành riêng cho lão bà, còn ẩn chứa những mẩu chuyện khó nói ở quá khứ, nơi đó ngự trị một Hạ Tử Nhiễm bồng bột, một Hạ Tử Nhiễm đầy lửa tình yêu và nhiệt huyết tuổi trẻ.

"Sở Hàm, em xin lỗi, em xin lỗi chị."

"Đứa ngốc, em có sai gì mà phải xin lỗi chị? Nếu có một điều ước, chị chỉ ước mình có thể bước vào quá khứ của em để có thể cùng em đối mặt."

Tần đại minh tinh hôn trụ lên trán Hạ tổng, một chút ôn nhu xen lẫn sự tiếc nuối âu yếm khiến Hạ tổng bừng tỉnh, hai tay đầy lực vươn lấy bao trùm cơ thể nữ nhân trước mặt.

Nguyên lai tình yêu, ngoài tin tưởng còn cần lòng vị tha nữa. Không phải cứ đâm đầu vào một mối tình thì liền tốt đẹp tất cả. Người ta thường nói ngọc phải mài mới sáng, giống như con người phải vấp ngã mới có thể thành công...

Hạ tổng trút ra hơi thở nặng nề cúi cùng trong lòng Tần Sở Hàm, nhịp thở dần trở nên đều đặn hơn, nàng tiến nhập giấc ngủ vô cùng sâu. Hôm nay, có lẽ tất cả đều đã được hóa giải rồi. Chỉ cần có Tần Sở Hàm bên cạnh, Hạ Tử Nhiễm sẽ không còn sợ gì nữa.