Sắc mặt Tiểu Doãn không được tốt lắm. Có lẽ do đi đường quá xa mà không có chuẩn bị trước nên cơ thể khó thích ứng được. Đêm đó sau khi Cố Vân Hỉ nghe điện thoại xong liền lập tức thu dọn đồ đạc muốn về quê. Cú điện thoại của chú Khải dưới quê báo lên mẹ của Cố Vân Hỉ ngất xỉu đang được chữa trị trong bệnh viện. Mà Cố Vân Hỉ muốn loạn lên nên Tiểu Doãn không yên tâm để nàng về một mình.
Một đường đi về quê nhà của Cố Vân Hỉ đã đi xe hơn 8 tiếng, đổi xe hai lần, vậy mà vẫn chưa đến nơi. Tiểu Doãn có nghe nói là rất xa, không ngờ lại xa đến thế.
"Chị không sao đâu."
Tiểu Doãn lắc đầu tỏ vẻ không sao, nhưng Cố Vân Hỉ vẫn xót cho lão bà. Phải công nhận khi có Tiểu Doãn đi cùng, lòng Cố Vân Hỉ cũng yên được phần nào.
"Chị cố lên. Còn hai tiếng nữa là tới rồi."
Trong ánh đèn le lói của xe đường dài, Cố Vân Hỉ vươn tay ôm lấy eo Tiểu Doãn, để người nàng dựa vào vai mình nghỉ ngơi. Chốc chốc lại xem lão bà có sao không.
"Vân Hỉ."
"Ân?"
"Mẹ em sẽ không sao. Chị tin tưởng."
Cố Vân Hỉ trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cũng hôn lên đỉnh đầu Tiểu Doãn. Có những lời nói không cần thốt ra cũng có thể thấu hiểu nhau. Tính tình Tiểu Doãn nàng biết rõ, là một nữ nhân trong nóng ngoài lạnh, tuy lo lăng hay quan tâm cũng sẽ không bộc lộ ra ngoài, chỉ lặng lẽ dùng hành động chứng minh. Còn Cố Vân Hỉ lại khác, hỉ nộ ái ố đều hiện rõ trên mặt mỗi lúc có chuyện, nhưng cũng là tuýp người hành động.
Hai người mang theo balo và túi xách rất nhanh đã đến quê hương Cố Vân Hỉ. Do có phần không quen với khí hậu ẩm ướt vùng Giang Nam, Tiểu Doãn bị cảm nhẹ ngay khi xuống xe. Bất quá cũng đốc thúc Cố lão công mau chóng đến bệnh viện xem tình hình mẹ nàng. Rốt cuộc 1 tiếng sau, cả hai đã đến trước cửa phòng bệnh.
"Tiểu Hỉ!"
Chú Khải ngồi canh trước phòng bệnh tồi tàn khi thấy Cố Vân Hỉ đến thì lập tức gọi. Cho đến khi lại gần, gương mặt nhỏ như bàn tay của Tiểu Doãn mới hiện ra khiến chú Khải không chớp mắt được. Nữ nhân trên thành phố, ai cũng như thế là mỹ nữ sao? Nhìn Tiểu Doãn từ đầu đến chân trắng noãn, lại toát ra khí chất trưởng thành điềm tĩnh, không hiểu sao đứng một chỗ với Cố Vân Hỉ vô cùng hài hòa.
"Chú Khải, đây là bạn cháu Dương Tiểu Doãn. Mẹ cháu sao rồi?"
Cố Vân Hỉ cũng chú ý đến ánh mắt chú Khải, âm thầm nuốt hũ dấm chua xong thì giới thiệu rõ ràng ngay lập tức, thậm chí còn nghe ra chút chiếm hữu trong câu nói. Chú Khải ngẩn ra một hồi hồn cũng về, liền lắp bắp nói
"Mẹ con bác sĩ nói...không sao... chỉ là bệnh tuổi già. Có lẽ do làm quá sức mà ra."
Cố Vân Hỉ nhíu mi gắt gao. Cái gì gọi là làm quá sức? Không phải mỗi tháng nàng đều gửi 2/3 lương về nhà sao? Thế nào mẹ nàng lại phải làm lụng vất vả ở cái chỗ này!
Cố Vân Hỉ nhịn không được đẩy cửa vào. Tiểu Doãn cũng theo đằng sau vào trong. Chỉ thấy hiện ra trước mặt chính là một vị phu nhân đã già nhưng vẫn còn nhiều nét phong trần ngồi tựa trên giường. Chắc hẳn lúc trẻ là rất câu người, mà bộ dáng này chính là Cố Vân Hỉ được đúc một lò từ đây. Mẹ Cố Vân Hỉ vừa thấy con gái đến liền mỉm cười dịu dàng
"Con về rồi sao? Dẫn bạn về sao không giới thiệu cho mẹ?"
Lâm Khúc - mẹ của Cố Vân Hỉ thấy hai người còn đứng tần ngần ở cửa, liếc thấy hai bàn tay còn siết sao nắm lấy nhau, biểu tình đầu tiên chính là kinh ngạc, sau đó là nhìn con gái rồi nhìn sang nữ nhân đứng cạnh. Dường như bà hiểu ra gì đó, chỉ mở miệng gọi thêm lần nữa.
"Hai đứa định đứng đó luôn hay sao?"
"Mẹ, sao mẹ lại đi làm vất vả như vậy? Không phải con nói con sẽ lo cho mẹ sao?"
Cố Vân Hỉ vừa đi đến bên giường thì đã vươn tay kê lại gối đầu cho mẹ mình. Mấy năm nay hai mẹ con có cơ hội trùng phùng như thế này là rất hiếm, một phần vì công việc của Cố Vân Hỉ rất bận rộn, một bên lại do mẹ cứ không cho về, sợ nàng cực khổ.
"Mẹ không sao. Ai già rồi cũng thế thôi con gái. Còn vị này là...?"
Lâm Khúc liền hướng sự chú ý sang Tiểu Doãn đứng một bên, Cố Vân Hỉ liền bối rối đỏ mặt lên. Không biết bây giờ có phải thời cơ thích hợp để ra quỹ hay không, nhưng nàng cũng không muốn giấu mẹ mình suốt đời. Vốn dĩ tình yêu là thứ trân quý cần được nâng niu, chứ không đáng bị giấu diếm trong tối như thế. Trong khi Cố Vân Hỉ còn đang đấu tranh tâm lí, Tiểu Doãn đã nhanh nhạy lên tiếng trước.
"Cháu chào cô, cháu là Dương Tiểu Doãn, bạn của Vân Hỉ."
"Ah...Đúng rồi mẹ..."
Tuy có hơi thất vọng một chút, nhưng thủy chung cũng không dám biểu lộ nhiều. Nhưng Lâm Khúc có thể thu hết vào tầm mắt mọi biến đổi nhỏ nhất của con gái mình, lòng không khỏi chắc chắn hơn về suy đoán ban nãy.
"Tiểu Hỉ, con ra ngoài tiễn chú Khải, sẵn tiện kiếm chút nước nóng về cho mẹ đi."
"Để cháu đi cho."
Tiểu Doãn xung phong đi, nàng muốn mẹ con Cố Vân Hỉ có không gian riêng tư để tâm sự cùng nhau. Dù sao trong mắt Lâm Khúc, Tiểu Doãn vẫn chỉ là người dưng mà thôi. Nhưng không ngờ Lâm Khúc một mực đòi Cố Vân Hỉ phải đi, để lại là hai người không biết nói gì.
"Tiểu Doãn phải không cháu?"
Lâm Khúc đợi khuất bóng Cố Vân Hỉ mới lên tiếng. Tiểu Doãn rất lễ phép đáp lại.
"Dạ. Vân Hỉ vừa nghe tin cô bệnh thì liền chạy về đây ngay."
Lâm Khúc cười ôn như, tay vươn ra nắm lấy tay Tiểu Doãn, tay còn lại vỗ vỗ chỗ trống trên giường, ý chỉ Tiểu Doãn ngồi xuống.
"Tiểu Doãn và tiểu Hỉ là từ khi nào xác lập quan hệ vậy?"
Tiểu Doãn đầu tiên là kinh ngạc nhìn Lâm Khúc, mặt cũng tái đi vì lo sợ. Đáng lẽ thu liễm như thế thì khó nhận ra mới đúng, không ngờ Lâm Khúc lại quá tinh. Tiểu Doãn mau chóng lấy lại bình tĩnh, liền hướng Lâm Khúc bình tĩnh trả lời.
"Dạ 7 tháng trước. Cháu là đồng nghiệp của Vân Hỉ."
Lâm Khúc nhìn thấy Tiểu Doãn vô cùng ngoan ngoãn biết điều thì phi thường vừa lòng.
"Cháu bao nhiêu tuổi rồi?"
"Dạ, năm nay đã 32."
"Hơn tiểu Hỉ 6 tuổi. Cũng tốt, có thể kiềm chế nó lại một chút. Đứa trẻ này từ nhỏ đã khó quản. Cháu biết không? Có lần nó đánh nhau với bạn trong trường chỉ vì cái bánh ta làm cho nó bị người ta cướp mất. Còn nữa, lúc lên thành phố học, ta còn lo nó bị người khác ăn hiếp, hóa ra là thừa. Nó không những không bị ăn hiếp, ngược lại lại làm ra chuyện tốt là bị người ta kiện tội phỉ báng..."
Lâm Khúc hào sảng kể tất tần tật mọi chuyện xưa của Cố Vân Hỉ. Có những cái Tiểu Doãn đã nghe kể qua, nhưng có những câu chuyện lại thực mới. Giống như có một Cố Vân Hỉ nào đó mà nàng chưa từng được tiếp xúc trong câu chuyện của Lâm Khúc.
"Cháu biết không? Chỉ cần đó là tiểu Hỉ lựa chọn, ta đều ủng hộ. Từ nhỏ nó đã không được hưởng niềm hạnh phúc trọn vẹn, vậy thì sao ta phải cản trở nó truy cầu hạnh phúc của riêng nó? Hài tử như tiểu Hỉ tuy có chút ngông cuồng nhưng chung quy vẫn là hài tử tốt, biết cân nhắc. Cho nên ta tin, hai đứa sẽ hạnh phúc."
Lâm Khúc cuối cùng cũng kết thúc câu chuyện bằng một câu nói khiến khóe mắt Tiểu Doãn đỏ lên ứa lệ.
"Cô Lâm..."
"Còn gọi cô? Mau gọi ta là mẹ như tiểu Hỉ kìa."
"Mẹ...Con cảm ơn mẹ...."
Lâm Khúc đưa tay xoa đầu Tiểu Doãn khiến nàng cũng bắt đầu nức nở khóc lớn. Có người mẹ nào không muốn con hạnh phúc chứ? Nhưng Lâm Khúc có thể bỏ qua mọi thành kiến để chấp nhận mối quan hệ kiểu này chỉ vì hạnh phúc của con gái là quá cao cả rồi.
"Giúp mẹ chăm sóc tiểu Hỉ thật tốt, được không?"
"Dạ... Con hứa... với mẹ.."
Qua hai hàng nước mắt, thanh âm đứt quãng của Tiểu Doãn vang lên khiến Lâm Khúc cũng không nhịn được vươn tay ôm lấy, còn không ngừng vuốt lưng an ủi. "Con dâu" thế này lễ phép biết điều, thế nào lại không muốn?
"Tiểu Doãn, con cầm lấy cái này đi."
Lâm Khúc nhét vào tay Tiểu Doãn một cuốn sổ tiết kiệm, ngay lập tức giải thích.
"Tiền bao năm qua tiểu Hỉ gửi cho mẹ, mẹ đều gửi vào đây. Mẹ già rồi, không muốn làm gánh nặng cho lớp trẻ tụi con. Mẹ biết tiền ở trên thành phố không dễ kiếm, có khi tối mẹ điện thoại cho tiểu Hỉ đều là ở ngoài đường bàn công tác. Mẹ không muốn tụi con cực khổ quá, cầm lấy đi. Có thể tụi con sẽ cần đến. Mẹ chỉ mong hai đứa hạnh phúc."
"Mẹ! Con..."
"Đứa ngốc, đừng khóc nữa. Tiểu Hỉ khi trở về lại tưởng ta ăn hiếp con!"
Lâm Khúc càng nói, nước mắt Tiểu Doãn càng rơi nhiều hơn. Vốn đã chuẩn bị tâm lí để hứng chịu chia cách, nhưng không ngờ Lâm Khúc không những không phản đối mà còn thành toàn khiến nàng chỉ muốn bật khóc vì quá hạnh phúc mà thôi.
Cố Vân Hỉ thật ra đã trở lại từ lâu, nhưng khi nghe thấy câu chuyện còn được kể dở, nàng lặng lẽ ngồi trên dãy ghế ngoài cửa hồi tưởng. Phải rồi, hồi nhỏ không biết đã bao nhiêu lần làm khổ mẹ nàng? Nhưng mẹ vẫn chưa hề trách mắng nàng, còn không ngừng động viên dạy dỗ những điều hay lẽ phải. Một gia đình không có đàn ông, Lâm Khúc đã phải một mình gồng lưng gánh vác để nuôi lớn Cố Vân Hỉ. Mẹ có bao nhiêu cực khổ, nàng biết hết. Lần này mẹ đồng ý cho nàng cùng Tiểu Doãn, hi sinh coi như rất lớn rồi. Nghĩ đến bao nhiêu chuyện cũ, nước mắt cũng bất giác rơi xuống. Tiếng nức nở bên ngoài phòng bệnh cũng được Cố Vân Hỉ kịch liệt kìm lại.