Không những Tần Sở Hàm kinh ngạc, Hạ Tử Nhiễm một bên cũng cả kinh một phen. Rõ ràng là một câu chuyện cũ, thế nhưng Vương Y Dạ khơi lên không khỏi khiến Hạ tổng ưu phiền.
"Đừng nói dư thừa, lên xe về nhà!"
Hạ tổng bước đến nắm lấy đôi tay của Tần Sở Hàm lúc này vẫn còn chưa kịp ý thức.
"Tôi..."
"Về thôi."
"Em đứng lại đó cho chị!"
Vương Y Dạ vẫn chưa chịu buông tha, một mực giành lại "vị hôn phu". Hạ Tử Nhiễm nén giận đã lâu, định bùng nổ thì phía xa lại vang lên thanh âm cứng rắn
"Hạ tổng! Đã lâu không gặp"
Theo hướng thanh âm đó, cả ba đồng loạt quay lại. Một vị nữ cảnh quan từ xa tiến lại còn đang treo trên môi ý cười liền xuất hiện.
"Liễu cảnh quan? Thật trùng hợp!"
Hạ Tử Nhiễm lập tức lấy ra uy phong của Hạ tổng ngày thường mà đối đãi đáp lại. Vương Y Dạ đang tức giận một bên cũng bắt đầu dời lực chú ý về phía Liễu cảnh quan kia. Theo như đánh giá của Vương tiểu thư, Liễu cảnh quan kia có thể xem như mỹ nhân khó thấy trong ngành quân đội. Mắt thanh mày tú, lại còn dáng rất cao, khí tức khác biệt mạnh mẽ chữ không cường thế bức người như "vị hôn phu" của nàng. Tóc ngang vai có chút rối dưới tác dụng của gió, đôi mắt hơi nhỏ nhưng xếch lên tinh tế.
Liễu cảnh quan vừa đến thì lập tức để ý đến hai vị mỹ nữ kia.
"Hạ tổng, hai vị đây là..."
Liễu Hạ Vũ nhướn mày tò mò thăm dò. Hạ tổng nhận ra ngay thiếu sót liền hướng giải thích
"Thật ngại quá! Đây là Tần tiểu thư, Tần Sở Hàm."
Ánh mắt ôn nhu di dời về phía Tần đại minh tinh khiến nàng có phần ngượng ngùng.
"Nhận thức được, tôi là fan hâm mộ của cô đó, Tần đại minh tinh."
Liệu Hạ Vũ vẫn gĩư thanh âm vui vẻ, hướng Tần Sở Hàm trêu chọc, nhưng cũng là lời thật lòng.
"Còn đây là Vương tiểu thư, Vương Y Dạ."
Ngược lại với thái độ ban nãy, Hạ Tử Nhiễm đột nhiên thay đổi 180 độ đưa tay về Vương Y Dạ giới thiệu. Liễu Hạ Vũ sắc bén nhận ra ngay điều khác thường, thái độ lại một lần tiếu ý nhiều hơn.
"Ah nguyên lai là Vương tiểu thư, tôi là Liễu Hạ Vũ."
Liễu cảnh quan giới thiệu bản thân với Vương Y Dạ bởi nàng không muốn đắc tội với Hạ tổng mà nữ nhân của nàng cũng có ý đồ(ý là chỉ Tần Sở Hàm). Bấy giờ Vương Y Dạ ức chế đâm bùng nổ, chuyện vừa nãy chưa kết thúc, Hạ Tử Nhiễm đáng ghét lại dùng thái độ phân biệt đối xử kia đối cô liền quay người bỏ đi, để lại Liễu Hạ Vũ ấn tượng vô cùng không tốt đẹp. Hạ tổng một bên giảng hòa, cũng lên tiếng
"Thật ngại quá, nàng là..."
"Haha, thật thú vị! Hạ tổng không cảm thấy sao?"
Liễu Hạ Vũ lần này là cười rộ đến lạ thường. Bất quá cô gái kia, thật rất thú vị! Nàng liền hướng hai mỹ nhân còn lại lắc đầu vài cái, nói lời từ biệt liền ly khai.
- --------
"Sở Hàm, để em giải thích."
Hạ tổng vừa đưa Tần đại minh tinh về đến nhà liền lên tiếng. Nguyên lai suốt chặng đường về, Tần Sở Hàm là phi thường hắc tuyến trên mặt, còn lộ vài tia thất vọng khiến Hạ Tử Nhiễm cũng không nói được câu nào.
"Em cần gì hướng tôi giải thích?"
Tằn Sở Hàm ương ngạnh đáp trả. Nàng không muốn nghe, thật sự không muốn nghe. Đối với một con người đã bị tổn thương quá nhiều sẽ sinh ra loại khả năng tự bảo hộ mình. Tần đại minh tinh lạnh lùng gương mặt nhìn Hạ tổng khẩn trương. Hạ Tử Nhiễm một bên bước đến nắm vai của Tần Sở Hàm
"Cô ấy thực sự không phải vị hôn thê của tôi. Là do lời ước định của hai lão nhân gia Vương gia và Hạ gia mà thôi. Chị phải tin tôi!"
Hạ Tử Nhiễm nhìn sâu vào đôi mắt thờ ơ kia không khỏi chấn động. Tần đại minh tinh không nói gì, lặng lẽ gạt tay Hạ tổng ra rồi đanh thép nói
"Về, không tiễn."
"Chị...đuổi tôi? Không tin tôi?"
Hạ tổng đau lòng đến hít thở không thông,tay phải vịn vào sofa để đứng thẳng. Ánh mắt mang theo tia mất mát hướng Tần đại minh tinh.
"Hạ tổng, đây là nhà tôi, tôi không muốn tiếp cô. Còn việc tin hay không, nhớ không lầm không liên quan đến tôi. "
Tần Sở Hàm liếc thấy dáng vẻ của Hạ tổng, trong lòng có chút lưỡng lự nhưng không biểu hiện ra ngoài. Hạ tổng nghe đến chữ "không liên quan" đột nhiên hốc mắt trở nên hồng thuận, cười nhạt một tiếng.
"Nguyên lai tôi làm nhiều thứ như thế vì chị, một chút tín nhiệm và cảm tình chị cũng không cấp cho tôi. Còn cái tên nam nhân bội phản kia thì chị ngày đêm tưởng nhớ!"
"Nam nhân? Đừng có nói nhảm."
Tần Sở Hàm cả kinh, một đời này nàng cũng chưa hề yêu qua nam nhân nào, huống chi là tưởng nhớ.
"Còn không có! Ánh mắt chị mỗi lần nhìn Hoằng Vệ chị nghĩ tôi không để ý sao?"
Hạ Tử Nhiễm rơi lệ đầy mặt, gào lên với Tần Sở Hàm. Nàng là không tin không theo đuổi được Tần đại minh tinh,thế nên vì sự cố chấp mà chuốc lấy nỗi đau này.
Tần Sở Hàm không buồn giải thích, chỉ im lặng nhìn nữ nhân cường thế ngày thường đã muốn quỳ gối trên sàn khóc nức nở.
"Đi đi."
Tần đại minh tinh một lần nữa đuổi khách.
"Tần Sở Hàm"
Hạ Tử Nhiễm phục hồi sau cơn lệ đến tâm tê, liền đứng lên hướng thẳng ánh mắt lạnh lùng mà đáp
"Tôi yêu chị. Nếu chị không thể chấp nhận được loại lạp lạp bẩn này, chị không nên cho tôi hy vọng ngay từ đầu. Xin lỗi đã làm phiền trong suốt thời gian qua. Tôi với chị từ nay, ân đoạn nghĩa tuyệt!"
Thanh âm Hạ tổng vang lên như sấm nổ giữa bầu trời đêm, nàng mang theo tia cười nhạt đến đau thương hướng cửa bỏ đi. Tần Sở Hàm vẫn chôn chân tại chỗ... vì cớ gì? Vì cớ gì chối từ một người thập phần toàn diện như Hạ Tử Nhiễm chứ? Nước mắt bất giác rơi xuống trên gương mặt ngọc phiết khiến Tần Sở Hàm nhận ra một điều...Đoạn tình cảm này, thậm chí à chưa từng bắt đầu... Ân... kết thúc cũng tốt! Kết thúc... cũng... là công bằng cho Hạ Tử Nhiễm...
Tần Sở Hàm một đêm không ngủ, ngồi trơ người ra ở ghế sofa hướng tầm mắt mông lung. Hai chân co lên được hai tay bao lấy, dáng vẻ khổ sở đến đau lòng.
Hạ Tử Nhiễm bỏ ra khỏi tiểu khu liền ngơ ngẩn đi bộ không định hướng... rốt cuộc không biết đã đi bao lâu, mà mặt trời lên thì đã thấy thân ảnh mình dừng lại trước cổng triển lãm tranh kia...
Tình yêu, bản chất là trái đắng hay ngọt?
Cũng không biết nữa, đôi khi, là được gọi là lối tư duy cảm xúc sinh ra...
- --------------
"Cô để ý không?" Nữ nhân A bàn tán
"Sao?" Nữ nhân B tò mò
"Tiểu Kỳ dạo này của chúng ta là có hỉ a!!!! Xuân đến rồi." Nữ nhân C lao vào tranh nói
"Thật sao?" Nữ nhân D ngờ vực
"Không thấy mỗi ngày đều có công tử đẹp trai đi xe Porshe phiên bản giới hạn đỏ chói đến đón sao?"
...
...
...
"Trầm Giai, cô rốt cuộc muốn sao?"
Lý Á Kỳ có phần khó chịu thanh âm hướng bác sĩ Trầm còn đang hớn hở. Bây giờ khác rồi, tiểu Kỳ bé nhỏ củ chúng ta là đã nhận thức đại sắc lang kia là nữ nhân, ban đầu không khỏi kinh hoảng. Thế nhưng ngoại trừ là nữ ra, mọi tiêu chuần từ nhan sắc đến phong thái đều là hợp gu với thẩm mỹ chọn người yêu của nàng.
"Đón em a!!!! Rồi chúng ta đi ăn cơm chiều. Tôi đã đặt chỗ, không cho từ chối."
Trầm Giai đi qua kéo tay Lý Á Kỳ nhẹ nhàng để lên xe(lôi đi thì có) =))
Đã hơn một tháng, ngày nào tiểu Kỳ đáng thương cũng bị tên bác sĩ rảnh rang phong lưu dung nhan trung tính kia làm phiền. Nào là ăn cơm, mua sắm, dạo phố,... thậm chí cả cái cớ... sợ đi toilet một mình gặp biến thái mà cũng đòi vào theo toilet. Lý Á Kỳ cả kinh, nói là cái hành động đeo bám kia còn biến thái hơn gấp mấy lần du côn hành sự.
Chuyện cẩu huyết của bọn họ... phát sinh từ đêm hai con người vô tâm vô phế kia bỏ lại ở buổi họp mặt phim...