Pha Lê Trắng Tinh Khôi

Chương 18: Chương 18. Buổi Tối Thú Vị




7h30p tối
Chúng tôi đặt 3 xuất cơm hộp. Mỗi người một phần mang lên phòng tự ăn.
Tôi đút miếng cơm nhỏ vào miệng. Vừa lẩm bẩm câu chữ trong cuốn ma cà rồng. Sở dĩ trước giờ, tôi không hề tin tưởng vào những lời đồn thổi hay sách vở nói về Vampire. Trên thực tế, những điều đó đều không được chứng minh rõ ràng. Dựa vào những lý luận không chắc chắn thì không thể nào khẳng định sự nguy hiểm và tàn độc của ma cà rồng.
Nhưng cuốn sách này có một ma lực rất lớn. Nó chính là thứ bấy lâu nay tôi đã tìm. Chân thật, đúng đắn , không giả dối là tất cả những gì cuốn sách này mang lại. Tôi gàn như tin tưởng hoàn toàn
Cái thứ tạo lên nguồn gốc này là một loại chất chưa được xác định. Nguyên nhân chủ yếu là do sự biến đổi của chúng khi vào trong cơ thể người. Và loại chất này có khả năng truyền từ thế hệ này sang thế hệ sau. Nhưng một nghịch lý đã được tạo ra. Với những người mang huyết tố ma cà rồng sẽ không bao giờ có thể ở lại thành con người. Nếu có thể họ sẽ tan chảy ra mãi mãi.
...
Buổi tối nay tiết trời se lạnh. Gió thổi qua khung cửa sổ càng thêm buốt giá căn phòng. Tôi chỉ biết ngồi im, trơ trọi giữa khoảng không gian vô tận. Giá như giờ có ngưòi nào đến và đưa tôi đi xa thật xa.
Một giọt nước mắt chảy xuống ướt đôi hàng mi đen lạ lẫm. Vai tôi bắt đầu run lên.
Ba mẹ à,
Con nên làm sao đây giữa dòng đời chật hẹp bon chen. Một hoàn cảnh mà cái chết tựa mong manh dễ vỡ. Giá như con không phải một loài quỷ dữ, giá như chúng ta không phải một gia đình, giá như con sinh ra là một người hoàn thiện. Vậy chắc hẳn con sẽ hạnh phúc lắm.
" Hức hức hức hức "
...
Khoác một lớp áo mỏng, với đôi mắt đen cuồng như gấu trúc. Tôi bước ra khỏi nhà đi dạo
Phố xá lên ánh đèn sáng rực khắp nơi. Bên kia đường là một hàng quán ăn đêm lớn nhỏ xen kẽ nhau. Hương thơm thoang thoảng bốc lên. Do khóc quá nhiều, cơ thể bị kiệt sức. Bụng tôi bắt đầu reo lên

" Ọc ọc ọc "
Phía sau đột ngột có người nhảy đến
" Hi ( Chào ) "
Tôi giật mình nhìn sang Khải Minh. Gương mặt cậu ta nhe nhởn hết mức. Vừa cười nói , vừa đưa tay chọc ghẹo tóc tôi
" Tố Vân đi dạo sao "
Mọi người đi trên đường bắt đầu nhìn bằng ánh mắt nghưỡng mộ. Một cặp trai xinh gái đẹp đi vs nhau. Họ tất nhiên sẽ liên tưởng đến điều gì đó.
Khải Minh như được tà khoác lấy vai tôi. Một tay chỉ thẳng
" Ăn đêm thẳng tiến "
...
Đến một quán ăn nhỏ ven đường quốc lộ. Khải Minh đẩy tôi vào hô nhanh gọi món.
Đồ ăn được dọn lên đầy ắp cả mặt bàn. Tôi trợn mắt lên nhìn đứa con trai trước mặt
" Cậu gọi như này thì ăn sao nổi "
Khải Minh cười lớn " Không ăn được có thể mang về ăn tiếp "

" Lỡ ăn tiếp cũng không hết "
" Vậy cho chó ăn cũng được "
" Nhà tôi không có chó "
" Mang sang cho hàng xóm "
" Khu vực tôi không ai ăn đồ thừa "
" Vậy đổ đi "
" Như thế quá lãng phí "
Khải Minh : " TwT "
Tôi bất giác cười lớn. Nãy giờ mọi người trong quán đều im lặng nhìn chúng tôi. Như hai gã sinh vật mới xuống trái đất.
" Nếu không muốn lãng phí thì phải làm sao "
" Ăn thôi ^^ "
Khải Minh và tôi bắt đầu giành giật đồ. Như một cuộc thi ăn lớn nhất hệ mặt trời.
Một lát sau. Khi bụng không còn có thể chứa thêm được nữa. Tôi xoa bụng bắt đầu đứng lên. Giờ này không còn là đi nữa. Mà nó chính là lăn lết bò đủ các kiểu. Ôi thánh thần ơi TwT
Đi thêm được khúc nữa. Tôi phát hiện một ngôi nhà ma mới mở. Thú vị hơn rất nhiều so với tất cả những ngôi nhà ma khác
Tôi kéo tay Khải Minh đứng lại. Dùng bằng ánh mắt không thể nào nguy hiểm hơn. Rồi chỉ tay về phía bên trái cạnh công viên
" Chúng ta chơi trò đó đi "