Phá Vân 2: Thôn Hải

Chương 35



“Nhịp tim 120 nhịp mỗi phút, huyết áp một trăm sáu mươi lăm…”

“Tình huống cảnh sát không sao, Tiểu Lưu đưa hắn đi chụp phim!”

“Tránh ra! Tránh ra! Không được chặn đường trước phòng cấp cứu!”

……

Bệnh viện huyện đèn đuốc sáng trưng, từ khoa cấp cứu đến sảnh chen lấn toàn người, giống như nửa đêm canh ba mở phiên chợ. Cục công an Nam Thành các lãnh đạo đều chạy tới, Liêu Cương phụ trách bộ phận nghiệp vụ quả thực là lộn nhào xuống xe, nắm lấy đội phòng ngừa bạo lực của cục công an huyện rống lên nửa ngày, thô bạo đẩy ra mấy tên cấp dưới làm bộ tới khuyên nhủ, bọc lấy gió đêm tiến vào cửa, hô:

“Tiểu Ngô đâu? Ai trông thấy tiểu Ngô của chúng tôi đâu không?” Liêu Cương tùy tiện nắm chặt lấy tay của một hộ tá khoa tay: “Cảnh sát đội chúng tôi, đầu cao cỡ bao nhiều đây, rất trẻ, chưa tới 30……”

Hộ tá quay đầu chỉ.

Ngô Vu ngồi ở cạnh tường trên ghế dài, cúi đầu im lìm không nói một tiếng, đùi mở ra, tay trái tay phải khuỷu tay khoác lên hai đầu gối bên trên, hướng mặt đất rủ, cánh tay quấn từng vòng từng vòng băng gạc được bác sĩ băng bó lại. Bác sĩ đang đứng ở bên cạnh cậu tận tình khuyên bảo thuyết phục cái gì, nhưng cậu lại không phản ứng chút nào, thỉnh thoảng lay động đầu, là ý cự tuyệt.

“Tiểu Ngô!” Liêu Cương đẩy người ra ùa lên, quả thực là từ phòng cấp cứu bên ngoài hành lang bên trên chen vào: “Chuyện gì xảy ra? Cậu bị thương ở đâu?”

“Anh là cấp trên của cậu ấy à?” Bác sĩ hai mắt tỏa sáng, lập tức giữ chặt Liêu Cương: “Cậu tranh thủ thời gian khuyên cậu ấy một chút, một lần thoát khỏi đám cháy, cũng không chịu đi chụp

phim phổi, người trẻ tuổi tuyệt không biết yêu quý mình, haiz thật đáng giận……”

Ngô Vu ngẩng đầu lên, đôi mắt mang theo tơ máu nhìn Liêu Cương, trong lòng đột nhiên nhảy một cái.

—— Rõ ràng còn là gương mặt kia thần sắc bình thản, tóc rối, cách ăn mặc tuỳ tiện, nhưng quanh thân cậu lại phảng phất khí thế rất khác bình thường, rét lạnh mà trầm lắng, mỗi một lỗ chân lông đều toát ra sự lạnh lẽo.

Liêu Cương vô ý thức thả nhẹ thanh âm: “Tiểu Ngô cậu……”

“Đội trưởng Bộ đâu?”

“Đội trưởng Bộ”, Liêu Cương mới sững sờ, “Vừa làm xong kiểm tra tổng quát, nội tạng không bị tổn thương, xương sườn gãy hai, ba cái, quan sát một đêm nếu không có chuyện ngày mai lại cho về Tân Hải, bệnh viện tuyến một bên kia chúng ta có người —— Cậu ở trước cửa này trông coi làm gì?”

Ngô Vu thu hồi ánh mắt, “a” một tiếng.

“Nghe không, đội trưởng của cậu đã không sao! Còn không mau đi làm kiểm tra!” Bác sĩ giận dữ mắng mỏ: “Vị lãnh đạo này anh cũng đừng thất thần, mau nói cậu ấy hai câu!”

Liêu Cương tỉnh ngộ lại, chỉ thấy Ngô vu lúc này lấy lại âm thanh, một tay vịn đầu gối đứng người lên, mỉm cười khoát tay áo: “Thái bình thịnh thế, không đến nổi yếu ớt như vậy, không cần đâu”.

Cho đến lúc này trên người cậu khí chất đè ép mới đột nhiên tán đi, phảng phất như một cáu cúi đầu đó cậu lại biến trở về một người trầm mặc dịu dàng ngoan ngoãn, trở về làm một người trẻ tuổi không kiên định.

Sự biến hoá ẩn nấp thất thường này, đổi lại người khác khả năng cũng sẽ không chú ý, hoặc kinh ngạc hai ba giây sau đó sẽ quẳng sau ót. Nhưng không biết tại sao Liêu Cương lại đột nhiên có loại cảm giác kỳ quái, cậu nhớ tới trước đó không lâu Bộ Trọng Hoa tự mình phân phó, đó là sau khi Niên Đại Hưng bị bắt không lâu, có một lần anh đột nhiên nói ——

“Nhắc nhở mới tới mấy tên nghiên cứu sinh kia, nói họ tôn trọng họ Ngô kia một chút, đừng có việc gì cũng sai tới quát lui.”

“…… Dạ —— Dạ?! Xảy ra chuyện gì rồi sao ạ?”

Bộ Trọng Hoa không trả lời, chỉ không kiên nhẫn chỉ chỉ trên tay, “Người ta làm cảnh sát từ khi còn rất nhỏ, cũng không biết so với bọn họ lâu nhiều hơn bao nhiêu kinh nghiệm rồi, cậu nhìn vết thương trên cánh tay và đùi kia xem”.

Ngô Vu vượt qua bác sĩ, đi ra ngoài cửa, trong chốc lát Liêu Cương mới mắt liếc đi, chỉ thấy cậu toàn thân duy nhất lộ cánh tay trần trụi ra bên ngoài, các vết tím xanh đã sưng hiện ra các chỗ tụ máu đen, các vết thương dài còn đang rướm máu, thuận khuỷu tay, và băng gạc ngưng kết thành một màu nâu nhìn thấy mà giật mình.

“…… Tiểu Ngô!”

Ngô Vu quay đầu lại.

Liêu Cương trầm ngâm một lát, nắm cả vai của cậu vỗ vỗ: “Cậu cũng đi làm kiểm tra đi, bác sĩ kêu cậu làm gì liền làm đi, quay lại đi……”

Ngô Vu vừa mở miệng “Phải làm thôi”, Cương vừa nói: “Đội trưởng Bộ đêm nay một người canh cũng không được gì, cậu đi chụp ảnh phim đi, chụp xong rồi ở chung phòng bệnh với anh ấy, có thể chăm sóc lẫn nhau. Được không? Nghe anh Liêu đi”.

Ngô Vu chần chờ chốc lát, há hốc mồm, cũng không biết là muốn cự tuyệt tìm không ra lý do hay là cái gì khác, rốt cục gật gật đầu.

Ba giờ rưỡi sáng, thời điểm bình minh còn cách xa màn đêm. Phòng bệnh tắt đèn, khe hở từ cửa lộ ra ánh sáng từ hành lang bên trên, thỉnh thoảng có tiếng bước chân đạp xuống vài cái bóng đi qua, là y tá đẩy xe thiết bị lạch cạch lạch cạch đi ngang, tiếng vọng càng ngày càng không rõ rệt, dần dần biến mất tại nơi cuối lầu bệnh viện.

Ngô Vu nằm thẳng trên giường bệnh, trợn tròn mắt, chỗ sâu trong con ngươi mơ hồ chiếu ra ánh đèn ngoài cửa sổ phương xa, quay đầu hướng giường bên cạnh nhìn lại.

Khung sắt bên trên túi truyền dịch còn thừa lại hơn phân nửa, dược dịch đang thuận ống mềm từng giọt rơi xuống. Trong đêm tối truyền tiếng hô hấp kéo dài bình ổn, người kia lồng ngực cũng theo đó có quy luật nâng lên hạ xuống, cũng đã ngủ say.

Kia là Bộ Trọng Hoa.

Ngô Vu nhẹ nhàng đứng dậy xuống giường, không mang giày, chân trần giẫm trên mặt đất không có chút âm thanh nào, đi đến giường bệnh bên cạnh, nhìn qua gương mặt quen thuộc kia.

Bộ Trọng Hoa hình dáng gương mặt rất rõ nét, nhất là xương mặt và cằm dưới, trong đêm tối như này vẫn có thể hiện ra cái bóng đổ xuống. Khả năng là bởi vì còn trẻ, khuôn mặt anh tuấn như bin thời gian bỏ quên, lông mày giãn ra khi ngủ say, cảm giác lạnh lùng uy nghiêm liền tản ra, xuất hiện một chút thần sắc của thiếu niên.

Đứa trẻ gào khóc ngã xuống trong vũng máu năm đó, những giọt nước mắt dính đầy tro bụi bùn đất hoảng sợ khóc, đã bị giấu ở dưới gương mặt lạnh lùng tinh anh này, bao khỏa hơn hai mươi năm thành một dạng khắc chế, cuối cùng ngưng kết thành thứ vũ khí bén nhọn và lãnh khốc.

Ngô Vu nhìn qua anh, tựa hồ muốn từ kia mặt mày thái dương kia tìm ra cái bóng trong trí nhớ, nhưng rất nhanh liền từ bỏ.

“…… Anh người này tinh anh, đi được đến đây cũng thật không dễ dàng”, cậu thì thầm tựa như nhỏ giọng nói.

Sau một lát cậu lại đưa ra một loại kết luận, nhẹ nhàng nói: “Tôi hiện tại đồng ý họ Bộ anh cùng Trương Bác Minh là hai loại người.”

Cậu dường như rất có ý tứ, lắc đầu im ắng cười một tiếng, đem chăn đắp cao cho Bộ Trọng Hoa, quay người đi trở về giường bệnh mình, thuận tay từ trên tủ đầu giường lấy một điếu thuốc từ trong hộp thuốc lá ra, hai ngón tay kẹp ở chóp mũi ngửi hương vị.

Đúng lúc này sau lưng truyền đến thanh âm lạnh như băng: “Coi như là lý do đó đi chăng nữa cũng không phải cậu có thể hút thuốc trong phòng bệnh.”

Ngô Vu: “……”

Bộ Trọng Hoa từng chữ đều phảng phất như làm giảm không khí ngượng ngùng trong phòng: “Tôi bị như vậy, cậu còn hút thuốc trước giường bệnh tôi?”

“……” Ngô Vu trấn định xoay người: “Đội trưởng anh cảm thấy thế nào, tỉnh lúc nào?”

“Họ Bộ anh cũng không dễ dàng.”

“Cái gì họ Bộ, đội trưởng anh nằm mơ sao?”

“Ừ, tôi còn mơ thấy có người nói cậu ấy hiện tại tin tưởng tôi cùng Trương Bác Minh là hai loại người khác nhau”. Bôn Trọng Hoa cắn răng lấy cùi chỏ chống đỡ thân thể, thở dốc nói: “Xem ra đích thật là tôi đang nằm mơ.”

Ngô Vu sờ mũi một cái, quả nhiên xứng danh tượng vàng Oscar đẳng cấp diễn xuất, bước nhanh về phía trước đỡ dậy Bộ Trọng Hoa, lấp hai cái gối đầu sau lưng cho anh. Kết quả là vô tình đụng trúng vết nứt ra sau xương sườn, tại chỗ hai người đều “a” một tiếng, Bộ Trọng Hoa phản xạ có điều kiện hướng về sau ngược lại, bị Ngô Vu tranh thủ thời gian hai tay chống đỡ anh, tại chỗ phản ứng đầu tiên là —— Vậy mà nặng như vậy!

Bộ Trọng Hoa không phải dạng hình thể cơ cuồng cuộn, mặc xong quần áo thậm chí còn thấy rất gầy, nhưng mật độ cơ bắp ngoài ý muốn rất chắc, Ngô Vu phải chống nửa người mới miễn cưỡng ổn định thăng bằng của anh: “Anh không sao chứ? Nếu không gọi bác sĩ đến xem xem?”

Bộ Trọng Hoa không nhịn được hít chút khí, lắc đầu, chậm rãi tựa lên gối tránh va chạm vết thương.

“Thật không sao chứ?”

“Không có việc gì”. Từ khẩu hình miệng nhìn ra Bộ Trọng Hoa khả năng vừa im lặng mắng câu ‘Đm’, cắn răng nói: “Tên phóng hỏa kia chỉ cần bị bắt được, hai mươi năm chạy cũng không thoát.”

Họ Bộ rất ít nào chật vật như vậy, khả năng chính anh cũng biết mình bây giờ là dạng gì, dứt khoát vò đã mẻ không sợ rơi, đem bộ mặt lạnh lùng nghiêm khắc tinh anh ném hết đi. Ngô Vu nhìn xem có một chút buồn cười, nghĩ nghĩ nói: “Không có việc gì đây, bác sĩ nói anh không bị tổn thương đến thận, đừng lo lắng.”

“Thận tôi có việc gì sao……” Bộ Trọng Hoa đột nhiên dừng lại.

Cuối mùa xuân đêm khuya ướt át ấm áp, giường bệnh lại lờ mờ mà chật hẹp, Ngô Vu một đầu gối quỳ bên giường, cái tư thế này để hai người cơ hồ là thân mật, một người vừa vặn nghiêng đầu, một người tựa ở đầu giường, lúc đối phương nói chuyện đều cảm nhận được chút hơi thở rất rõ ràng.

Bộ Trọng Hoa há hốc mồm, nhưng lại ngừng lại, ngay sau đó hướng một bên khác quay đầu, thấp giọng quát lớn: “Đã nói với cậu đừng phản ứng với những trò đùa cấp thấp của bọn họ rồi, còn không mau đem gối đầu lấy ra, đè lên vết thương rồi này!”

Ngô Vu trong lòng tự nhủ cho anh gối đầu anh còn chọn, người này một khi bị thương còn đòi hỏi nhiều, liền đem gối đầu rút ra ném trên giường bệnh mình g, lại đem chăn của Bộ Trọng Hoa kéo lên: “Được được, anh còn có chuyện gì không? Liêu phó nói, đêm nay tôi hầu hạ anh, muốn cái gì tranh thủ thời gian phân phó đi.”

Bộ Trọng Hoa suy nghĩ một lát, “Tôi có chút……”

Anh vừa muốn thăm dò nói tôi có chút khát, Ngô Vu hỏi: “Anh khát không, tôi lấy cho anh cái coca nha?”

Bộ Trọng Hoa hít vào một hơi, từ trên gối nghiêng đầu, nhìn xem cậu: “Cậu coi ta là Cao Bảo Khang đúng không?”

“……” Ngô Vu có chút hiểu được: “Tôi lấy cho anh bình nhịp đập?”

Bộ Trọng Hoa vịn thái dương: “Tôi không khát! Cậu đi ngủ đi!”

Ngô Vu nhịn không được cười lên, sột sột soạt soạt leo lên giường, tùy tiện đem tấm chăn kéo tới eo. Ngoài cửa sổ ánh đèn rã rời chiếu ra lên bắp chân cậu, từ đầu gối đến bắp chân, từ mắt cá chân ngón chân đều cực kỳ gầy gò; Một tay khoác lên trên mí mắt, một tay khác quấn đầy băng vải rủ xuống bên giường, lòng bàn tay hướng lên, vết máu đã khô cạn.

Gian phòng bên trong chỉ nghe tiếng hô hấp cực nhỏ của hai người, trọn vẹn qua nửa điếu thuốc, Bộ Trọng Hoa vẫn là nhịn không được, nhẹ giọng hỏi: “Ngô Vu?”

Quả nhiên giường kế bên vang lên âm thanh không có chút nào buồn ngủ: “Làm sao?”

“Tay bị phỏng của cậu thế nào rồi?”

“Vẫn được, không có cảm giác.”

Đây là nói dối, bị phỏng là đau nhất gian nan nhất, càng đừng đề cập đến chỗ bị thương là lòng bàn tay, hơi động đậy liền sẽ liên lụy đến da thịt, phục hồi cũng chậm.

Nhưng Ngô Vu lại giống như là thật sự không có cảm giác, hoạt động một chút tay cứng ngắc chỉ: “Tôi tại phòng cấp cứu nghe đội phòng ngừa bạo lực cùng Liêu Cương báo cáo, nói đêm nay toàn bộ thôn dân đã bị bắt lại. Trời tối như bưng, tên phóng hỏa kia chưa hẳn có thể chạy mất, nói không chừng đã ngồi xổm bên cạnh máy sưởi ở cục công an huyện, ngày mai lần lượt thẩm, nhất định có thể thẩm ra, đừng lo lắng.”

Bộ Trọng Hoa lại lắc đầu: “Chưa hẳn dễ dàng như vậy.”

“Làm sao vậy?”

“Cậu có nghĩ tới, hắn tại sao muốn phóng hỏa chưa?”

Ngô Vu nghiêng đầu đến nhìn qua anh: “Muốn giết chết chúng ta?”

“Hắn muốn giết chết chúng ta, nhưng phóng hỏa chỉ là bước đầu tiên, bởi vì hỏa thiêu cần thời gian, mà hắn hiển nhiên cũng không phải là người địa phương, cũng không biết nhà này ba tầng xi măng lầu có tồn tại cửa sau hay là lối thoát hiểm hay không. Cho nên hắn mới bật còi phóng hỏa, kỳ thật là muốn đem quần chúng thường xuyên tại nhà họ Cốc tụ họp dẫn tới, sau đó lấy lí do ác ma phóng hỏa làm kích động cảm xúc thôn dân, đến lúc đó bạo loạn sẽ đánh chết chúng ta, hung thủ thật sự là không nhất định có thể kiểm tra thi thể là ra”. Bộ Trọng Hoa trầm ngâm thật lâu, nhíu mày: “Người này đối với chúng ta sát tâm quá mạnh, mà tâm tư kín đáo, thủ đoạn quả quyết, nhưng tôi làm sao cũng suy nghĩ không ra hắn có thể là ai.”

Ngô Vu nghĩ nghĩ hỏi: “Cao Bảo Khang?”

Lời vừa ra khỏi miệng chính cậu cũng cảm thấy không phải, Bộ Trọng Hoa nói: “Sẽ không. Nếu như tôi là Cao Bảo Khang, hiện tại đã mang theo cái mũ xương người đáng tiền đó chạy trốn tới chân trời góc biển, không đáng cùng cảnh sát không đấu. Huống hồ chúng ta chỉ là một cảnh sát điều tra, cho dù mạo hiểm giết chết chúng ta, tổ chuyên án cũng sẽ không đình chỉ điều tra án 502, ngược lại sẽ gia tăng thêm nhiều cảnh lực, với hắn mà nói được không bù mất. Cho nên tôi có khuynh hướng cho rằng vụ việc phóng hỏa này cùng án 502 có liên quan, nhưng liên quan cũng không quá sâu, mục tiêu của đối phương càng giống như……”

Bộ Trọng Hoa vội vàng dừng lại.

“—— Trả thù.”

Không khí phảng phất như bị đông cứng, an tĩnh đến nỗi một cây châm rơi trên mặt đất cũng nghe thấy. Nơi xa màn đêm nuốt chửng, không biết ở trong phòng bệnh nào có người sắp chết, tiếng thút thít bi ai, phảng phất như làn gió lạnh từ đằng xa cuốn tới, rót vào khúc chiết hành lang.

“…… Xem ra tôi mấy năm này bắt quá nhiều người”. Sau một lát Bộ Trọng Hoa như không có việc gì giải thích.

Dừng một chút anh lại hời hợt nói: “Lần sau hai ta ra ngoài, riêng phần mình đều cẩn thận một chút.”

Ngô Vu lẳng lặng nằm thẳng tại giường trong bóng tối, như cá bơi nước chảy bèo trôi, nơi xa trên đường lớn có xe nhanh như tên bắn vụt qua, trên trần nhà quang ảnh liền di động theo, dần dần đi xa cho đến khi biến mất.

Nửa ngày sau cậu nhẹ nhàng gọi: “Này”.

“Sao?”

“Lần sau đừng giúp tôi cản đao.”

Bộ Trọng Hoa nghiêng đầu.

“Cái khiên thịt này của anh tuyệt không đáng”. Ngô Vu nhìn trần nhà nói: “Các anh là người của phái học viện, bị đánh cũng sẽ không đánh lại, trực tiếp đứng chịu trận, làm hại một hai người đều tránh không khỏi. Anh cứ như này không chừng ngày nào liền bị người khác đánh chết, ngay cả bạn gái cũng chưa có ai”.

Bộ Trọng Hoa không lên tiếng.

“Ngẫm lại cha mẹ của anh, bình thường đến lúc này đều nên ôm cháu, nhẫn tâm nhìn anh như vậy sao? Cả ngày đông một búa tây một gậy bị đánh.”

Ngô Vu lật người, lộ ra tấm lưng gầy gò: “Tôi thường không khuyên người khác, anh cứ nghe tôi, được không? Đừng để người quan tâm anh lo lắng. Ngủ đi.”

Treo trên tường chuông lóe bé nhỏ đến mức không thể nhìn thấy lấp lánh dạ quang, kim giây tích tắc, đơn điệu rung động.

Không biết qua bao lâu, Bộ Trọng Hoa thản nhiên nói: “Cha mẹ tôi năm đó là vì bảo vệ một nội ứng mà chết.”

“……”

“Tôi không chỉ là vì bảo vệ cậu, cũng là vì bảo vệ chính tôi”. Anh nhắm mắt lại, nói: “Ngủ không được thì mở đèn đi, đừng chịu đựng. Cậu nên nghỉ ngơi.”

Sáng sớm hôm sau.

Quầy điểm tâm nắp nồi vén lên, nóng hôi hổi bay lên, mở ra một ngày bận rộn ở huyện thành. Phố lớn ngõ nhỏ xuyên qua tiếng chuông xe đạp, dưới ánh đèn xanh đèn đỏ không nhịn được tiếng quát mắng, bên đường cửa hàng cửa cuốn liên tiếp kéo, trường học reng chuông vào tiết…… Giao hội thành dòng lũ tràn ngập sinh khí sóng âm, đem bệnh viện quạnh quẽ mỏi mệt rửa sạch đến không còn một mảnh.

Giường bệnh tuyết trắng trên gối đầu, Ngô Vu mở to mắt.

Một giây sau cậu xoay người ngồi dậy, nhìn về phía cổng ——

Cục trưởng cục Nam Thành thành phố Tân Hải đẩy cửa ra, chân không nghe tiếng, bước vào phòng, tay còn để lên cái cầm cái cửa, động tác lúng túng cứng đờ. Ngay sau đó biểu lộ ông hoà hoãn lại, vẫy gọi ra hiệu mấy vị lãnh đạo sau lưng tiến vào, đồng thời hướng trên giường bệnh Ngô Vu gật đầu ra hiệu: “Chào tiểu Ngô, mấy vị lãnh đạo đến thăm hỏi cậu —— Đây là chủ nhiệm Trần của Cục Tân Hải chúng ta, đây là trưởng phòng Thi của Bộ quốc phòng, đây là phó chủ nhiệm Vũ của Bộ chính trị……”

“Bộ Trọng Hoa đâu?” Ngô vu khàn giọng cắt ngang ông.

—— Trong phòng một bên giường bệnh đệm chăn lộn xộn, trống rỗng, Bộ Trọng Hoa một đêm nằm xuống chỗ hằn xuống còn in, nhưng trên giường đơn đã hoàn toàn không có nhiệt độ.

Mấy vị lãnh đạo bất âm bất dương mà nhìn xem Ngô Vu, không có người trả lời cậu.

Hứa cục ho một tiếng, trên mặt thần sắc có chút mất tự nhiên: “Tiểu Ngô cậu nằm xuống trước đã, không nên gấp gáp. Mấy vị lãnh đạo chủ yếu là muốn biết một chút đêm qua các ngươi tại thôn Phong Nguyên đã phát sinh chuyện gì, nhất là cùng thôn dân xung đột—— Không có gì gấp gáp, đến, cậu uống chút nước đi, suy nghĩ kỹ một chút, chậm rãi nói lại từ đầu“.

Ngô Vu không có tiếp ly nước kia. Cả người cậu tại trên giường bệnh cong lên đến, lưng eo, cơ đùi thịt kéo căng cứng, con ngươi co lại, ánh mắt từ mấy vị lãnh đạo từng người đảo qua, chỉ cần hơi nhìn chăm chú quan sát, liền sẽ phát hiện  đáy mắt cậu bởi vì quá căng thẳng mà không che giấu được mâu thuẫn cùng cảnh giác.

Kia dị thường thật quá rõ ràng, không giống như là một cảnh sát hình sự đối mặt với cấp trên, là một người từng bị tra tấn, bị nhốt lại như thú, chống đỡ tại một góc lồng sắt, bao hàm địch ý đối mặt với thợ săn đang tiến tới gần.

Mấy vị lãnh đạo trao đổi cái ánh mắt, Hứa cục quay người đối bọn họ ẩn nấp lắc đầu, ý là các ông thấy chưa, trên đường đi tôi cho các ông biết trước rồi, cũng không phải phô trương thanh thế đúng không.

Khụ khụ! Trần chủ nhiệm hắng giọng một cái, đại khái là tương đối trẻ không tin tà, dẫn đầu không nhẹ không nặng mở miệng nói: “—— Ngô cảnh sát đúng không?”

“……”

“Hứa cục cùng chúng tôi nói, cậu là một người cái có huân chương cấp cao nhất của cảnh sát hình sự, như vậy đối với tổ chức bên trên điều tra cùng hỏi thăm, hẳn là hết sức quen thuộc, cậu nên phối hợp chút. Chúng tôi hôm nay đến đây cũng không phải vì, chủ yếu bởi vì……”

“Bộ Trọng Hoa đâu?” Ngô Vu nhanh chóng lặp lại câu hỏi một lần nữa.

Ánh mắt cậu đen trắng rõ rành, bởi vì làn da tái nhợt mà quần thâm mắt phá lệ rõ ràng, bờ môi lại không có chút huyết sắc nào; Dạng ánh mắt trực câu nhìn chằm chằm người khác này, liền có một tia tố chất thần kinh quái dị.

Hứa cục điều chỉnh hạ giọng: “Tiểu Ngô……”

“Tôi còn có chuyện muốn nói với anh ấy”. Ngô Vu bờ môi cơ hồ đang phát run, “Bôk Trọng Hoa đâu?”

Phòng bệnh một chút lâm vào giằng co, đám người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, đều có chút kinh ngạc, không rõ chỉ là thuần đi theo quy trình tự mình hỏi thăm, người bị hỏi thăm lại dựng thẳng lên một thân gai nhọn cảnh giác.

Bầu không khí tại không khí yên tĩnh bên trở nên phi thường quỷ dị, chỉ có trên giường bệnh Ngô Vu ngón tay chăm chú bấu chặt ga giường, bởi vì dùng sức quá độ mà phát ra vải vóc vang lên tiếng kẽo kẹt.

Bộ dạng này của cậu thực sự quá kì quái, nửa ngày sau Hứa cục rốt cục thở dài, muốn nói lại thôi: “Bộ Trọng Hoa nó…… Nó tạm thời bị…… cách ly”

“Nhịp tim 120 nhịp mỗi phút, huyết áp một trăm sáu mươi lăm…”

“Tình huống cảnh sát không sao, Tiểu Lưu đưa hắn đi chụp phim!”

“Tránh ra! Tránh ra! Không được chặn đường trước phòng cấp cứu!”

……

Bệnh viện huyện đèn đuốc sáng trưng, từ khoa cấp cứu đến sảnh chen lấn toàn người, giống như nửa đêm canh ba mở phiên chợ. Cục công an Nam Thành các lãnh đạo đều chạy tới, Liêu Cương phụ trách bộ phận nghiệp vụ quả thực là lộn nhào xuống xe, nắm lấy đội phòng ngừa bạo lực của cục công an huyện rống lên nửa ngày, thô bạo đẩy ra mấy tên cấp dưới làm bộ tới khuyên nhủ, bọc lấy gió đêm tiến vào cửa, hô:

“Tiểu Ngô đâu? Ai trông thấy tiểu Ngô của chúng tôi đâu không?” Liêu Cương tùy tiện nắm chặt lấy tay của một hộ tá khoa tay: “Cảnh sát đội chúng tôi, đầu cao cỡ bao nhiều đây, rất trẻ, chưa tới 30……”

Hộ tá quay đầu chỉ.

Ngô Vu ngồi ở cạnh tường trên ghế dài, cúi đầu im lìm không nói một tiếng, đùi mở ra, tay trái tay phải khuỷu tay khoác lên hai đầu gối bên trên, hướng mặt đất rủ, cánh tay quấn từng vòng từng vòng băng gạc được bác sĩ băng bó lại. Bác sĩ đang đứng ở bên cạnh cậu tận tình khuyên bảo thuyết phục cái gì, nhưng cậu lại không phản ứng chút nào, thỉnh thoảng lay động đầu, là ý cự tuyệt.

“Tiểu Ngô!” Liêu Cương đẩy người ra ùa lên, quả thực là từ phòng cấp cứu bên ngoài hành lang bên trên chen vào: “Chuyện gì xảy ra? Cậu bị thương ở đâu?”

“Anh là cấp trên của cậu ấy à?” Bác sĩ hai mắt tỏa sáng, lập tức giữ chặt Liêu Cương: “Cậu tranh thủ thời gian khuyên cậu ấy một chút, một lần thoát khỏi đám cháy, cũng không chịu đi chụp

phim phổi, người trẻ tuổi tuyệt không biết yêu quý mình, haiz thật đáng giận……”

Ngô Vu ngẩng đầu lên, đôi mắt mang theo tơ máu nhìn Liêu Cương, trong lòng đột nhiên nhảy một cái.

—— Rõ ràng còn là gương mặt kia thần sắc bình thản, tóc rối, cách ăn mặc tuỳ tiện, nhưng quanh thân cậu lại phảng phất khí thế rất khác bình thường, rét lạnh mà trầm lắng, mỗi một lỗ chân lông đều toát ra sự lạnh lẽo.

Liêu Cương vô ý thức thả nhẹ thanh âm: “Tiểu Ngô cậu……”

“Đội trưởng Bộ đâu?”

“Đội trưởng Bộ”, Liêu Cương mới sững sờ, “Vừa làm xong kiểm tra tổng quát, nội tạng không bị tổn thương, xương sườn gãy hai, ba cái, quan sát một đêm nếu không có chuyện ngày mai lại cho về Tân Hải, bệnh viện tuyến một bên kia chúng ta có người —— Cậu ở trước cửa này trông coi làm gì?”

Ngô Vu thu hồi ánh mắt, “a” một tiếng.

“Nghe không, đội trưởng của cậu đã không sao! Còn không mau đi làm kiểm tra!” Bác sĩ giận dữ mắng mỏ: “Vị lãnh đạo này anh cũng đừng thất thần, mau nói cậu ấy hai câu!”

Liêu Cương tỉnh ngộ lại, chỉ thấy Ngô vu lúc này lấy lại âm thanh, một tay vịn đầu gối đứng người lên, mỉm cười khoát tay áo: “Thái bình thịnh thế, không đến nổi yếu ớt như vậy, không cần đâu”.

Cho đến lúc này trên người cậu khí chất đè ép mới đột nhiên tán đi, phảng phất như một cáu cúi đầu đó cậu lại biến trở về một người trầm mặc dịu dàng ngoan ngoãn, trở về làm một người trẻ tuổi không kiên định.

Sự biến hoá ẩn nấp thất thường này, đổi lại người khác khả năng cũng sẽ không chú ý, hoặc kinh ngạc hai ba giây sau đó sẽ quẳng sau ót. Nhưng không biết tại sao Liêu Cương lại đột nhiên có loại cảm giác kỳ quái, cậu nhớ tới trước đó không lâu Bộ Trọng Hoa tự mình phân phó, đó là sau khi Niên Đại Hưng bị bắt không lâu, có một lần anh đột nhiên nói ——

“Nhắc nhở mới tới mấy tên nghiên cứu sinh kia, nói họ tôn trọng họ Ngô kia một chút, đừng có việc gì cũng sai tới quát lui.”

“…… Dạ —— Dạ?! Xảy ra chuyện gì rồi sao ạ?”

Bộ Trọng Hoa không trả lời, chỉ không kiên nhẫn chỉ chỉ trên tay, “Người ta làm cảnh sát từ khi còn rất nhỏ, cũng không biết so với bọn họ lâu nhiều hơn bao nhiêu kinh nghiệm rồi, cậu nhìn vết thương trên cánh tay và đùi kia xem”.

Ngô Vu vượt qua bác sĩ, đi ra ngoài cửa, trong chốc lát Liêu Cương mới mắt liếc đi, chỉ thấy cậu toàn thân duy nhất lộ cánh tay trần trụi ra bên ngoài, các vết tím xanh đã sưng hiện ra các chỗ tụ máu đen, các vết thương dài còn đang rướm máu, thuận khuỷu tay, và băng gạc ngưng kết thành một màu nâu nhìn thấy mà giật mình.

“…… Tiểu Ngô!”

Ngô Vu quay đầu lại.

Liêu Cương trầm ngâm một lát, nắm cả vai của cậu vỗ vỗ: “Cậu cũng đi làm kiểm tra đi, bác sĩ kêu cậu làm gì liền làm đi, quay lại đi……”

Ngô Vu vừa mở miệng “Phải làm thôi”, Cương vừa nói: “Đội trưởng Bộ đêm nay một người canh cũng không được gì, cậu đi chụp ảnh phim đi, chụp xong rồi ở chung phòng bệnh với anh ấy, có thể chăm sóc lẫn nhau. Được không? Nghe anh Liêu đi”.

Ngô Vu chần chờ chốc lát, há hốc mồm, cũng không biết là muốn cự tuyệt tìm không ra lý do hay là cái gì khác, rốt cục gật gật đầu.

Ba giờ rưỡi sáng, thời điểm bình minh còn cách xa màn đêm. Phòng bệnh tắt đèn, khe hở từ cửa lộ ra ánh sáng từ hành lang bên trên, thỉnh thoảng có tiếng bước chân đạp xuống vài cái bóng đi qua, là y tá đẩy xe thiết bị lạch cạch lạch cạch đi ngang, tiếng vọng càng ngày càng không rõ rệt, dần dần biến mất tại nơi cuối lầu bệnh viện.

Ngô Vu nằm thẳng trên giường bệnh, trợn tròn mắt, chỗ sâu trong con ngươi mơ hồ chiếu ra ánh đèn ngoài cửa sổ phương xa, quay đầu hướng giường bên cạnh nhìn lại.

Khung sắt bên trên túi truyền dịch còn thừa lại hơn phân nửa, dược dịch đang thuận ống mềm từng giọt rơi xuống. Trong đêm tối truyền tiếng hô hấp kéo dài bình ổn, người kia lồng ngực cũng theo đó có quy luật nâng lên hạ xuống, cũng đã ngủ say.

Kia là Bộ Trọng Hoa.

Ngô Vu nhẹ nhàng đứng dậy xuống giường, không mang giày, chân trần giẫm trên mặt đất không có chút âm thanh nào, đi đến giường bệnh bên cạnh, nhìn qua gương mặt quen thuộc kia.

Bộ Trọng Hoa hình dáng gương mặt rất rõ nét, nhất là xương mặt và cằm dưới, trong đêm tối như này vẫn có thể hiện ra cái bóng đổ xuống. Khả năng là bởi vì còn trẻ, khuôn mặt anh tuấn như bin thời gian bỏ quên, lông mày giãn ra khi ngủ say, cảm giác lạnh lùng uy nghiêm liền tản ra, xuất hiện một chút thần sắc của thiếu niên.

Đứa trẻ gào khóc ngã xuống trong vũng máu năm đó, những giọt nước mắt dính đầy tro bụi bùn đất hoảng sợ khóc, đã bị giấu ở dưới gương mặt lạnh lùng tinh anh này, bao khỏa hơn hai mươi năm thành một dạng khắc chế, cuối cùng ngưng kết thành thứ vũ khí bén nhọn và lãnh khốc.

Ngô Vu nhìn qua anh, tựa hồ muốn từ kia mặt mày thái dương kia tìm ra cái bóng trong trí nhớ, nhưng rất nhanh liền từ bỏ.

“…… Anh người này tinh anh, đi được đến đây cũng thật không dễ dàng”, cậu thì thầm tựa như nhỏ giọng nói.

Sau một lát cậu lại đưa ra một loại kết luận, nhẹ nhàng nói: “Tôi hiện tại đồng ý họ Bộ anh cùng Trương Bác Minh là hai loại người.”

Cậu dường như rất có ý tứ, lắc đầu im ắng cười một tiếng, đem chăn đắp cao cho Bộ Trọng Hoa, quay người đi trở về giường bệnh mình, thuận tay từ trên tủ đầu giường lấy một điếu thuốc từ trong hộp thuốc lá ra, hai ngón tay kẹp ở chóp mũi ngửi hương vị.

Đúng lúc này sau lưng truyền đến thanh âm lạnh như băng: “Coi như là lý do đó đi chăng nữa cũng không phải cậu có thể hút thuốc trong phòng bệnh.”

Ngô Vu: “……”

Bộ Trọng Hoa từng chữ đều phảng phất như làm giảm không khí ngượng ngùng trong phòng: “Tôi bị như vậy, cậu còn hút thuốc trước giường bệnh tôi?”

“……” Ngô Vu trấn định xoay người: “Đội trưởng anh cảm thấy thế nào, tỉnh lúc nào?”

“Họ Bộ anh cũng không dễ dàng.”

“Cái gì họ Bộ, đội trưởng anh nằm mơ sao?”

“Ừ, tôi còn mơ thấy có người nói cậu ấy hiện tại tin tưởng tôi cùng Trương Bác Minh là hai loại người khác nhau”. Bôn Trọng Hoa cắn răng lấy cùi chỏ chống đỡ thân thể, thở dốc nói: “Xem ra đích thật là tôi đang nằm mơ.”

Ngô Vu sờ mũi một cái, quả nhiên xứng danh tượng vàng Oscar đẳng cấp diễn xuất, bước nhanh về phía trước đỡ dậy Bộ Trọng Hoa, lấp hai cái gối đầu sau lưng cho anh. Kết quả là vô tình đụng trúng vết nứt ra sau xương sườn, tại chỗ hai người đều “a” một tiếng, Bộ Trọng Hoa phản xạ có điều kiện hướng về sau ngược lại, bị Ngô Vu tranh thủ thời gian hai tay chống đỡ anh, tại chỗ phản ứng đầu tiên là —— Vậy mà nặng như vậy!

Bộ Trọng Hoa không phải dạng hình thể cơ cuồng cuộn, mặc xong quần áo thậm chí còn thấy rất gầy, nhưng mật độ cơ bắp ngoài ý muốn rất chắc, Ngô Vu phải chống nửa người mới miễn cưỡng ổn định thăng bằng của anh: “Anh không sao chứ? Nếu không gọi bác sĩ đến xem xem?”

Bộ Trọng Hoa không nhịn được hít chút khí, lắc đầu, chậm rãi tựa lên gối tránh va chạm vết thương.

“Thật không sao chứ?”

“Không có việc gì”. Từ khẩu hình miệng nhìn ra Bộ Trọng Hoa khả năng vừa im lặng mắng câu ‘Đm’, cắn răng nói: “Tên phóng hỏa kia chỉ cần bị bắt được, hai mươi năm chạy cũng không thoát.”

Họ Bộ rất ít nào chật vật như vậy, khả năng chính anh cũng biết mình bây giờ là dạng gì, dứt khoát vò đã mẻ không sợ rơi, đem bộ mặt lạnh lùng nghiêm khắc tinh anh ném hết đi. Ngô Vu nhìn xem có một chút buồn cười, nghĩ nghĩ nói: “Không có việc gì đây, bác sĩ nói anh không bị tổn thương đến thận, đừng lo lắng.”

“Thận tôi có việc gì sao……” Bộ Trọng Hoa đột nhiên dừng lại.

Cuối mùa xuân đêm khuya ướt át ấm áp, giường bệnh lại lờ mờ mà chật hẹp, Ngô Vu một đầu gối quỳ bên giường, cái tư thế này để hai người cơ hồ là thân mật, một người vừa vặn nghiêng đầu, một người tựa ở đầu giường, lúc đối phương nói chuyện đều cảm nhận được chút hơi thở rất rõ ràng.

Bộ Trọng Hoa há hốc mồm, nhưng lại ngừng lại, ngay sau đó hướng một bên khác quay đầu, thấp giọng quát lớn: “Đã nói với cậu đừng phản ứng với những trò đùa cấp thấp của bọn họ rồi, còn không mau đem gối đầu lấy ra, đè lên vết thương rồi này!”

Ngô Vu trong lòng tự nhủ cho anh gối đầu anh còn chọn, người này một khi bị thương còn đòi hỏi nhiều, liền đem gối đầu rút ra ném trên giường bệnh mình g, lại đem chăn của Bộ Trọng Hoa kéo lên: “Được được, anh còn có chuyện gì không? Liêu phó nói, đêm nay tôi hầu hạ anh, muốn cái gì tranh thủ thời gian phân phó đi.”

Bộ Trọng Hoa suy nghĩ một lát, “Tôi có chút……”

Anh vừa muốn thăm dò nói tôi có chút khát, Ngô Vu hỏi: “Anh khát không, tôi lấy cho anh cái coca nha?”

Bộ Trọng Hoa hít vào một hơi, từ trên gối nghiêng đầu, nhìn xem cậu: “Cậu coi ta là Cao Bảo Khang đúng không?”

“……” Ngô Vu có chút hiểu được: “Tôi lấy cho anh bình nhịp đập?”

Bộ Trọng Hoa vịn thái dương: “Tôi không khát! Cậu đi ngủ đi!”

Ngô Vu nhịn không được cười lên, sột sột soạt soạt leo lên giường, tùy tiện đem tấm chăn kéo tới eo. Ngoài cửa sổ ánh đèn rã rời chiếu ra lên bắp chân cậu, từ đầu gối đến bắp chân, từ mắt cá chân ngón chân đều cực kỳ gầy gò; Một tay khoác lên trên mí mắt, một tay khác quấn đầy băng vải rủ xuống bên giường, lòng bàn tay hướng lên, vết máu đã khô cạn.

Gian phòng bên trong chỉ nghe tiếng hô hấp cực nhỏ của hai người, trọn vẹn qua nửa điếu thuốc, Bộ Trọng Hoa vẫn là nhịn không được, nhẹ giọng hỏi: “Ngô Vu?”

Quả nhiên giường kế bên vang lên âm thanh không có chút nào buồn ngủ: “Làm sao?”

“Tay bị phỏng của cậu thế nào rồi?”

“Vẫn được, không có cảm giác.”

Đây là nói dối, bị phỏng là đau nhất gian nan nhất, càng đừng đề cập đến chỗ bị thương là lòng bàn tay, hơi động đậy liền sẽ liên lụy đến da thịt, phục hồi cũng chậm.

Nhưng Ngô Vu lại giống như là thật sự không có cảm giác, hoạt động một chút tay cứng ngắc chỉ: “Tôi tại phòng cấp cứu nghe đội phòng ngừa bạo lực cùng Liêu Cương báo cáo, nói đêm nay toàn bộ thôn dân đã bị bắt lại. Trời tối như bưng, tên phóng hỏa kia chưa hẳn có thể chạy mất, nói không chừng đã ngồi xổm bên cạnh máy sưởi ở cục công an huyện, ngày mai lần lượt thẩm, nhất định có thể thẩm ra, đừng lo lắng.”

Bộ Trọng Hoa lại lắc đầu: “Chưa hẳn dễ dàng như vậy.”

“Làm sao vậy?”

“Cậu có nghĩ tới, hắn tại sao muốn phóng hỏa chưa?”

Ngô Vu nghiêng đầu đến nhìn qua anh: “Muốn giết chết chúng ta?”

“Hắn muốn giết chết chúng ta, nhưng phóng hỏa chỉ là bước đầu tiên, bởi vì hỏa thiêu cần thời gian, mà hắn hiển nhiên cũng không phải là người địa phương, cũng không biết nhà này ba tầng xi măng lầu có tồn tại cửa sau hay là lối thoát hiểm hay không. Cho nên hắn mới bật còi phóng hỏa, kỳ thật là muốn đem quần chúng thường xuyên tại nhà họ Cốc tụ họp dẫn tới, sau đó lấy lí do ác ma phóng hỏa làm kích động cảm xúc thôn dân, đến lúc đó bạo loạn sẽ đánh chết chúng ta, hung thủ thật sự là không nhất định có thể kiểm tra thi thể là ra”. Bộ Trọng Hoa trầm ngâm thật lâu, nhíu mày: “Người này đối với chúng ta sát tâm quá mạnh, mà tâm tư kín đáo, thủ đoạn quả quyết, nhưng tôi làm sao cũng suy nghĩ không ra hắn có thể là ai.”

Ngô Vu nghĩ nghĩ hỏi: “Cao Bảo Khang?”

Lời vừa ra khỏi miệng chính cậu cũng cảm thấy không phải, Bộ Trọng Hoa nói: “Sẽ không. Nếu như tôi là Cao Bảo Khang, hiện tại đã mang theo cái mũ xương người đáng tiền đó chạy trốn tới chân trời góc biển, không đáng cùng cảnh sát không đấu. Huống hồ chúng ta chỉ là một cảnh sát điều tra, cho dù mạo hiểm giết chết chúng ta, tổ chuyên án cũng sẽ không đình chỉ điều tra án 502, ngược lại sẽ gia tăng thêm nhiều cảnh lực, với hắn mà nói được không bù mất. Cho nên tôi có khuynh hướng cho rằng vụ việc phóng hỏa này cùng án 502 có liên quan, nhưng liên quan cũng không quá sâu, mục tiêu của đối phương càng giống như……”

Bộ Trọng Hoa vội vàng dừng lại.

“—— Trả thù.”

Không khí phảng phất như bị đông cứng, an tĩnh đến nỗi một cây châm rơi trên mặt đất cũng nghe thấy. Nơi xa màn đêm nuốt chửng, không biết ở trong phòng bệnh nào có người sắp chết, tiếng thút thít bi ai, phảng phất như làn gió lạnh từ đằng xa cuốn tới, rót vào khúc chiết hành lang.

“…… Xem ra tôi mấy năm này bắt quá nhiều người”. Sau một lát Bộ Trọng Hoa như không có việc gì giải thích.

Dừng một chút anh lại hời hợt nói: “Lần sau hai ta ra ngoài, riêng phần mình đều cẩn thận một chút.”

Ngô Vu lẳng lặng nằm thẳng tại giường trong bóng tối, như cá bơi nước chảy bèo trôi, nơi xa trên đường lớn có xe nhanh như tên bắn vụt qua, trên trần nhà quang ảnh liền di động theo, dần dần đi xa cho đến khi biến mất.

Nửa ngày sau cậu nhẹ nhàng gọi: “Này”.

“Sao?”

“Lần sau đừng giúp tôi cản đao.”

Bộ Trọng Hoa nghiêng đầu.

“Cái khiên thịt này của anh tuyệt không đáng”. Ngô Vu nhìn trần nhà nói: “Các anh là người của phái học viện, bị đánh cũng sẽ không đánh lại, trực tiếp đứng chịu trận, làm hại một hai người đều tránh không khỏi. Anh cứ như này không chừng ngày nào liền bị người khác đánh chết, ngay cả bạn gái cũng chưa có ai”.

Bộ Trọng Hoa không lên tiếng.

“Ngẫm lại cha mẹ của anh, bình thường đến lúc này đều nên ôm cháu, nhẫn tâm nhìn anh như vậy sao? Cả ngày đông một búa tây một gậy bị đánh.”

Ngô Vu lật người, lộ ra tấm lưng gầy gò: “Tôi thường không khuyên người khác, anh cứ nghe tôi, được không? Đừng để người quan tâm anh lo lắng. Ngủ đi.”

Treo trên tường chuông lóe bé nhỏ đến mức không thể nhìn thấy lấp lánh dạ quang, kim giây tích tắc, đơn điệu rung động.

Không biết qua bao lâu, Bộ Trọng Hoa thản nhiên nói: “Cha mẹ tôi năm đó là vì bảo vệ một nội ứng mà chết.”

“……”

“Tôi không chỉ là vì bảo vệ cậu, cũng là vì bảo vệ chính tôi”. Anh nhắm mắt lại, nói: “Ngủ không được thì mở đèn đi, đừng chịu đựng. Cậu nên nghỉ ngơi.”

Sáng sớm hôm sau.

Quầy điểm tâm nắp nồi vén lên, nóng hôi hổi bay lên, mở ra một ngày bận rộn ở huyện thành. Phố lớn ngõ nhỏ xuyên qua tiếng chuông xe đạp, dưới ánh đèn xanh đèn đỏ không nhịn được tiếng quát mắng, bên đường cửa hàng cửa cuốn liên tiếp kéo, trường học reng chuông vào tiết…… Giao hội thành dòng lũ tràn ngập sinh khí sóng âm, đem bệnh viện quạnh quẽ mỏi mệt rửa sạch đến không còn một mảnh.

Giường bệnh tuyết trắng trên gối đầu, Ngô Vu mở to mắt.

Một giây sau cậu xoay người ngồi dậy, nhìn về phía cổng ——

Cục trưởng cục Nam Thành thành phố Tân Hải đẩy cửa ra, chân không nghe tiếng, bước vào phòng, tay còn để lên cái cầm cái cửa, động tác lúng túng cứng đờ. Ngay sau đó biểu lộ ông hoà hoãn lại, vẫy gọi ra hiệu mấy vị lãnh đạo sau lưng tiến vào, đồng thời hướng trên giường bệnh Ngô Vu gật đầu ra hiệu: “Chào tiểu Ngô, mấy vị lãnh đạo đến thăm hỏi cậu —— Đây là chủ nhiệm Trần của Cục Tân Hải chúng ta, đây là trưởng phòng Thi của Bộ quốc phòng, đây là phó chủ nhiệm Vũ của Bộ chính trị……”

“Bộ Trọng Hoa đâu?” Ngô vu khàn giọng cắt ngang ông.

—— Trong phòng một bên giường bệnh đệm chăn lộn xộn, trống rỗng, Bộ Trọng Hoa một đêm nằm xuống chỗ hằn xuống còn in, nhưng trên giường đơn đã hoàn toàn không có nhiệt độ.

Mấy vị lãnh đạo bất âm bất dương mà nhìn xem Ngô Vu, không có người trả lời cậu.

Hứa cục ho một tiếng, trên mặt thần sắc có chút mất tự nhiên: “Tiểu Ngô cậu nằm xuống trước đã, không nên gấp gáp. Mấy vị lãnh đạo chủ yếu là muốn biết một chút đêm qua các ngươi tại thôn Phong Nguyên đã phát sinh chuyện gì, nhất là cùng thôn dân xung đột—— Không có gì gấp gáp, đến, cậu uống chút nước đi, suy nghĩ kỹ một chút, chậm rãi nói lại từ đầu“.

Ngô Vu không có tiếp ly nước kia. Cả người cậu tại trên giường bệnh cong lên đến, lưng eo, cơ đùi thịt kéo căng cứng, con ngươi co lại, ánh mắt từ mấy vị lãnh đạo từng người đảo qua, chỉ cần hơi nhìn chăm chú quan sát, liền sẽ phát hiện  đáy mắt cậu bởi vì quá căng thẳng mà không che giấu được mâu thuẫn cùng cảnh giác.

Kia dị thường thật quá rõ ràng, không giống như là một cảnh sát hình sự đối mặt với cấp trên, là một người từng bị tra tấn, bị nhốt lại như thú, chống đỡ tại một góc lồng sắt, bao hàm địch ý đối mặt với thợ săn đang tiến tới gần.

Mấy vị lãnh đạo trao đổi cái ánh mắt, Hứa cục quay người đối bọn họ ẩn nấp lắc đầu, ý là các ông thấy chưa, trên đường đi tôi cho các ông biết trước rồi, cũng không phải phô trương thanh thế đúng không.

Khụ khụ! Trần chủ nhiệm hắng giọng một cái, đại khái là tương đối trẻ không tin tà, dẫn đầu không nhẹ không nặng mở miệng nói: “—— Ngô cảnh sát đúng không?”

“……”

“Hứa cục cùng chúng tôi nói, cậu là một người cái có huân chương cấp cao nhất của cảnh sát hình sự, như vậy đối với tổ chức bên trên điều tra cùng hỏi thăm, hẳn là hết sức quen thuộc, cậu nên phối hợp chút. Chúng tôi hôm nay đến đây cũng không phải vì, chủ yếu bởi vì……”

“Bộ Trọng Hoa đâu?” Ngô Vu nhanh chóng lặp lại câu hỏi một lần nữa.

Ánh mắt cậu đen trắng rõ rành, bởi vì làn da tái nhợt mà quần thâm mắt phá lệ rõ ràng, bờ môi lại không có chút huyết sắc nào; Dạng ánh mắt trực câu nhìn chằm chằm người khác này, liền có một tia tố chất thần kinh quái dị.

Hứa cục điều chỉnh hạ giọng: “Tiểu Ngô……”

“Tôi còn có chuyện muốn nói với anh ấy”. Ngô Vu bờ môi cơ hồ đang phát run, “Bôk Trọng Hoa đâu?”

Phòng bệnh một chút lâm vào giằng co, đám người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, đều có chút kinh ngạc, không rõ chỉ là thuần đi theo quy trình tự mình hỏi thăm, người bị hỏi thăm lại dựng thẳng lên một thân gai nhọn cảnh giác.

Bầu không khí tại không khí yên tĩnh bên trở nên phi thường quỷ dị, chỉ có trên giường bệnh Ngô Vu ngón tay chăm chú bấu chặt ga giường, bởi vì dùng sức quá độ mà phát ra vải vóc vang lên tiếng kẽo kẹt.

Bộ dạng này của cậu thực sự quá kì quái, nửa ngày sau Hứa cục rốt cục thở dài, muốn nói lại thôi: “Bộ Trọng Hoa nó…… Nó tạm thời bị…… cách ly”

Trần chủ nhiệm mở miệng, dường như muốn ngăn cản, nhưng lại do dự không lên tiếng.

Ở thôn Phong Nguyên có cái một thanh niên tên Cốc Gia Bảo, chính là tối hôm qua bị các cháu cầm đao cưỡng ép, cha mẹ hắn gọi hắn Đại Bảo.”

“……”

Bởi vì chân bị thương không thể di động, tại bạo loạn bên trong bị bầy người giẫm đạp, dẫn đến bị thương nghiêm trọng. Hứa cục lắc đầu, nói: “Hắn chết rồi”.

Trần chủ nhiệm mở miệng, dường như muốn ngăn cản, nhưng lại do dự không lên tiếng.

Ở thôn Phong Nguyên có cái một thanh niên tên Cốc Gia Bảo, chính là tối hôm qua bị các cháu cầm đao cưỡng ép, cha mẹ hắn gọi hắn Đại Bảo.”

“……”

Bởi vì chân bị thương không thể di động, tại bạo loạn bên trong bị bầy người giẫm đạp, dẫn đến bị thương nghiêm trọng. Hứa cục lắc đầu, nói: “Hắn chết rồi”.