Phá Vân 2: Thôn Hải

Chương 8



Chương 08

Edit: Sabi

Bãi đậu phía xa có một chiếc xe sáng đèn, chắc là Bộ Trọng Hoa mở khóa xe.

Ngô Vu hơi nheo mắt lại: “Anh tới làm gì?”

“Tôi……..”

“Rốt cuộc các anh muốn giám thị tôi tới lúc nào?”

Lâm Khang thở dài, nghiêng người về phía trước, nghiêm túc nhìn cậu: “Hôm nay không có người khác, là tôi muốn tới gặp cậu. Ngày kia tôi phải về Vân Nam, cậu không thể hợp tác, để tôi tuy trái lương tâm nhưng vẫn có thể miễn cưỡng viết vào báo cáo một vài điều tốt đẹp sao?”

Đèn xe xa xa chậm rãi chạy tới gần, hàng mi dày nơi đuôi mắt Ngô Vu hơi rủ xuống.

Nụ cười của Lâm Khang càng sâu hơn, thò người qua ghế kề ghế lái, nhẹ nhàng kéo cậu: “Lên xe đi!”

Bộ Trọng Hoa vừa bật xi nhan chuyển đường, điện thoại di động buzz một tiếng, tin nhắn mới từ Ngô Vu:

“Bạn tới đón, tôi đi trước.” 

Bạn?

Anh nghi ngờ quay đầu nhìn về tòa nhà bệnh viện, một chiếc Audi màu đèn sáng đèn, đi tới trước rồi quay đầu chạy về phía đô thị rực rỡ sắc màu về đêm, rất nhanh hòa vào dòng xe cộ không ngớt trên đường phố.

“………” Không hiểu sao Bộ Trọng Hoa lại có cảm giác kỳ quái, từ năm mấy tuổi anh đã bắt đầu thường xuyên ra vào đủ loại hiện trường, loại trực giác vượt qua lẽ thường này đến chính anh cũng không nói rõ được.

Đôi lông mày kiếm của anh khẽ nhăn lại, một lúc lâu sau mới mở tin nhắn kia ra, trả lời ba chữ:

“Tôi biết rồi.” 

***

Màn hình sáng lên rồi tối lại, Lâm Khang thu hồi tầm mắt cười nói: “Điện thoại của cậu cũ quá, đổi sang loại điện thoại thông minh đi.”

Ngô Vu đặt điện thoại di động xuống: “Không cần.”

“Bình thường lên mạng không cảm thấy chậm sao?”

“Tôi không lên mạng.”

Lâm Khang sửng sốt, nhưng lập tức phản ứng lại: “Xin lỗi, đầu óc tôi bị chập, quả thực……”

Ngô Vu nói: “Không có sao.”

Thái độ trầm tĩnh hời hợt của cậu giống như một vách tường trong suốt, ngăn cách cậu với xã hội hiện đại phồn hoa hỗn loạn, người ngoài vừa không thể dòm ngó, vừa không thể lợi dụng. Lâm Khang nhìn cậu qua gương chiếu hậu, ánh đèn neon đủ sắc màu xuyên qua cửa kính chiếu lên mặt cậu, phác họa đường nét khuôn mặt tuấn tú, nhưng lại vô cùng cứng rắn cương liệt.

“Ở phân cục Nam Thành thế nào?” Lâm Khang nhẹ giọng hỏi.

“Tạm ổn.”

“Tôi nghe nói quan hệ của cậu với tên Bộ Trọng Hoa kia không được tốt?”

“Tin tức của anh thật nhạy bén.”

Lâm Khang thở dài: “Tôi phải đảm bảo an toàn cho cậu, đây không chỉ là nhiệm vụ, mà còn là nguyện vọng của cá nhân tôi. Vì vậy, nếu ngay từ đầu trong lòng cậu đã ấp ủ sự đề phòng mãnh liệt, thỉnh thoảng tôi cũng có thể cảm nhận được……..”

Ngô Vu đột nhiên ngắt lời anh ta: “Các anh chỉ muốn bảo đảm trong lòng tôi không bị mất cân bằng, mắc phải chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương, biến thành tội phạm chống đối xã hội mà thôi.”

Trong xe bỗng chìm vào yên tĩnh, Lâm Khang nhạy bén bắt được trọng điểm: “PTSD? Thuật ngữ này cậu học từ ai?”

Đôi môi Ngô Vu vốn mỏng, lúc này cậu lại mím chặt tạo thành một đường thẳng.

“Không sao, tùy cậu muốn nghĩ thế nào thì nghĩ.” Lâm Khang thu hồi tầm mắt, giọng điệu lạnh lùng đến bất ngờ: “Nhưng tôi đã nói rất nhiều lần, cho dù họ nhận định ra sao, thái độ của tôi đối với cậu vẫn sẽ không thay đổi, tôi chỉ muốn bảo đảm an toàn cho cậu mà thôi.”

Ngô Vu vẫn tiếp tục giữ im lặng.

Chiếc Audi đắm chìm trong ánh đèn rực rỡ về đêm, ngang qua trung tâm thành phố sôi động náo nhiệt. Làn gió mát lạnh của đêm đầu hè kèm theo tiếng cười nói, tiếng rao hàng, tiếng tán tỉnh ve vãn, tiếng người ồn ào huyên náo lọt qua khe hở cửa kính xe, càng làm nổi bật sự yên tĩnh trong buồng xe.

Hai người đều không nói gì, Ngô Vu dựa vào cửa sổ xe, xương cổ in bóng một đường uốn lượn, lặng lẽ lồng vào cổ áo phông cũ màu trắng đã giặt sạch.

Sau một lúc lâu Lâm Khang quay đầu đi, thở dài: “Cậu thật sự không muốn trở về Vân Nam làm việc sao? Hoặc cũng có thể không cần đi làm?”

Mặt mũi của Lâm Khang chính là loại rất dễ hấp dẫn người khác phái, thái độ hạ mình như vậy càng khiến người khác tim đập thình thịch, nhưng Ngô Vu không nhìn anh ta: “Phương Bắc rất tốt.”

Lâm Khang thở dài một hơi, không khuyên nhủ nữa, qua một lúc lâu mới đột ngột nói: “Phân cục Nam Thành thực ra cũng ổn. Chi đội Nam Thành có cơ cấu tốt nhất của hệ thống công an thành phố Tân Hải, phúc lợi đãi ngộ, mức độ an toàn trong lúc làm nhiệm vụ, tài nguyên chính sách đều thuộc hạng nhất hạng nhì ở khu vực Hoa Bắc, chỉ cần cậu đối phó tốt với Bộ Trọng Hoa, cuộc sống cũng sẽ không đến nỗi nào.”

Anh ta nhắc tới Bộ Trọng Hoa, khóe mắt Ngô Vu thoáng lướt qua, lập tức đụng phải tầm mắt của Lâm Khang.

“Từ đó cậu học được từ Bộ Trọng Hoa à?” Lâm Khang hiểu ra.

Ngô Vu từ chối cho ý kiến.

Lâm Khang muốn tiếp tục truy hỏi, hít vào một hơi lại kìm lại được, đổi đề tài: “Năm đó tôi và Bộ Trọng Hoa học chung trường đại học cũng khóa nhưng khác khoa, tôi còn từng gặp anh ta. Lúc còn đi học ở trường, anh ta rất nổi tiếng, nên tôi cũng ít nhiều nghe được một số chuyện. Có lẽ cậu cũng cảm giác được anh ta có một ít bối cảnh đúng không?”

 Đây là điều không thể nghi ngờ, người nào không có bối cảnh có thể leo lên cấp trưởng phòng khi vẫn còn trẻ như vậy, lại còn là phân cục Nam Thành nói một là một, đến cục trưởng Hứa cũng phải cho anh ta vài phần mặt mũi.

Mỗi năm học viện cảnh sát đào tạo ra không biết bao nhiêu thạc sĩ, tiến sĩ nhưng không phải con đường làm quan của ai cũng suôn sẻ thuận lợi như vậy.

“Ba mẹ của anh ta cũng là cảnh sát, nghe nói đã hy sinh lúc anh ta còn rất nhỏ, một nhà hai liệt sĩ. Tống Bình, trưởng cục công an thành phố Tân Hải hiện giờ, năm đó vẫn đang là một cảnh sát bình thường, từng là chiến hữu nhận ơn gia đình anh ta, liền nhận nuôi con của đồng đội. Sau đó Tống Bình thăng quan tiến chức, vốn muốn đào tạo anh ta làm việc khác, nhưng chính anh ta khăng khăng đăng ký thi vào học viện cảnh sát. Cho nên, hiện giờ các chi đội khác tới cục thành phố xin tài nguyên đều nơm nớp lo sợ, anh ta tới cục thành phố khác nào cháu ngoại trở về nhà cậu, chi đội Nam Thành nếu không có một vị con em liệt sĩ xuất thân tốt như vậy, thì các loại tài nguyên cũng đâu thể nghiêng thành như thế được.”

Ngô Vu hơi kinh ngạc, qua một lúc lâu mới “Ồ” một tiếng.

“Nếu có thể cậu hãy cố gắng tránh xảy ra xung đột với anh ta. Không phải nói mọi người không nhất thiết phải phân chia hơn thua cao thấp sao, chủ yếu là không cần thiết, dẫu sao ở Tân Hải cậu cũng chỉ có một thân một mình, dù tôi có muốn, cũng không thể luôn chiếu cố…….”

Lâm Khang đột nhiên im bặt, chiếc ô-tô rẽ đông quẹo tây trong những ngõ hẻm chật hẹp đặc trưng của thành phố Tân Hải, sau cùng cũng chạy ra khỏi con đường nhỏ bật xi nhan tấp vào sát chân tường, dừng lại trước một tòa nhà cũ kỹ trong tiểu khu.

Lam Khang dừng xe tắt máy, lúc này mới mỉm cười hạ giọng hỏi: “Những gì tôi vừa nói cậu không cảm thấy kỳ quái chứ?”

Ngô Vu cúi đầu cởi dây an toàn: “Không.”

Cậu ít khi để ý tới những ám chỉ của người khác, không có bất kỳ sự thăm dò có thể chạm tới bức tường an toàn, trong suốt, lạnh lẽo mà cậu tự dựng lên cho chính mình.

Lâm Khang bất lực thở dài.

“Vậy tôi đi nhé, tám giờ tối ngày kia tôi sẽ bay về Vân Nam, lân sau tới đây chắc là cuối năm. Trong khoảng thời gian này nếu cậu cần gì có thể liên lạc với tôi, hoặc tỉnh trưởng Phùng, tốt nhất là liên lạc với tôi, nếu là tôi thì tiện hơn chút.

Ngô Vu chỉ bỏ lại hai biết rồi, đang định chui ra khỏi cửa xe, cổ tay đột nhiên bị người kéo lại từ phía sau: “Ngô Vu!”

Lâm Khang nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cậu, lòng bàn tay khô ráo nóng bỏng, “Tôi thật sự rất thích cậu, loại tán thưởng và hảo cảm này đã có từ rất lâu trước kia rồi, có lẽ còn sớm hơn so với cậu tưởng tượng nữa. Lần sau gặp nhau, chi bằng chúng ta cùng ra ngoài uống rượu đi!”

Xung quanh rất yên tĩnh, tiếng ve râm ran xa xa đã dừng, chỉ còn lại tiếng bướm đêm đập vào đèn đường, những đốm hoa nhỏ đong đưa trong gió đêm.

Cuối cùng Ngô Vu cũng quay đầu lại, từ tốn nói: “Người như anh chắc chắn có rất nhiều bạn gái.”

Lâm Khang bỗng bị sặc nước miếng, ho khan một lúc rồi phá lên cười, tay siết chặt cổ tay Ngô Vu, nửa người đều nghiêng tới, ánh mắt nóng bỏng nhìn cậu trong bóng tối: “Cậu sai rồi, tôi không có bạn gái, ánh mắt tôi quá cao!”

Ngô Vu nhướng mày lặng thinh nhìn anh ta chằm chằm, Lâm Khang bật cười buông tay ra, đèn xe Audi sáng lên, dần dần mất hút trong màn đêm.

Ngô Vu không lập tức đi lên lâu mà đợi đến lúc đèn hậu màu đỏ kia hoàn toàn biến mất rồi mới đưa mắt nhìn xung quanh một vòng. Bóng cây xào xạc trong gió đêm, không có dấu vết theo dõi, mấy tầm mắt trên danh nghĩa là bảo vệ nhưng toàn là vẻ nghi ngờ và phòng bị đều biến mất không thấy đâu, chắc là do trước đó Lâm Khang đã dặn dò qua.

Cậu ấy điện thoại ra, nhìn đồng hồ, vừa qua chín giờ.

Tin tắn mới nhất chưa được mở ra còn đang không ngừng nhấp nháy nhắc nhở, là tin nhắn trả lời của Bộ Trọng Hoa – “Tôi biết rồi.”

“……….Ba mẹ đều là cảnh sát, nghe nói đã hy sinh lúc anh ta còn nhỏ, một nhà hai liệt sĩ…..”

“Vốn muốn đào tạo anh ta làm gì đó, nhưng chính anh ta khăng khăng thi vào học viện cảnh sát………”

Ánh mắt Ngô Vu mờ mịt không rõ, cậu mở tin nhắn kia ra, ngón cái ngập ngừng giây lát, giống như muốn trả lời lại; nhưng sau một lúc lâu cậu bỗng nhiên từ bỏ, khẽ lắc đầu, xoay người đi vào hành lang cũ nát.

***

9 giờ 05 phút, Bộ Trọng Hoa liếc nhìn điện thoại trước khi mở cửa.

Tin nhắn cuối cùng anh gửi đi không được hồi âm lại.

Anh ấn khóa điện thoại, mở cửa, đứng ở lối vào thay giày, đầu cũng không ngoảnh lại nói: “Con về rồi!”

Phòng khách xa hoa trống rỗng, đèn treo hắt xuống sàn đá cẩm thạch, phản chiếu chói lòa, không có ai trả lời.

Bộ Trọng Hoa treo chìa khóa lên, đi vào phòng bếp lấy thức ăn thừa và thực phẩm đông lạnh bỏ vào lò vi sóng, sau đó cởϊ qυầи áo đi vào phòng tắm. Tiếng nước chảy kèm theo hơi nóng bốc lên, một bóng người cao lớn cường tráng in trên kính mờ, chốc lát sau anh tùy tiện quấn khăn tắm quanh hông, vừa lau tóc vừa đi ra ngoài.

Bữa tối đã được hâm nóng xong. Bộ Trọng Hoa ngồi trên chiếc ghế cao ba chân bên quầy bếp, một tay xúc cơm ăn, tay còn lại cầm chiếc điện thoại hàng nội địa do cục thành phố phát trả lời email công việc, xử lý mấy vấn đề nhân sự vụn vặt, mở báo cáo kết án quý ra đọc, sửa lại câu chữ rồi gửi cho Liêu Cương để sáng mai cậu ta đưa tới văn phòng tổng hợp. Sau đó anh uống nốt ngụm canh cuối cùng, thu dọn chén bát đi rửa, vào phòng làm việc mở máy tính lên, bắt đầu đọc các vụ án công khai và tài liệu học tập mới do cục trinh sát hình sự phát hành.

11 giờ 30 phút.

Đi ngủ thôi.

Bộ Trọng Hoa ngồi trên giường, sạc điện thoại, tắt đèn đầu giường đi. Theo tiếng tách, phòng ngủ chìm vào bóng tối, chỉ còn lại ánh đèn đường hắt vào từ rèm cửa sổ, lưu lại những dải sáng lấp lánh trên trần nhà.

Khung ảnh thủy tinh trên tủ đầu giường phản chiếu ánh sáng yếu ớt, ánh mắt Bộ Trọng Hoa dán vào đó một lúc lâu, bên tai đột nhiên vang lên giọng nói hấp tấp láu táu của tên cảnh sát ở đồn công an:

“Vậy hiện giờ Hà Tinh Tinh là kẻ điên hả?”

“Thằng nhóc này đâu phải người yếu ớt đến vậy, hung thủ cũng không tổn thương cậu ta, chỉ chứng kiến quá trình hành hung cũng có thể khiến cậu ta sợ tới mức phát điên luôn sao?”

…..

Trong bóng tối mơ hồ hiện ra đường nét gò má lạnh lùng của Bộ Trọng Hoa, chốc lát sau anh nhắm mắt lại, cơ vai và lưng vì kéo căng quá mức mà nhô ra……

Đừng nghĩ nữa, anh tự nhủ.

Không được nhớ, không được nghĩ, hãy để nó qua đi, để nó qua đi….

“Là ai? Có nói không?”

“Mẹ mày, mày có nói không?”

Tiếng đánh đập, tiếng mắng chửi, tiếng đấm đá nặng nề hòa cùng tiếng lách tách của ngọn đuốc hừng hực bốc cháy. Trong làn khói mù, lưỡi dao sắc bén phản xạ ánh sáng lóa mắt, phập, đâm vào thân xác, thịt vụn hòa lẫn máu tươi bắn lên tường.

Không ai chú ý tới đôi mắt đỏ bừng ngập nước run rẩy dữ dội lộ ra sau khe hở tủ quần áo, nhưng tất cả tiếng nức nở nghẹn ngào đều chặn lại bởi một bàn tay bịt ngoài miệng.

“……Ba…Mẹ…..Mẹ……..Ưm!”

Bàn tay nọ đột nhiên ấn mạnh, da thịt ở lòng bàn tay cọ vào kẽ răng đứa trẻ, không quan tâm đến việc bị hàm răng run rẩy cắn sâu vào da thịt.

Bên ngoài tủ quần áo vang lên từng tiếng mắng chửi: “Tɦασ cụ, hai tên cớm này vẫn còn cứng miệng, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đúng không, đừng ép tao phải nặng tay.”

“Cho chúng mày cơ hội cuối cùng, người chỉ điểm là ai?”

“Đậu má, chúng mày câm à? Tên Họa Sư đó rốt cuộc là ai?”

Nói đi ba, nói đi mẹ, xin hai người mau nói đi, hết thảy những chuyện này mau kết thúc đi……

Nhưng trời cao không nghe thấy tiếng cầu xin tê tâm phế liệt của đứa trẻ, bọn côn đồ bên ngoài tủ quần áo mất hết kiên nhẫn: “Đệch, sao giờ?”

“Gϊếŧ con đàn bà kia đi!”

Không!!

Đứa trẻ liều mạng muốn xông ra, nhưng tất cả sự giãy giụa đều bị đôi tay mạnh mẽ phía sau giữ lại, trong lúc hỗn loạn cậu nghe thấy tiếng súng vang lên, sau đó mọi âm thanh trở nên im bặt, vật nặng đập lên tường, theo mặt tường chậm rãi trượt xuống đất.

“……….”

Đồng tử đứa trẻ run lên, đầu óc trống rỗng, máu tanh thấm qua kẽ răng.

Chỉ mấy giây ngắn ngủi lại tựa như đã trôi qua rất lâu, cậu mới đờ đẫn tiếng chửi bới vang lên từ bên ngoài: “……..Mày thấy không? Bây giờ còn muốn im lặng nữa không? Không nói vợ mày chính là kết cục của mày!”

“Đừng lên tiếng, nghe thấy không,” trong bóng tối có người dán bên tai cậu thì thầm, “Cảnh sát tới rồi.”

Đúng lúc này, xa xa giữa đêm khuya mơ hồ truyền tới tiếng động, càng lúc càng gần, là còi báo động của cảnh sát!

Xe cảnh sát đang tới!

“Ôi đệt! Cớm tới!”

“Có người mật báo tin tức?!”

“Sao có thể! Đi mau!”

 Bên ngoài bắt đầu trở nên hỗn loạn, tiếng người tức giận mắng mỏ, tiếng oán giận, tiếng bước chân lẫn lộn, sau đó có người hung ác hỏi: “Vậy còn thằng này, quy tắc cũ?”

Trái tim đứa trẻ lập tức rơi xuống hầm băng, giây tiếp theo cậu nghe thấy….

“Gϊếŧ, nhanh tay nhanh chân lên!”

Không! Ba! Ba! Đừng……..!!

Đoàng!

Tiếng súng cùng lúc vang lên, đôi tay kia chợt ghì chặt lấy cậu, dùng tất cả sức lực ngăn cản cậu đang giãy giụa điên cuồng như một con thú bị nhốt.

Sức lực đó không giống một đứa trẻ chín tuổi có thể phát ra, nhưng giây phút này, sự kiềm ràng buộc phía sau lại càng cứng rắn hơn nữa, mạnh mẽ kiên quyết, thậm chí không tiếc dùng toàn thân khóa chặt tất cả những vị trí có thể phát lực trên người đứa trẻ, cố định cậu trong góc tủ quần áo chật hẹp.

Tiếng gào khóc cuồng loạn bị buộc phải nuốt trở lại vào cổ họng, chỉ còn lại vị tanh ngọt giữa các kẽ răng, là máu của người đó.

Nhưng lúc đó cậu không chú ý tới mình đã cắn lòng bàn tay người kia đến mức máu thịt lẫn lộn, trong bóng tối máu tươi tụ lại dưới cằm, hòa chung với nước mắt, từng giọt nóng bỏng chảy xuống cổ.

Rào…..! Bên ngoài ngôi nhà vang lên tiếng tạt nước.

Rào….!

Mùi vị khác thường từ khe hở bay vào không gian chật hẹp này, là xăng!

Lúc này mọi phản ứng đều đã quá muộn, bọn côn đồ đã sớm có chuẩn bị, vung tay châm lửa!

Bùm! Làn khói dày đặc bay lên từ khắp bốn phía, ngọn lửa bùng lên giữa bầu trời đêm. Đứa trẻ cảm giác được mình được bàn tay mạnh mẽ kia nâng lên, sau đó cậu nghe thấy người kia hét lên với mình, tiếng hét như sấm nổ bên tai, lúc này cũng không thể chú ý tới việc có bị phát hiện hay không: “Tôi đếm đến ba! Chạy theo tôi!”

“Ba, ba, mẹ…….”

Bốp! Tiếng bạt tai vang lên, đứa trẻ phút chốc bị đánh cho choáng váng, sau đó bị đánh thức bởi tiếng hét chấn động lòng người:

“Chạy!!”

Ầm ầm, mấy tiếng nổ lớn vang lên, đứa trẻ chỉ cảm giác được người kia nắm lấy tay mình, phá cửa tủ quần áo. Căn nhà đã bị làn khói dày đặc bao phủ, cậu thậm chí còn không kịp cảm nhận được mình có giẫm phải thi thể không nhắm mắt của cha mẹ hay không, đã bị kéo thẳng ra cửa, băng qua bậc cửa và sân trước đã bị đốt cháy, chạy như điên lao vào màn đêm.

“Ôi vãi! Ở đó có người!”

“Là con nít…..Móa! Hai đứa con nít!”

“Bắt chúng lại!”

Trong đời đứa trẻ chưa bao giờ chạy nhanh đến vậy, khói đen, ngọn lửa, tiếng gió thổi, tiếng thở dốc, hòa vào ký ức vỡ vụn văng vẳng bên tai, cậu chỉ nhớ rõ mình được bàn tay kia gắt gao nắm chặt, cũng có thể nói là kéo, chạy như bay trên con đường núi gập ghềnh và bùn sình lầy lội. Thời gian trôi đi bỗng trở nên cực nhanh nhưng cũng thật chậm, những mảnh vụn nóng hổi vèo vèo lướt qua tai, ngọn cỏ dưới chân chợt bắn lên rồi rơi xuống bùn nhão, thực ra đó là mảnh đạn.

Nhưng vào lúc đó, cậu không cảm giác được gì, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, cũng không cảm nhận được sự sợ hãi và bi thương.

Bịch!

Hai người bước hụt, trời đất lập tức quay cuồng, hai người lăn xuống sườn núi đập trúng thân cây!

Đau đớn khiến trước mắt cậu bé biến thành màu đen, phản ứng đầu tiên là xương sườn bị gãy rồi, chỉ cần dùng sức là đau đến mức chết đi sống lại. Trong sợ hãi cậu nghe thấy tiếng còi báo động càng ngày càng gần, ánh đèn đỏ xanh đã thoáng hiện lên cuối đường núi, nhưng cậu không đứng lên nổi, dù cắn răng cố gắng hết sức cũng không nhúc nhích nổi, tiếng mắng chửi của bọn côn đồ đã vang lên gần đó!

“……..Ở bên kia……”

“Không được để chúng chạy đi tìm cớm…….”

“Lục soát, mau lục soát!”

Mình tiêu rồi, ý thức đứa trẻ chưa bao giờ rõ ràng đến vậy.

Mình sắp bị bọn chúng bắt lại gϊếŧ chết, sang thế giới bên kia đoàn tụ với ba mẹ…..

Soạt! Người kia cắn răng lôi cậu dậy, theo động tác này cành cây rậm rạp quất vào mặt, vào người bọn họ, trong mông lung cậu nhìn thấy đối phương đang chăm chú nhìn mình: “Còn chạy được không?!”

Đứa trẻ run rẩy lắc đầu, cố sức lau những giọt nước mắt đang không ngừng tuôn rơi càng lúc càng nhiều, muốn nhìn rõ người liều mạng cứu mình này là ai.

Nhưng trời quá tối.

Cho dù dựa vào ánh đèn đỏ xanh của cảnh sát phía xa xa, cũng chỉ có thể mơ hồ cảm giác được bóng dáng cực gầy của đối phương, hóa ra là một thiếu niên, cùng lắm chỉ lớn hơn mình hai tuổi, trên trán cũng đang chảy máu, đôi mắt sáng kinh người, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo trong đem tối.

“……..Chúng ta sẽ chết sao,” đứa trẻ tuyệt vọng nhìn hắn: “Làm sao bây giờ, chúng ta sẽ chết, chúng ta….”

Giọng nói nghẹn ngào không mạch lạc bị một bàn tay bịt lại, cậu thiếu niên thở hổn hển đứng lên, nói bằng chất giọng khản đặc: “Phải sống.”

“…..Không, không……”

“Còn sống mới có thể trả thù.”

Đứa trẻ run rẩy choáng váng.

Cậu thiếu niên đó dùng tay vuốt mạnh vào má cậu, đó là một động tác từ biệt kiên quyết dứt khoát, bởi vì ngay sau đó cậu nhìn thấy thiếu niên leo lên khỏi hố đất, tựa như một con báo con  toàn thân mang theo vết thương chồng chất liều mạng đánh một trận, tay chân gầy gò ẩn chứa một sức mạnh bùng nổ, vọt tới phương hướng bọn côn đồ đang rượt theo như một tia chớp!

“Ở đó!”

“Thấy rồi!”

“Mau đuổi theo!”

Tiếng người, tiếng bước chân, tiếng súng tạp nham hòa lẫn với nhau, nhanh chóng di chuyển vào rừng sâu, còn trên đường núi phía sau tiếng còi báo động nhanh chóng vang dội, lao tới nhanh như chớp, cuối cùng cảnh sát cũng chạy tới.

…..

Đứa trẻ dựa vào tảng đá, máu tươi ồ ạt chảy ra không ngừng mang đi thân nhiệt của cậu, kéo thần trí của cậu xuống vực sâu. Phân đoạn cuối cùng của ý thức là nửa bên gò má nóng hổi, trước khi rơi vào hôn mê cậu còn cho rằng đó là giọt nước mắt yếu đuối, không đáng một đồng của mình.

Nhưng rồi cậu mới nhớ tới đó là máu.

Nó đến từ lòng bàn tay cứng rắn mạnh mẽ và đầm đìa máu tươi của cậu thiếu niên đó.

Sau chuyện này, có một khoảng thời gian rất dài trí nhớ của Bộ Trọng Hoa bị thiếu hụt, bác sĩ nói đó là do ảnh hưởng của sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá lớn và chấn thương ở đầu. Anh ở trong bệnh bệnh viện rất lâu, lúc đầu chỉ nằm, không biết nói chuyện, cũng không có phản ứng, đôi mắt trợn tròn nhìn chằm chằm trần nhà, giống như một tượng gỗ vô tri vô giác. Toàn bộ thị ủy thường ỷ cộng thêm toàn bộ hệ thống công an chỉ cần kể được tên, đứng xếp hàng thay nhau tới trước giường bệnh, đau buồn khóc lóc, thương tiếc vô hạn, thăm hỏi khen ngợi, chụp ảnh quay phim…..  Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi toàn bộ thế gian dường như đang trải qua một vở kịch bi ai hoang đường, mãi đến hơn nửa năm sau, đứa trẻ chín tuổi sau vô số lần được các nhà tâm thần học hội chẩn đều bó tay mới dần dần bắt đầu có những phản ứng yếu ớt đối với ngoại giới.

Có một hôm lúc y tá đang truyền nước biển bị trượt tay, đầu kim đột ngột đâm ra máu. Y tá thực tập đang cuống cuồng tìm bông gòn, đột nhiên nhìn thấy môi đứa trẻ mấp máy, phát ra âm thanh cực kỳ yếu ớt:

“……Người đó còn sống không?”

“Cái gì?”

“Người đó còn sống không?”

Ban đầu tất cả mọi người đều nghĩ anh đang hỏi ba mẹ mình, nên không có ai dám lên tiếng trả lời.

Thực ra anh không hỏi về ba mẹ, vì anh đã biết kết cục của họ.

Mãi về sau Tống Bình, phó thị trưởng thành phố kiêm cục trưởng cục công an lúc ấy vẫn còn là một cảnh sát hình sự bình thường, mới có cơ hội nói cho anh đáp án của câu hỏi này, ông bảo: “Không biết, không tra ra được đứa bé kia là ai, nhưng tỷ lệ sống sót rất cao.”

“……Sao lại nói vậy?”

“Tại hiện trường không tìm được cổ thi thể thứ ba, căn nhà bị thiêu rụi hoàn toàn, trong đống phế tích chỉ xác định được hai cổ…….”

Tống Bình đột ngột dừng lại, giọng nói mang theo sự kiềm chế đè nén của ông lại tiếp tục vang lên: “Nhóm người kia sẽ sớm bị cảnh sát diệt trừ tận gốc, luật pháp và chính nghĩa sẽ thay cháu báo thù. Trọng Hoa, đời người nhất định phải buông bỏ rất nhiều thứ mới có thể tiếp tục bước về phía trước, cho dù xảy ra chuyện gì, ba mẹ cháu đều hi vọng cháu được bình an.”

Tất cả mọi người đều hi vọng anh được bình an, không ai muốn anh đi theo nghề của ba. Nhưng Bộ Trọng Hoa biết, bắt đầu từ cái đêm đẫm máu ấy, cuộc đời của anh đã được định trước chỉ có thể đi theo con đường này, học lên cao, thi công chức, trở thành cảnh sát hình sự….Ngoài ra không còn con đường nào khác nữa.

Phía bên kia cuộc đời bỗng chốc tan tành, vĩnh viễn đóng băng trong khung ảnh lạnh lẽo ở đầu giường.

“……..Ngủ ngon,” Bộ Trọng Hoa nói nhỏ.

Anh nhẹ nhàng đặt khung ảnh trở lại đầu giường, một nhà ba người tươi cười vui vẻ trong bữa tiệc sinh nhật chín tuổi lẳng lặng nhìn vào khoảng không, phòng ngủ chìm vào đêm tối tĩnh mịch và sâu lắng.