Phá Vỡ Truyền Thuyết

Chương 27: Bắt chước



“Thiệu Đường?…… Ngươi muốn đi vào với ta?”


“Vô nghĩa!” Thiệu Đường kéo tay y, nói: “Tính tình của ngươi ta còn không biết sao, bị tên lỗ mũi trâu Triệu Chí Kính kia vu hãm, còn gắng gượng không nói lời nào, làm ra bộ dáng hy sinh vì đại nghĩa mà khẩu bất trạch ngôn. Không nói lời nào, người khác còn cho rằng ngươi không để ý; lại nói, người khác sẽ nghĩ ngươi không kính trọng trưởng bối, nói năng xằng bậy. Đến cuối cùng kết luận ngươi không phải người tốt!”


“……” Thần sắc Dương Quá tối sầm lại, lẩm bẩm: “Ta chỉ là một tiểu tử bé nhỏ không đáng kể, bọn họ đều là cao thủ, đều là anh hùng hảo hán, có ai nguyện nghe ta nói chứ? Ta còn có thể làm gì đây?”


“Vậy nên ta phải theo ngươi a.” Thiệu Đường nghiêm túc nói: “Không cho tên lỗ mũi trâu kia ức hiếp ngươi.”


“…… Được.” Dương Quá vốn sửng sốt, lập tức gật đầu, nhìn bước chân vội vàng của Thiệu Đường, bỗng cảm thấy mình thật may mắn……


“Dương Quá.” Thiệu Đường thấy y chỉ cúi đầu không nói gì, vì vậy cười hì hì gọi y một tiếng, “Chúng ta có thể đoán trước lát nữa lão đạo sĩ Triệu Chí Kính kia sẽ nói cái gì.”


“Nói cái gì?”


“Đúng.” Thiệu Đường giải thích: “Lát nữa chắc chắn Triệu Chí Kính sẽ dùng ác ngôn tổn hại ngươi, ngươi đoán thử xem, hắn sẽ nói cái gì.”


“Sao ta biết được.” Dương Quá bất đắc dĩ lắc đầu, “Cũng không ngoài câu mắng ta là tiểu súc sinh gì đó.”


Thiệu Đường lắc đầu, “Quách bá bá của ngươi khẳng định sẽ bắt ngươi dập đầu tạ lỗi, sau đó thì…….”, nhẹ nhàng khụ một tiếng, học theo âm điệu của Triệu Chí Kính: “Bần đạo sao dám vọng tưởng làm sư phụ của Dương đại gia đây? Quách đại hiệp, ngươi đừng chế giễu ta chứ. Toàn Chân Giáo chúng ta cũng chưa từng đắc tội Quách đại hiệp ngài, hà tất phải làm mất sĩ diện của người khác trước mặt mọi người? Dương đại gia, tiểu đạo sĩ sẽ dập đầu bồi lễ cho lão nhân gia ngài, xem như mắt ta bị mù, không nhìn thấy anh hùng hảo hán……”


Dương Quá nghe xong nhịn không được bật cười, loại khẩu khí này quả thật rất giống Triệu Chí Kính, nhưng vẫn lắc đầu, “Sao ngươi lại biết trước hắn sẽ nói vậy chứ?”


“Đương nhiên!” Thiệu Đường dừng chân, nở nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời, đương nhiên biết, vì trên sách viết thế mà, vậy nên tiếp tục nói: “Đi vào nghe chẳng phải sẽ biết sao. Đến lúc đó cũng đừng sùng bái ta nga.” Nói xong nâng tay gõ gõ cửa, gian phòng này chính là thư phòng mà Hoàng Dung vừa nói.


“Vào đi.” Thanh âm của Hoàng Dung từ bên trong truyền ra.


Dương Quá đẩy cửa, “chi nha” một tiếng cửa liền mở ra, y đi vào, phía sau là Thiệu Đường. Sáu người trong phòng hiện tại đã ngồi xuống, không khí tương đối trầm trọng.


“Quá nhi, ngồi đi.” Quách Tĩnh thấy Dương Quá tiến vào, liền bảo y ngồi.


Dương Quá chỉ lắc đầu, không nói gì.


Hoàng Dung nhìn thấy Thiệu Đường ở phía sau thì không khỏi sửng sốt, “Thiệu Đường sao lại cùng vào, chúng ta phải giải quyết một chút chuyện, hay là……”


“Ta muốn nghe!” Thiệu Đường không chờ nàng nói xong, liền nói: “Cũng không phải chuyện gì ghê gớm. Ta là bằng hữu của Dương Quá, quan tâm một chút không được sao?”


“…… Cũng được.” Hoàng Dung nghĩ nghĩ, nói, “Vậy Thiệu Đường cứ nghe.”


Quách Tĩnh lúc này thực lo lắng, không biết Dương Quá đã làm gì chọc giận Triệu Chí Kính, vì vậy nhanh chóng mở miệng nói với Dương Quá: “Quá nhi, sao ngươi lại chọc giận sư phụ ngươi chứ, mau hướng sư phụ dập đầu tạ tội!”


“Ta……” Dương Quá vừa muốn nói chuyện, Thiệu Đường bên cạnh liền kéo nhẹ y. Triệu Chí Kính vừa nghe xong những lời này, lập tức trở nên kích động, từ trên ghế nhảy xuống, lớn tiếng nói: “Bần đạo sao dám vọng tưởng làm sư phụ của Dương đại gia đây? Quách đại hiệp, ngươi đừng chế giễu ta chứ. Toàn Chân Giáo chúng ta cũng chưa từng đắc tội Quách đại hiệp ngài, hà tất phải làm mất sĩ diện của người khác trước mặt mọi người? Dương đại gia, tiểu đạo sĩ sẽ dập đầu bồi lễ cho lão nhân gia ngài, xem như mắt ta bị mù, không nhìn thấy anh hùng hảo hán……”


“Phụt —” Dương Quá sau khi nghe những lời này của Triệu Chí Kính thì đầu tiên là sửng sốt, lập tức không nhịn được bật cười, lời này giống y những lời mà Thiệu Đường nói lúc nãy?! Hiệu quả của hí kịch này, thật không phải tốt bình thường.


“Tiểu tạp chủng, ngươi cười cái gì?” Triệu Chí Kính nói những lời này vốn đã lòng đầy căm phẫn, còn chưa nói xong, Dương Quá thế nhưng lại cười, không khỏi càng thêm tức giận, hét to lên.


Quách Tĩnh chỉ hơi nhíu mi, Hoàng Dung bên cạnh cũng biết, ba chữ “tiểu tạp chủng” này là kiêng kị của Quách Tĩnh, Dương Quá là nhi tử của huynh đệ kết nghĩa Dương Khang của hắn, mặc dù không phải thân sinh, nhưng còn quan trọng hơn cả thân sinh. Mà Dương Quá lúc này không cha không nương, một câu “tiểu tạp chủng” kia không phải là đang mắng Dương Khang hay sao? Cho dù Dương Khang có làm sai thế nào đi chăng nữa, thủy chung vẫn là huynh đệ kết nghĩa với Quách Tĩnh, sao lại có người dám mắng hắn chứ.


Hoàng Dung vừa định mở miệng hòa giải, chợt nghe Thiệu Đường không nhanh không chậm ở miệng: “Triệu đạo trưởng một câu trước còn gọi Dương đại gia Dương đại gia nghe thật êm tai, sao câu tiếp theo liền trở thành tiểu tạp chủng rồi?” Nói xong liền mỉm cười liếc nhìn bốn người của Toàn Chân Giáo, tiếp tục nói: “Sao? Người của Toàn Chân Giáo khi nói chuyện đều chuyển biến nhanh đến vậy ư? Từng từ từng từ, giống như người khác bưng thức ăn vậy?”


“Ngươi……” Triệu Chí Kính bị hắn nói đến tức giận, nhưng Tôn Bất Nhị bên cạnh lập tức mở miệng nói: “Chí Kính, hảo hảo nói chuyện……”


“Tức giận như vậy, thật tổn hại đến thể diện của người xuất gia mà!” Thiệu Đường cười hì hì nói, hắn chỉ muốn chọc giận Triệu Chí Kính, Triệu Chí Kính càng tức giận thì càng nói không ra lời, nếu vậy thì Quách Tĩnh sẽ nghi ngờ những lời của hắn.


“Ngươi!” Triệu Chí Kính vốn muốn nghe sư thúc giáo huấn, tính toán đáp ứng một tiếng rồi lui về, nào ngờ đối phương không những không im lặng, còn tiếp tục mắng mình, tức giận thật vất vả mới áp chế được lại lập tức tăng vọt, làm hắn rất muốn rút ra trường kiếm tùy thân của mình.


Quách Tĩnh thấy thế cục ngày càng khẩn trương. Triệu Chí Kính hiện tại vạn phần kích động, vì thế lên tiếng hỏi: “Quá nhi, ngươi nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”


“Quách bá bá.” Dương Quá phi thường bình tĩnh, cung kính nói với Quách Tĩnh, “Triệu Chí Kính hắn không phải sư phụ ta!”


Dương Quá không cho Quách Tĩnh thời gian để kinh ngạc, liền nói tiếp: “Trước đây lúc ta gia nhập Toàn Chân Giáo, sau khi Quách bá bá rời đi, Triệu Chí Kính hắn không những không dạy ta võ công, còn gọi một đám tiểu đạo sĩ đến mỗi ngày ức hiếp ta, thời thời khắc khắc nghĩ biện pháp để giáo huấn ta.”


Dương Quá chậm rãi nói, ánh mắt cùng ngữ khí phi thường bình tĩnh, nhìn không ra nửa phần đau khổ nào, tựa như đang kể về chuyện của người khác, hoặc một truyền thuyết truyền kỳ nào đó. Nhưng điều này trong mắt Quách Tĩnh, lại càng thêm đau lòng, bình tĩnh đến như vậy, bình tĩnh như một mặt hồ phẳng lặng.


“Ngươi nói bậy!” Triệu Chí Kính nóng nảy, lớn tiếng hét lên, vài người bên cạnh đều nhìn hắn.


“Vậy ngươi nói xem cái gì không phải là nói bậy!” Thiệu Đường cười lạnh một tiếng.


Quách Tĩnh thấy Triệu Chí Kính cứ “chi chi ngô ngô” nói không nên lời, liền tin Dương Quá hết tám chín phần. Nhưng Hoàng Dung ngồi bên cạnh lại đảo đảo mắt, thầm nghĩ có lẽ còn ẩn tình gì đó, vì thế nói: “Triệu đạo trưởng có việc cứ nói, chúng ta sẽ không bao che cho Quá nhi.”


Bao che? Dương Quá trong lòng cười lạnh, cái gì gọi là có việc cứ nói? Đây không phải là muốn cấp chỗ dựa cho Triệu Chí Kính, bảo hắn mau nói dối làm xấu mặt mình hay sao?


Tôn Bất Nhị đứng lên, nói: “Dương Quá, cho dù Triệu Chí Kính đối xử với ngươi không tốt, ngươi cũng có thể nói với chúng ta để chúng ta tìm một sư phụ khác đổi cho ngươi. Sao ngươi lại có thể phản bội lại toàn bộ môn giáo chứ!”


“Đổi?” Dương Quá cười nhạt, nhìn Tôn Bất Nhị: “Nói thế nào? Chờ Triệu Chí Kính gọi người đánh ta chết rồi ta sẽ đến báo mộng cho các ngươi sao?” Nói xong ngừng một chút, lại nói: “Nói với các ngươi thì các ngươi sẽ tin sao? Lúc trước Tôn bà bà cảm thấy ta đáng thương, nên đã cứu ta ra, sau lại hảo tâm tặng giải dược cho các ngươi, nhưng các ngươi không ai hỏi một câu, cũng không ai chịu nghe một câu, cuối cùng còn không phải đánh chết một lão bà bà hay sao?”


“Này……” Quách Tĩnh nghe vậy thì cả kinh.


Hác Đại Thông ngồi đối diện biết Dương Quá đang nói hắn, sắc mặt lập tức trắng bệch, cái chết của Tôn bà bà là sai lầm không thể chối của hắn, lập tức rút bội kiếm bên hông ra, chuôi kiếm vừa chuyển, đã đưa tới trước mặt Dương Quá, “Người là ta giết, ngươi muốn báo thù thì ra tay đi.”


Dương Quá nhìn thoáng qua Hác Đại Thông, Thiệu Đường bên cạnh lo lắng nghĩ nghĩ, sau đó nhỏ giọng nói mấy câu vào tai Dương Quá.


Dương Quá hơi nhíu mi, nhưng vẫn nhẹ gật đầu, tiến lên mấy bước, tiếp nhận trường kiếm của Hác Đại Thông.


“Quá nhi, không thể!” Quách Tĩnh sốt ruột, cho dù Hác Đại Thông đã làm sai nhưng trăm triệu lần cũng không thể dùng mũi kiếm chỉ vào tiền bối.


“Có gì không thể? Giết người đền mạng!” Dương Quá nói với giọng cực kỳ bình tĩnh, thản nhiên đảo qua Hác Đại Thông, dời mắt về lại trường kiếm trong tay, “Ta hỏi ngươi câu cuối cùng, ngươi thừa nhận là ngươi giết Tôn bà bà?”


“Đúng vậy!” Hác Đại Thông nhìn Dương Quá, “Mặc kệ sai hay đúng, người là do ta giết. Ngươi muốn thay Tôn bà bà báo thù, ta……”


Hác Đại Thông còn chưa dứt lời, đã thấy cổ tay cầm kiếm của Dương Quá lật lại, chuyển một cái, trường kiếm “tạch” một tiếng rời tay mà bay đi, đâm về phía Hác Đại Thông……


…………


>>Hết chương 27<<