Phá Vỡ Truyền Thuyết

Chương 32: Ngươi sẽ cho ta biết



Hoàng Dung bỏ qua nghi vấn của mình, nở một nụ cười hiền lành, vẫy tay với Thiệu Đường, nói: “Đến, Thiệu Đường, ngồi bên này, ta giúp ngươi nhìn xem có bị thương không.”


“Không cần.” Thiệu Đường bình tĩnh nhìn Hoàng Dung, cảm thấy buồn cười, đoạn này không phải vốn là Hoàng Dung giữ Dương Quá lại hỏi sao? Sao lại đổi thành mình? Xem ra, trong mắt Hoàng Dung, mình khả nghi hơn Dương Quá rất nhiều. Hay là, vì mình nói những lời khách sáo hơn Dương Quá?


“Không nhọc Hoàng bang chủ, chỉ là chút bầm tím, những nơi khác cũng không có gì trở ngại.”


“Nga? Vậy à.” Hoàng Dung vẫn nở nụ cười, nói: “Ta thấy Thiệu Đường ngươi có vẻ không biết võ công a.”


“Ân, ta không biết võ công.” Thiệu Đường duy trì bình tĩnh, nhưng nội tâm đã bắt đầu thấy phiền. Người đối diện này, rõ ràng lộ ra gương mặt rất thân thiện, nhưng trong mắt lại đầy những mưu kế. Rõ ràng có chuyện muốn hỏi, nhưng mở miệng lại cứ xả đông xả tây.


“Nga, vậy Thiệu Đường sao lại nhận thức Quá nhi?” Hoàng Dung hỏi.


“Xảo ngộ.” Thiệu Đường trả lời vắn tắt, đáp án như vậy, chắc nàng cũng sẽ không có bất mãn gì, bởi vì đây chỉ là những câu hỏi bên ngoài, nguyên bản không nghe đáp án cũng được.


“Nhận thức lâu chưa? Ta thấy quan hệ của các ngươi rất không sai.”


“Chưa.” Thiệu Đường thành thật nói, nếu tính ra, thời gian nhận thức Dương Quá thật sự không lâu… Thật sự không lâu sao? Tại sao mình lại có cảm giác như đã rất lâu rồi? Lại nói, mình và Dương Quá nhận thức nhau chưa đầy một tháng.


Hoàng Dung đứng đối diện đương nhiên không tin, đang tính toán xem nên hỏi gì nữa, Thiệu Đường thấy vậy thì mỉm cười, mở miệng: “Hoàng bang chủ, vẫn là hỏi trực tiếp đi, để ngươi không cần suy nghĩ hỏi như thế nào, động thai khí sẽ không tốt.”


Hoàng Dung sửng sốt, khẽ nhíu mày, lập tức cười đến hòa ái vạn phần, nói: “Xem ra Thiệu Đường đã hiểu lầm, ta chỉ muốn cùng ngươi nói chuyện phiếm một chút.”


Thiệu Đường liếc mắt nhìn Hoàng Dung, không để ý lời nói của nàng, “Ta nhận thức Dương Quá không đến một tháng, tuy thời gian nhận thức nhau hơi ngắn, nhưng nếu nói về hiểu biết Dương Quá, ta tin tưởng mình hiểu Dương Quá nhiều hơn Hoàng bang chủ.”


“A.” Hoàng Dung cười khẽ, nụ cười này xuất phát từ nội tâm, dẫn theo ba phần châm chọc, “Câu nói này đã khẳng định đại ý của ngươi, con người của Quá nhi, tính cách kỳ quái, từ nhỏ đã khó có thể nắm bắt…”


“A.” Thiệu Đường cũng cười, không đợi nàng nói hết, đã cười lên. Cười nàng tự cho mình là thông minh, cười sự nông cạn của nàng. Con người Dương Quá không phải khó nắm bắt, mà từ lúc Dương Quá sinh ra nàng đã luôn nghĩ về y theo một định nghĩa, những chuyện Dương Quá làm, đều là những chuyện trong định nghĩa của nàng, vậy nên nàng chỉ có thể kết luận rằng – khó có thể nắm bắt!


Kỳ thật cũng không có gì kỳ quái, không phải là khó có thể nắm bắt, chỉ là ngươi không giải, không rõ, không hiểu y mà thôi. Con người Dương Quá… khi Thiệu Đường đọc sách thì phi thường hiểu Dương Quá, đúng vậy, phải gọi là phi thường phi thường hiểu, dù sao mình đã từng đọc qua quyển tiểu thuyết này, nhân vật này, hắn đã đọc rất nhiều lần. Ai mà ngờ, chỉ tiếp xúc trong nháy mắt, lại bỗng cảm thấy Dương Quá… thực xa lạ, cảm giác này rất rõ ràng.


“Hoàng bang chủ cảm thấy Dương Quá khó có thể nắm bắt sao? Nếu có một ngày ngươi bỏ đi thành kiến của mình với Dương Quá, thì sẽ phát giác, thật ra những việc mà Dương Quá làm rất đơn giản, rất thẳng thắn, không tính kế người khác, chỉ cần người khác đối xử tốt với y, thì y sẽ đối xử tốt lại.”


Nhíu mày, Hoàng Dung là một người thông minh đương nhiên biết trọng điểm câu nói của Thiệu Đường, họ Dương sao? Hồi tưởng lại, đêm qua Thiệu Đường cũng từng nhắc đến Dương Khang, chẳng lẽ người này nhận thức Dương Khang?


“Ngươi… nhận thức Dương Khang?” Hoàng Dung không xác định đặt câu hỏi. Với tuổi của Thiệu Đường, sao có thể nhận thức Dương Khang chứ.


Gật đầu, “Một con người đáng thương.”


“…” Hoàng Dung không nói gì, nàng không rõ ý của Thiệu Đường.


“Trong mắt Hoàng bang chủ hắn là người xấu, hay là một người xấu trong những người xấu.”


“Ngươi biết bao nhiêu chuyện về Dương Khang?” Hoàng Dung nghe xong không nhịn được hỏi, khẩu khí của hắn tựa hồ rất hiểu Dương Khang… Vậy, hắn cũng biết Dương Khang là… là như thế nào mà chết? Vậy Dương Quá có biết hay không?


Thiệu Đường đương nhiên biết nàng suy nghĩ cái gì, bình tĩnh đến không chút gợn sóng, nhìn Hoàng Dung nói: “Những lời này hẳn nên hỏi Hoàng bang chủ mới đúng, các ngươi biết bao nhiêu chuyện về Dương Khang?”


“…” Hoàng Dung bị nói đến sửng sốt, chợt nghe Thiệu Đường nói tiếp: “Ta đương nhiên biết Dương Khang chết như thế nào. Nhưng Dương Quá vẫn chưa biết, ta vẫn chưa nói cho y biết.”


Hoàng Dung thở ra, mỉm cười, nói: “Thiệu Đường, chuyện này không cần nói cho Quá nhi… Là vì muốn tốt cho y, Quách bá bá của y và ta vĩnh viễn cũng không muốn cho y biết chuyện này, phụ thân y…”


Thiệu Đường nhìn bộ dạng khi nói của Hoàng Dung, thật sự rất muốn cười, cái chết của Dương Khang đúng là không thể trách tội Hoàng Dung, nhưng dù sao nàng cũng là người giết, sao còn có thể nói ra lời nói bình yên như vậy, thật giống với Quách Phù, rõ ràng mình đã làm sai, nhưng vẫn cố gắng tìm ra trăm ngàn lí do để chối bỏ? Không nói cho Dương Quá? Vì muốn tốt cho y?


“Ta không biết chuyện này đối với y có tốt hay không, cũng không biết nên nói thế nào với y, dù sao chuyện này rất dài, ta còn chưa nghĩ ra nên nói thế nào để kể hết câu chuyện này.”


“…” Không nói gì, Hoàng Dung không biết nên nói gì cho phải, cau mày đánh giá Thiệu Đường, những lời nói của người này luôn luôn vượt xa tưởng tượng của mình, làm người nghe có cảm giác rất bình thản, tựa như hắn biết tất cả những chuyện đã xảy ra, bất luận là quá khứ hay là… tương lai?


“Hoàng bang chủ” Thiệu Đường nói: “Nếu không còn việc gì, ta đi trước, Lỗ tiền bối còn đang chờ ngươi dạy võ công.”


Thiệu Đường không đợi Hoàng Dung trả lời, đã cất bước đi. Thiệu Đường bỗng cảm thấy mình thật… nên nói thế nào đây… có chút giống Hoàng Dung?


Chán nản vỗ vỗ trán, thật sự là gần mực thì đen a. Mình luôn rất chán ghét khi nói chuyện với Hoàng Dung, vì sao, bởi vì Hoàng Dung luôn nhắm vào Dương Quá. Thấy nàng dùng ánh mắt này, loại khẩu khí này, thần thái này để nói về chuyện của Dương Quá, mình liền cảm thấy chán ghét, rất không muốn nghe nữa. Vì thế, chỉ biết tránh xa.


Nhưng… tựa hồ mình cũng có chút giống Hoàng Dung. Tựa hồ cũng có thành kiến với nàng, nhìn thấy Hoàng Dung mình sẽ không thoải mái, rất không thoải mái.


“Đánh nữa là biến ngốc đó.”


“…?!…” Kinh! Thiệu Đường bị thanh âm phía sau làm hoảng sợ, “Dương Quá?! Ngươi, ngươi…” Ngươi không phải đã về rồi sao?


“Ta đi với Võ Đôn Nhu được nửa đường, sau đó bỏ hắn lại, trở về tìm ngươi.” Dương Quá nhìn Thiệu Đường kinh ngạc mở to mắt, sớm đoán được hắn muốn hỏi gì, vì vậy không nhanh không chậm nói, còn bổ sung thêm, “Để mình ngươi trở về ta rất lo lắng.”


“Nơi này có dã thú? Hay là sợ ta không biết đường?” Thiệu Đường trợn trắng mắt.


“Không phải.” Dương Quá mỉm cười tiến lên: “Lời này không phải là ta nói. Ta lo lắng ngươi ngã bị thương, lo lắng ngươi trở về một mình.”


“… Nga.” Thiệu Đường trả lời, sau đó như nhớ tới cái gì: “Vậy ngươi… luôn ở đây sao?” Không thể nào, chẳng lẽ những lời mà mình và Hoàng Dung nói lúc nãy, y đều nghe được sao?


“Ở trên cây, cái cây lúc nãy khi nhìn trộm nàng dạy võ công.”


“…” Thiệu Đường thầm kêu không tốt, vậy không phải đã nghe rất rõ ràng sao? Trộm nhìn biểu tình của Dương Quá, đối phương vẫn nở nụ cười sáng lạn, nhìn nhìn mình, không có dị trạng gì. Thiệu Đường cân nhắc, có lẽ y không nghe được những lời lúc nãy, nhưng vẫn có chút áy náy, không khỏi chi chi ngô ngô hỏi: “Kia… vậy ngươi, ngươi nghe được những gì?”


“… Cái gì cũng nghe được.”


“…!…” Kinh! Thiệu Đường không khỏi ngẩng đầu nhìn y, thanh âm của Dương Quá thật bình tĩnh, không lộ ra chút gợn sóng nào, “Kia… ngươi muốn hỏi ta cái gì?” Nghe được? Khi mình nói mình biết về cái chết của Dương Khang, y cũng nghe được?


“Không.” Dương Quá nhìn bộ dáng muốn nói rồi lại thôi của Thiệu Đường, cười khẽ, nói: “Hắn là nên hỏi, ngươi muốn nói gì với ta mới đúng.”


“…” Không nói nên lời.


Dương Quá tiếp lời: “Không phải trước kia đã từng nói rồi hay sao, ngươi sẽ cho ta biết, nên ta chờ ngươi… Cho dù không phải hiện tại, cho dù nói vào lúc nào đi nữa, ta đều sẽ nghe.”


>>Hết chương 32<<