Phá Vỡ Truyền Thuyết

Chương 50: Rời khỏi



Lúc Thiệu Đường mở mắt, còn chưa hoàn toàn tỉnh hẳn, trong đầu mơ mơ hồ hồ, chỉ thấy thân thể cứ nhoáng lên nhoáng lên, có cảm giác lắc lư.


Dương Quá nhìn bộ dáng mơ hồ của hắn, không khỏi cười khẽ, cúi đầu hôn lên tóc hắn, nói: “Tỉnh rồi sao?”


“Ngô?!” Thiệu Đường xoa xoa mắt, lúc này mới phát giác có chút không đúng, mình không phải ở trên giường, mà là đang tựa vào ngực của Dương Quá.


“Uy! Dương Quá!” Thiệu Đường nhanh chóng thoát khỏi cái ôm của Dương Quá, nhưng ngược lại còn bị đối phương ôm chặt hơn.


“Cẩn thận, hiện tại đang ở trên ngựa, ngươi làm như vậy sẽ bị ngã xuống.”


“Trên ngựa?!” Thiệu Đường nghe y nói vậy mới hoàn toàn tỉnh lại, kinh ngạc nhìn Dương Quá đang ôm mình phía sau, tại sao chỉ mới một đêm đã biến thành như vậy? Không phải mình còn đang ngủ trên giường ư? Sao có thể cùng Dương Quá cưỡi một con ngựa chứ? Đôi mắt hoa đào của Thiệu Đường trừng thật to, nhìn trái nhìn phải, con ngựa chậm rãi di chuyển, có loại cảm giác lười nhác, dường như đã không còn trong phạm vi của Đại Thắng Quan, không biết đây là nơi nào.


“Sao chúng ta lại…?” Thiệu Đường ngây ngốc hỏi.


Dương Quá cười khẽ, bộ dáng hiện tại của Thiệu Đường thật sự rất đáng yêu, “Ta thấy ngươi ngủ quá say nên không đánh thức ngươi. Hiện tại chúng ta đã cách Đại Thắng Quan một khoảng khá xa.”


Khóe môi Thiệu Đường co rút, “Tại sao trời còn chưa sáng hẳn đã đi rồi? Ngươi bị đuổi ra à?”


“Đương nhiên không.” Dương Quá cố định chỗ ngồi của Thiệu Đường, để hắn tựa vào ngực mình, hai tay giữ chặt dây cương, ôm hắn vào lòng, tiếp tục nói: “Chỉ là cảm thấy cứ ở lại Lục gia trang thì không tốt lắm.”


“Không tốt lắm?” Thiệu Đường khó hiểu nhìn y, “Vậy cũng không nên giống như chạy trối chết vậy chứ?”


“Ở Lục gia trang không được tự nhiên. Tuy Quách bá bá đối với ta rất tốt, nhưng dù sao nơi đó cũng không phải nhà ta. Lại nói Quách bá mẫu cũng không thích ta, huống chi đêm qua ta ở trước mặt nhiều người như thế từ chối hôn sự với Quách đại tiểu thư, nếu xuất hiện trước mặt bọn họ nữa không phải sẽ rất khó xử sao.”


“Hừ” Thiệu Đường hừ nhẹ một tiếng, chế nhạo: “Hối hận?”


Dương Quá cười nói: “Tính ra cũng có chút lỗ vốn. Hiện tại ngay cả nơi để đặt chân cũng không có, hơn nữa thật vất cả mới tìm được cô cô nhưng lại khiến nàng tức giận bỏ đi, không biết lúc nào mới tìm lại được.”


Tốn hơi thừa lời! Thiệu Đường thật muốn đẩy y xuống ngựa! Còn chưa chờ hắn động thủ, thì vành tai đã nóng lên.


Dương Quá hôn vành tai người trong lòng, vừa lòng khi thấy đối phương run lên, cười hì hì hỏi: “Vì thế nên?”


“Cái gì?”


“Vì thế nên ngươi phải bồi thường cho ta.” Đôi môi mỏng của Dương Quá như có như không tiếp tục ma sát vành tai xinh đẹp, “Ngươi nói nên bồi thường thế nào mới tốt đây?”


Thiệu Đường đỏ mặt, vành tai càng đỏ hơn, như muốn chảy máu. Tên này thật độc ác, luôn luôn trêu đùa mình!


“Kia… chúng ta đi đâu?” Thiệu Đường không được tự nhiên đổi đề tài, hiển nhiên không phải như ngượng ngùng bình thường. (Chỗ này ý nói Thiệu Đường thẹn quá, thẹn hơn cả bình thường)


Dương Quá cười khẽ, y biết cái gì gọi là “thấy tốt thì nhận”, vì vậy nói, “Ta cũng không biết. Chúng ta đi tìm cô cô trước, ngươi nói xem cô cô ở đâu?”


“Sao ta biết được chứ?” Thiệu Đường trợn trắng mắt, trong nguyên tác không có đoạn tình tiết này, hiện tại đã khiến hắn hỗn loạn hoàn toàn, còn không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì nữa.


“Ân?” Dương Quá không tin mỉm cười, “Không phải Thiệu Đường cái gì cũng biết sao?”


Thiệu Đường biết y đang chế nhạo mình, trả lời: “Ta chỉ biết ngươi rất ngốc, ngươi rất bổn.”


“Ta cũng biết mà.” Dương Quá còn thật sự rất nghiêm túc gật đầu, nói: “Từ sau khi gặp ngươi ta liền biến ngốc, lúc nào cũng đều nghĩ đến ngươi, có đúng không?”


“…” Thiệu Đường không còn gì để nói, năng lực nói bậy của Dương Quá thật sự rất cao, mình không bằng y.


“Bị ta nói đến ngượng ngùng sao?” Dương Quá một tay ôm thắt lưng Thiệu Đường, vùi mặt vào tóc hắn, hít lấy mùi hương thơm ngát trên tóc đối phương, “Ta nói thật, ngươi có tin không?…”


Không chờ Thiệu Đường trả lời, thanh âm rầu rĩ kia lại phát ra: “Ngươi đừng rời khỏi ta, ta chỉ có một mình ngươi. Hôm qua ta từ chối Quách Phù, Quách bá mẫu chắc chắn sẽ càng không thích ta. Còn cô cô, hôm qua cô cô nói…”


“Nói cái gì?” Thiệu Đường đương nhiên biết Tiểu Long Nữ nói gì, nhưng lại không nghe thấy Dương Quá nói tiếp, nhịn không được hỏi.


Dương Quá không nói, cánh tay ôm Thiệu Đường càng thêm dùng sức. Thiệu Đường cảm thấy có chút buồn cười, hỏi: “Cô cô nói thích ngươi, muốn làm thê tử của ngươi, có đúng không?… Dương Quá, ngươi… ngươi thật sự không thích Tiểu Long Nữ sao?”


Dương Quá ngẩn ra, y không biết tại sao Thiệu Đường lại biết chuyện này. Dương Quá nâng cằm Thiệu Đường lên, để hắn nhìn thẳng vào mình, hơi nhíu mày hỏi: “Ngươi không tin ta?”


Tin, rồi lại không thể tin được… Thiệu Đường không biết năng lực y thế nào, sao có thể thay đổi những diễn biến từ giấy trắng mực đen kia chứ… vuốt ve bàn tay đối phương, Thiệu Đường thả lỏng thân thể tựa vào ngực Dương Quá, nói: “Tin.”


“Thiệu Đường…” Dương Quá chậm rãi nói, “Thiệu Đường, hãy tin ta. Ta không biết ngươi đang lo lắng cái gì? Nhưng ta thật lòng thích ngươi. Ta đã nói rõ với cô cô.” Nói đến đây thì tạm dừng một chút, bỗng nhiên cười thật vui vẻ nói: “Hay là, ngươi thật sự gả cho ta đi, làm thê tử của ta, vậy là an tâm rồi!”


“Ngươi!…” Thiệu Đường vốn nghe lời thật lòng thì có chút cảm động, nhưng bỗng dưng lại nghe thấy những lời này của Dương Quá, cái gì mà “gả hay không”, lập tức nổi giận.


Dương Quá phản ứng thật nhanh, hai tay đều buông dây cương, ôm chặt Thiệu Đường vào lòng, không cho hắn động, vội lấy lòng nói: “Còn không thì, ta gả cho ngươi! Thế nào? Như vậy không phải được rồi sao?”


>>Hết chương 50<<