Phá Vỡ Truyền Thuyết

Chương 6: Nguyên lai quen nhau như vậy



“Mệt rồi?” Dương Quá thả chậm cước bộ, nhìn Thiệu Đường đang từ từ chậm rãi đi theo phía sau, như không có xương cốt, lết từng bước từng bước.


“Vô nghĩa! Chúng ta đã đi suốt nguyên buổi trưa, ngươi xem mặt trời cũng sắp xuống núi rồi, ta đói bụng, không đi!” Thiệu Đường chỉ cần mở miệng là liên tiếp oán hận, chỉ kém việc la lối khóc lóc ngồi xuống không chịu đi nữa mà thôi.


Dương Quá cảm thấy rất buồn cười, người bé nhỏ trước mắt này không chỉ nhỏ nhắn và yếu ớt, tựa hồ còn là đại thiếu gia được nuông chiều từ bé, căn bản không biết cái gì gọi là đau khổ, nhưng dường như lại không phải, không có sự ngang ngược, luôn quát bảo người khác của đại thiếu gia.


“Trời sắp tối rồi.” Dương Quá nhìn nhìn sắc trời, “Trước nên tìm một chỗ ăn cơm nghỉ ngơi đã …”


“Xem như ngươi có nhân tính.” Thiệu Đường vừa nghe thì tinh thần lập tức tỉnh táo lại, một phen giữ chặt Dương Quá ở phía trước, lập tức đi đến tửu gia bên đường, “Liền ở đây đi, ta sắp chết đói rồi. Từ trước đến nay vẫn chưa đi qua đường nào dài như vậy, chân sắp gãy …”


Bất đắc dĩ lắc đầu, đi theo vào, tìm một cái bàn trong góc ngồi xuống, Thiệu Đường bên cạnh lấy hai chén trà, rót nước, hai tay cầm chén, vừa uống mắt vừa chuyển động qua lại đánh giá khách nhân trong tửu gia.


“Ngươi đang nhìn cái gì?” Dương Quá không khỏi mỉm cười, chén trà mà Thiệu Đường uống đã che hơn phân nửa khuôn mặt hắn, chỉ có thể thấy đôi con ngươi trong trẻo đang không ngừng chuyển động … thực đáng yêu. Nhưng rất không hiểu được, Thiệu Đường đang nhìn cái gì?


“Quan sát a!” Ngồi trong góc có thể thấy hết mọi người trong tửu gia , trong sách không phải nói trong tửu gia loại người gì cũng có sao, tam giáo cửu lưu, quả thật là có ý tứ.


Lập tức, tiểu nhị đến tiếp hai người, trong lòng Thiệu Đường không khỏi ‘sách sách’ hai tiếng, cổ đại gọi món ăn thật đúng là như thế, nói câu “Tùy tiện đưa vài món lên …” liền xong, cũng không có thực đơn.


“Di?” Thiệu Đường bỗng ngạc nhiên thở nhẹ một tiếng, tò mò mở lớn mắt nhìn.


“Sao thế?” Theo ánh mắt Thiệu Đường nhìn lại, bàn cách đó không xa là hai người, một nam một nữ, ăn mặc tuy rằng hoa lệ, nhưng không giống trang phục của người Hán.


“Nhị ca, ngươi nói … Hoàn Nhan cô nương có đi theo không?” Nàng kia vui đùa nói.


“Hảo hảo mà ăn cơm đi, tam muội.” Nam tử tiếp lời, bộ dạng có chút bất đắc dĩ.


Thiệu Đường không tiếng động cười khẽ, xem bộ dáng này, còn có Hoàn Nhan cô nương trong miệng bọn họ … hai người này còn không phải là Gia Luật Tề cùng Gia Luật Yến trong truyền thuyết thì là ai nữa?


“…Sao vậy?!” Thiệu Đường đang say sưa nhìn, đột nhiên có một bàn tay nâng cằm mình lên, không cần nghĩ cũng biết là ai, “Ba” một tiếng hung hăng xóa sạch móng vuốt của Dương Quá, còn không quên trừng mắt.


Vẫy vẫy bàn tay bị đánh đến đỏ, Dương Quá bày ra một bộ dáng vô tội, “Ta là hảo tâm, miệng của người còn không khép lại, nó sẽ lập tức chảy nước miếng.”


“Ngươi! …” Ta mới không có!


Dương Quá lại cười cười, hai tay chống trên bàn, đưa mặt sát vào bên cạnh Thiệu Đường, thần bí nhỏ giọng hỏi: “Thiệu Đường, người ngươi coi trọng là nam nhân kia hay nữ nhân kia? Cười trộm đến chảy cả nước miếng.”
Ngươi! …” Ta mới không có!


Dương Quá lại cười cười, hai tay chống trên bàn, đưa mặt sát vào bên cạnh Thiệu Đường, thần bí nhỏ giọng hỏi: “Thiệu Đường, người ngươi coi trọng là nam nhân kia hay nữ nhân kia? Cười trộm đến chảy cả nước miếng.”


Giận! Thiệu Đường bị y nói đến đỏ cả mặt, tựa hồ nhìn chằm chằm người khác như vậy là có chút, có chút … quỷ dị, một bộ dáng không tốt. Bất quá, mình chính là hưng phấn a, ha hả, Gia Luật Tề, đây chính là người duy nhất trong Thần Điêu Hiệp Lữ nổi bật ngang bằng với Dương Quá a.


“Kỳ thật …” Dương Quá một tay chống má, trắng trợn lộ liễu mà nhìn về phía Gia Luật Tề cùng Gia Luật Yến, hơn nửa ngày mới nói, “Hai người kia tuy đẹp, nhưng kém xa ngươi.”


Thiệu Đường chỉ còn cảm giác muốn chạy sang biên giới, nhưng người bên cạnh không chút tự biết nào, ngược lại còn không sợ chết mà tiếp tục nói: “Yên tâm, ta cảm thấy ngươi là đẹp nhất.”


Gân xanh bạo nứt ra! Con thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người! Thiệu Đường tức giận mặc kệ công chúng mà đứng lên bóp cổ Dương Quá rồi dùng sức lắc lư qua lại, “Đầu heo, còn dám nói nữa ta liền cắn ngươi!”


Rất nhiều người quay đầu nhìn về phía nơi này, Dương Quá cũng không để ý, rất phối hợp mà nói: “Được rồi được rồi, không dám nữa không dám nữa.”


Thiệu Đường nghe y cầu xin tha thứ, vừa định buông cổ y ra, chợt nghe Dương Quá nói tiếp: “Ngươi thích nhìn thì cứ nhìn, thích chảy nước miếng thì cứ chảy nước miếng, ta không nói nữa …”


“…” Tên này … Thiệu Đường đầu đầy hắc tuyến thả lỏng tay, có rất nhiều người nhìn về phía bọn họ, bị nhìn đến có chút lúng túng. Vì thế ngồi xuống một lần nữa, bưng chén che trước mặt mình, lộ ra đôi mắt hoa đào thật to, hung hăng liếc y một cái.


“Uy.” Khuỷu tay Dương Quá nhẹ nhàng đụng đụng vào cánh tay Thiệu Đường, cũng bưng chén lên, chế nhạo: “Nhìn xem, người vừa rồi ngươi nhìn chằm chằm giờ đang nhìn lại ngươi kìa.”


“…?…” Theo bản năng liếc y một cái, tên miệng dẻo, ánh mắt Thiệu Đường dừng trên người Gia Luật Tề cũng đang nhìn mình, không khỏi có chút quẫn bách xấu hổ, vừa nãy mình dùng sức nhìn chằm chằm người ta như vậy, sẽ không bị phát hiện chứ.


Thiệu Đường xấu hổ kéo kéo khóe miệng, cười còn khó coi hơn so với khóc. Gia Luật Tề lại là một vẻ mặt thản nhiên, rất có phong độ mà mỉm cười gật đầu với hắn.


“Ách? Nhị ca, tiểu công tử mà ngươi nhìn này lớn lên thật xinh đẹp a.” Gia Luật Yến cũng nhìn qua, lập tức mở to mắt, một bộ dáng kinh diễm, vỗ vỗ Gia Luật Tề bên cạnh nói.


Hãn … thật muốn đập mặt xuống bàn, không phải nữ tử cổ đại đều rụt rè hay sao? Lại nói một nam nhân khác xinh đẹp trước mặt công chúng? … Tuy rằng Gia Luật Yến cũng không phải nữ nhân người Hán, nhưng mà, này cũng quá …


“A ––“ Dương Quá nghe rất rõ ràng, bất giác cười lên. Một câu nói lớn như vậy, tựa hồ tất cả khách nhân trong điếm đều nghe rõ ràng rành mạch, rất nhiều mục quang bắn đến trên mặt Thiệu Đường.


“Tam muội …” Gia Luật Tề nhỏ giọng gọi Gia Luật Yến.


Gia Luật Yến lại như không hiểu ý hắn, vẫn hưng phấn nói như cũ, “Nhị ca, nhị ca, ngươi có thấy không a, là công tử ở chỗ đó đó. Ha hả, tựa hồ còn đẹp hơn Hoàn Nhan cô nương đến vài phần.”


Hóa đá … Thiệu Đường nghe thấy con quạ đen trên đầu mình đang kêu “Oa oa”, thân thủ vỗ vỗ mặt mình, suy nghĩ, khi trở về hiện đại có nên đi phẫu thuật thẩm mỹ hay không?


Dương Quá ngồi bên cạnh cười đến vui vẻ, bộ dáng kinh ngạc của Thiệu Đường thật sự rất đáng yêu rất đáng yêu. Kết quả là –– Dương Quá quyết định không bỏ qua cơ hội này, thật tốt mà đùa đùa với Thiệu Đường. Cười cười với Giạ Luật Tề đang bất đắc dĩ cùng Gia Luật Yến đang hưng phấn ngồi cách đó không xa, Dương Quá cầm bầu rượu mà tiểu nhị bưng lên rót cho mình một chén, nâng lên nói: “Hai vị có muốn cùng uống một chén không?”


“…!…” Thiệu Đường trừng mắt, tốn hơi thừa lời nhỏ giọng kêu lên: “Dương Quá! …”


“Được!” Gia Luật Yến thật cao hứng, sảng khoái đứng lên lôi kéo Gia Luật Tề đến bàn của Dương Quá cùng Thiệu Đường ngồi xuống, “Ta tên là Gia Luật Yến, đây là nhị ca của ta Gia Luật Tề.”


Nga? Quả nhiên không phải người Trung Nguyên. Dương Quá cười cười, đối phương cũng đã tự giới thiệu, vì thế nói: “Tại hạ Dương Quá, vị này chính là bằng hữu của ta, Thiệu Đường.”


“Dương huynh, Thiệu huynh.” Gia Luật Tề theo lễ nghĩa mà chắp tay.


“Thiệu huynh đệ, ngươi là người nơi nào a, lớn lên thật xinh đẹp.” Gia Luật Yến nhìn thẳng vào Thiệu Đường phía đối diện, hỏi.


Khóe miệng co rút lại, thấy người nói là một nữ nhân, Thiệu Đường cũng phát huy đầy đủ đức tính tốt đẹp, không mắng to, lập tức bình tĩnh nói: “Ta … ta cũng không phải người Trung Nguyên, ta ở nơi rất xa rất xa.”


“Di? Vậy sao? Ta còn nghĩ ngươi là người Giang Nam nữa. Nghe người ta nói, người Giang Nam đều nhỏ nhắn xinh đẹp.”


“Ha hả …” Cười gượng hai tiếng, Thiệu Đường không còn gì để chống đỡ.


Nhìn thấy tình cảnh xấu hổ này, Gia Luật Tề không chút dấu vết chuyển đề tài, nói: “Dương huynh cùng Thiệu huynh đang gấp sao? Nhìn bộ dáng có chút mệt mỏi, không biết là muốn đi đâu, nếu được chúng ta kết bạn cùng đi, thế nào?


Thiệu Đường thở dài, rốt cuộc đã không còn đàm luận về cái vấn đề nhục nhã kia nữa … Trong lòng không khỏi cảm khái, nguyên lai Dương Quá là vì vậy mới quen với Gia Luật Tề sao?


>>Hết chương 6<<