"Lăng Mộc" Nam nhân đứng trên bậc thang cao nhất, từ ngước nhìn trở thành nhìn thẳng, sau đó cụp mắt nhìn hắn: "Cuối cùng cũng tìm được ngươi."
Sau nhiều năm mai danh ẩn tích, y đã lục tung cả Yêu giới lẫn Nhân giới nhưng lại không thể tìm ra nam nhân này.
Chưa từng tồn tại thì sao có thể tìm thấy?
Sở Mộ Vân không nói một lời nhìn y.
Hai người cứ nhìn thẳng nhau, dường như chỉ cần nhìn như vậy thì khoảng thời gian xa cách sẽ biến mất, dường như thời gian sẽ đảo ngược, quay lại lúc ban đầu, vào khoảnh khắc tốt đẹp nhất.
Đáng tiếc...
Tất cả chỉ là dường như.
Sở Mộ Vân không hề báo trước mà vung tay lên, trường kiếm phá không mà tới. Cơ thể hắn như rồng, khí thế như hổ, kiếm khí quét ngang không gian, ra tay đều là sát chiêu trí mạng không chút tình cảm.
Lăng Huyền cầm kiếm chống đỡ, hai thanh thần khí va vào nhau, cường thế khiến tiếng kim loại va chạm biến mất, uy thế mạnh đến mức rung chuyển cả sơn môn.
Đứng trước kiếm phong, mày Lăng Huyền khẽ nhếch, khóe mắt tràn ngập cuồng nhiệt: "Trăm năm không gặp, ngươi đón tiếp ta như vậy?"
Sở Mộ Vân mỉm cười: "Không thích sao?"
Vừa dứt lời, hắn đã nhanh chóng lùi về sau, trường kiếm hóa roi, trông mềm mại nhưng lại vô cùng cứng cáp, đánh thẳng mặt!
Lăng Huyền phản ứng rất nhanh, lùi về sau trốn tránh, tuy nhiên vẫn bị đuôi roi quét qua gò má, máu tươi tràn ra....
Dù vết thương không sâu nhưng ở trên khuôn mặt tuấn mỹ như vậy vô cùng ghê người.
Sở Mộ Vân không dừng lại chút nào, khinh thân hung hăng đánh vào dưới bụng của y.
Đồng tử Lăng Huyền co rút, nghiêng người tránh khỏi, trong chớp mắt một quả cầu lửa lướt ngang qua y rồi nổ tung trên bậc thang bạch ngọc, tạo thành một hố đen đáng sợ.
"Nếu vẫn không nghiêm túc..." Sở Mộ Vân nhìn y chằm chằm, cong môi: "Ta sẽ giết ngươi."
Còn chưa dứt lời, Sở Mộ Vân đã ra chiêu thứ hai.
Lăng Huyền nhíu mày, trong mắt bốc lên ngọn lửa, cả người như bốc cháy, âm hàn rút đi chỉ còn cuồng vọng khắc trong xương tủy.
Lăng Mộc, sẽ có ngày ta đánh bại ngươi.
Đến khi đó ngươi muốn chạy cũng không được!
Trong nháy mắt hai người đã so được trăm chiêu. Sở Mộ Vân không muốn phá hủy Lăng Vân Tông mà mình vất vả xây dựng cho nên vừa đánh vừa lui. Đến khi rời xa tông môn, hắn mới dùng toàn lực để đánh thắng Lăng Huyền.
Một hồi chấn động, mặt trời lặn mặt trăng mọc, Sở Mộ Vân cuối cùng cũng khóa được yết hầu Lăng Huyền, thành công trấn áp được tiểu lang khuyển trưởng thành.
Lăng Huyền nhìn hắn với ánh mắt không thay đổi, không hề nản lòng vì thua cuộc mà càng cháy lên chiến ý mãnh liệt - đó là khát vọng chiến thắng bằng mọi giá, đó là tinh thần chiến đấu cuồng nhiệt khắc sâu vào xương tủy.
Đó là bản tính "Phẫn nộ" khắc sâu vào xương tủy của y.
Sở Mộ Vân đã nhìn ra, hắn khẽ cười: "Đúng là không có gì tiến bộ..."
Lăng Huyền bỗng cầm lấy tay Sở Mộ Vân.
Sở Mộ Vân muốn tránh thoát... hoặc nói là giết y đều dễ như trở bàn tay.
Bởi vì tiểu lang khuyển đã không còn sức lực, đánh nhiều ngày như vậy hai người đã phân thắng bại từ lâu.
Sở Mộ Vân không chỉ hơn y một chút, ngay từ ngày đầu tiên hắn đã có thể dễ dàng nghiền nát y, đánh lâu như vậy chỉ để khiến y tâm phục khẩu phục.
Đương nhiên... dường như đối phương không hề chịu phục.
Sở Mộ Vân vừa định mở miệng, Lăng Huyền đã kéo hắn lại, cắn lên môi hắn.
Sở Mộ Vân có thể tránh thoát nhưng hắn lại không làm vậy, tuy nhiên cũng không đáp lại.
Dường như Lăng Huyền đang trút giận mà siết chặt cổ hắn, điên cuồng càn quét khoang miệng, không ngừng đòi hỏi, lại giống như đang tìm kiếm gì đó.
Sở Mộ Vân có thể cảm nhận được sự phẫn và không cam lòng che trời lấp đất đến từ nụ hôn này.
Vì hắn rời đi mà phẫn nộ, vì bị vứt bỏ mà phẫn nộ, vì trăm năm không gặp mà phẫn nộ.
Mãi đến khi... Lăng Huyền buông hắn ra, ôm hắn vào lòng, cất tiếng khàn khàn bên tai hắn: "Vì sao lại bỏ đi?"
Sở Mộ Vân gác cằm lên vai y, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh: "Ngươi không có tư cách trói buộc ta."
Tay Lăng Huyền đang ôm hắn siết chặt.
Sở Mộ Vân vươn tay ra sau lưng, từng chút một bẻ tay y ra, dáng vẻ thong thả nhưng lại vô cùng cứng rắn thoát khỏi cái ôm này.
"A Huyền, ta còn có chuyện phải làm, không thể ở cạnh ngươi mãi."
Ánh mắt Lăng Huyền dần trở nên lạnh lẽo.
Sở Mộ Vân nhìn y, đột nhiên cong môi cười dịu dàng: "Ngươi không thể khống chế được, trên đời này có vô số việc ngươi không thể thay đổi được."
Câu nói quen thuộc, cảnh tượng quen thuộc.
Lăng Huyền mở miệng theo bản năng: "... Ta có thể."
Sở Mộ Vân không quan tâm, cụp mât, chậm rãi nói: "Vậy thì thử xem."
Nói xong, tay Sở Mộ Vân phát lực, đẩy Lăng Huyền ra ngoài.
Bụi đất bay lên, nam tử tóc đỏ đụng phải bức tường phía sau mới dừng lại được. Sức đẩy rất lớn, sau một tiếng ầm lớn, vô số đá vụn rơi xuống, gần như chôn vùi dáng người thon dài kia.
Sở Mộ Vân không thèm nhìn, quay người trở về Lăng Vân Tông.
Ba năm sau, Lăng Huyền lại đến Lăng Vân Tông lần thứ hai.
Y trở thành đệ tử thứ sáu của Lăng Thiện, cũng là vị kiêu ngạo khó thuần nhất.
Thuật Đại Hành đã thành, Sở Mộ Vân cũng không ngại để Lăng Huyền ở lại Lăng Vân Tông. Tuy nhiên hắn vẫn là Mộ Nhân, canh giữ cạnh Thân Xác Tương Ứng.
Nói ra cũng thú vị, trong cơ thể Lăng Túc Vân rõ ràng đang nuôi dưỡng sợi du hồn của Lăng Huyền, hai người gặp nhau nên thấy thân cận mới đúng.
Nhưng sự thật lại là Lăng Túc Vân rất ghét Lăng Huyền, Lăng Huyền thì luôn muốn giết Lăng Túc Vân.
Sau khi sợi du hồn hoàn toàn dung hòa với Lăng Túc Vân, Lăng Túc Vân đã trở lại là chính mình, không giống Lăng Huyền chút nào, ngược lại nhận thức càng đi xuống, tu vi cũng chững lại, tiền đồ không có gì đáng nói.
Tư chất như vậy lẽ ra không thể khơi dậy tính hiếu chiến của Lăng Huyền, nhưng... Lăng Huyền lại không che giấu được sát tâm với gã.
Nguyên nhân là gì?
Sở Mộ Vân đương nhiên biết: Bởi vì hắn che chở cho Lăng Túc Vân khắp nơi, gần như như hình với bóng.
Sau khi Lăng Huyền gia nhập Lăng Vân Tông, Sở Mộ Vân không cùng y giao chiến nữa.
Tuy nhiên một lần Lăng Huyền ngộ thương Lăng Túc Vân lại khiến Sở Mộ Vân tức giận.
Đó là lần thứ hai Sở Mộ Vân giao chiến với y, hơn nữa còn là đơn phương nghiền nát.
Kể từ đó Lăng Huyền luôn để mắt đến Lăng Túc Vân, bởi vì chỉ cần y ra tay với gã, Sở Mộ Vân chắc chắn sẽ giao chiến với y.
Hơn nữa còn không nương tay, tràn ngập sát khí quyết chiến.
Sở Mộ Vân vì Lăng Túc Vân trả giá mọi thứ, từ thiên chi kiêu tử trở thành "chó trông cửa".
Lăng Huyền đi chệch khỏi đạo, sát nghiệp nặng nề khiến lòng người tức giận, cuối cùng bị trục xuất khỏi Lăng Vân Tông.