Hàn Lập lật tay lấy ra một quả đan dược ăn vào, sắc mặt dần khôi phục.
Trọng Thủy Chân Luân lơ lửng bên cạnh hắn, vốn sáng bóng giờ có chút mờ, hiển nhiên vừa rồi trùng kích khiến bên trong tổn thương không nhẹ, sau này trở về không tránh khỏi phải tế luyện một phen.
Bên kia, Lân Cửu cũng thu hồi ba cây Đại Tắc Phiên, trải qua va chạm mãnh liệt một kích cuối cùng với hoá thân Cổ Kiệt, mặc dù không đến mức hao tổn, nhưng Linh tính cũng mất mát, khiến gã tiếc nuối không thôi.
Thảm nhất tất nhiên là Lân Thập Thất, lúc trước không chỉ bị thương không nhẹ, nguyên khí đại thương, mà đại ấn kia gần như là Bản Mệnh pháp bảo của gã ta bị lực lượng pháp tắc của hoá thân Kim Tiên thẩm thấu vào làm mất đi hơn phân nửa linh tính. Nhưng lần này gã ta có thể giữ được tính mạng, thu hồi bảo vật này, cũng coi như trong bất hạnh gặp đại hạnh.
Ba người ổn địnhlạimột chút, rồi quay người bay vào trong cốc.
Trải qua một phen kịch chiến vừa rồi, sơn cốc bây giờ đã hoàn toàn thay đổi.Hơn phân nửa ngọn núi xung quanh bị san thành bình địa, mặt đất bị lõm thành vô số hố sâu, có chỗ thậm chí đâm sâu thẳng vào trong lòng đất, nhìn rõ cả dung nham nóng chảy cuồn cuộn.
Mảnh sơn mạch này tuy là nơi vắng vẻ, nhưng vừa rồi bọn hắn gây ra động tĩnh quả thực kinh người, tất nhiên tránh không được khiến cho thế lực tu sĩ ở lân cận chú ý.
Sự thật đúng là như thế, mấy chục năm về sau, mảnh Man Hoang Tuyết Sơn này quả thực hấp dẫn không ít người tới đây tìm cơ duyên.
Đương nhiên những thứ này đều là nói sau rồi.
"Thiếu chút nữa quên mất, ta ra ngoài thu hồi hai kiện bảo vật áp trận trước đã." Lân Cửu bay đến cửa cốc, đưa mắt nhìn qua phía dưới, rồi nói.
"Tại hạ đi lấy những Câu Lôi Mộc kia, trong cốc nhờ đạo hữu Lân Thập Thất rồi." Hàn Lập nói thế.
Lân Thập Thất tất nhiên không nói gì thêm về việc này.
Trong lòng ba người đều biết nơi đây không thích hợp ở lâu, lúc này ăn ý dị thường,tự hành động riêng, thần thức dò xét lẫn nhau, cũng không sợ có người lén giở thủ đoạn.
Thanh ảnh lóe lên, thân hình Hàn Lập xuất hiện một chỗ ngoài sơn cốc, phất tay đánh ra một tia sáng màu xanh chui xuống mặt đất.
Ầm!
Mặt đất nổ tung ra, tạo thành một cái động lớn, trong động là một cây gỗ màu vàng cao hơn người, to cỡ đùi người.
Toàn thân cây màu vàng, ngay vị trí đứt gãy hiện ra từng vòng lôi điện hoa văn tuổi cây. Bề mặt vết gãy sáng bóng trơn trượt, hiện ra từng đường vân lôi điện màu vàng, tản mát ra khí tức lôi điện mãnh liệt.
Tuy là vật liệu gỗ, nhưng nhìn lại giống Kim Chúc Khoáng Thạch, đúng là Câu Lôi Mộc.
Hàn Lập phất tay thu thanh gỗ màu vàng vào trong tay, đánh giá kỹ vài lần.
Hắn đã từng xem qua về Câu Lôi Mộc trong điển tịch. Đây là một loại linh tài Lôi thuộc tính vô cùng hiếm, cực kỳ cứng rắn, có đặc tính hấp thu lực lượng lôi điện, là tài liệu thượng đẳng luyện chế linh bảo Lôi thuộc tính.
Nhưng bồi dưỡng linh mộc này vô cùng phiền toái, vì vậy chúng xuất hiện cực ít trên thị trường, không nghĩ tới ở chỗ này thu được cả đống.
Hàn Lập nghĩ như vậy, lại phi thân đến một chỗ khác, đánh ra một tia sáng màu xanh làm mặt đất nổ tung, lại đào ra một cây Câu Lôi Mộc.
Sau một lát, hắn đào ở xung quanh sơn cốc được tổng cộng tám mươi mốt cây Câu Lôi Mộc.
Khi Hàn Lập mang theo những linh mộc này bay vào trong cốc, Lân Cửu và Lân Thập Thất cũng đã đứng ở một chỗ đất trống trong sơn cốc.Phía trước người Lân Cửu có hai kiện bảo vật đang lơ lửng.
Một cái là cây Cổ Kiếm màu vàng, có phong cách cổ xưa, hoàn toàn khác phi kiếm bình thường. Nó thuộc về loại đại kiếm, thân bản to, trên thân kiếm khắc chín đồ án ngôi sao màu vàng.
Kiện còn lại là một cái Cổ Kính màu vàng, có bốn cạnh, rìa kính chạm khắc, mặt kính mơ hồ thấy không rõ lắm, mặt sau điêu khắc đồ ánmãnh hổ.
Hiển nhiên hai kiện bảo vật này chính là hai kiện Linh Bảo trấn áp mắt trận.
Hai kiện bảo vật nhìn qua không tầm thường, tản mát ra trận trận chấn động Kim thuộc tính, hiển nhiên đều là Linh Bảo cực phẩm Kim thuộc tính, mặc dù còn kém Tiên Khí, nhưng chênh lệch không nhiều.
Ngay chỗ Lân Thập Thất, ngoại trừ lò đan màu vàng, trong tay còn cầm một vòng tay trữ vật, đúng là vật của lão già tóc bạc.
Tuy rằng thu hoạch có vẻ tương đối khá, nhưng chẳng biết tại sao hai người đều trầm mặc không nói.
"Hai vị đạo hữu đã phát hiện ra điều gì?" Hàn Lập đến bên cạnh hai người, mở miệng hỏi.
"Ngươi xem đồ vật bên trong đi." Lân Thập Thất vỗ vỗ vào lò đan màu vàng, ôn tồn nói.
Hàn Lập nghe vậy, liền thả thần thức tìm kiếm phía trong lò đan.
Lò đan lúc này tuy rằng sớm đã ngừng luyện đan, nhưng bên trong vẫn tràn ngập một cỗ linh lực cực nóng, chậm rãi lưu động, hình thành một trận pháp chắc chắn khiến thần thức thăm dò vào có chút khó khăn.
Hắn nhíu mày, gia tăng lực lượng thần thức, trong nháy mắt đột phá ảnh hưởng trận pháp, xông vào bên trong.
Một viên đan dược màu tím lớn chừng ngón cái đang lơ lửng trong lò đan, nhưng một nửa viên đan dược đã cháy đen, hiển nhiên luyện chế thất bại.
Tuy nhiên, viên đan dược này...
Cổ tay Hàn Lập vung khẽ, phất tay đánh ra mấy đạo pháp quyết bắn vào các nơi trong lò đan. Hắn khẽ quát, bàn tay vỗ vào đỉnh lò đan, ánh sáng màu xanh lóe lên tronglòng bàn tay rồi biến mất.
Một tiếng "két" vang nhỏ từ trong lò truyền ra, hắn khẽ vẫy tay. Nắp lò đan mở ra, viên đan dược màu tím bắn ra.
Lân Cửu thấy vậy đuôi lông mày lơ đãng khẽ nhếch lên, dường nhưthấy việc Hàn Lập có thể cử trọng nhược khinh phá vỡ cấm chế trận pháp trên lò đan để lấy ra đan dược thì có chút kinh ngạc.
Hàn Lập nhìn viên đan dược màu tím, sắc mặt ngưng trọng.
Bên trên đan dược có một đạo Linh văn màu tím hình tia chớp, nhưng không trọn vẹn, nhiều chỗ đứt khúc, chính là những chỗ cháy đen làm Linh văn bị cắt đứt hơn phân nửa.
Tuy rằng rất yếu ớt, nhưng bên trong tia chớplinh văn màu tím tản mát ra từng điểm pháp tắc chấn động.
"Quả nhiên là đang luyện chế Đạo đan." Hàn Lập thì thào nói.
"Không sai, đúng là Đạo đan. Ta vừa rồi nhìn kỹ lại khuôn mặt lão già tóc bạc kia, rốt cuộc nhớ ra người này tên là Bình Dao Tử, một vị Địa đan sư tiếng tăm lừng lẫy đứng đầu Địa đan sư ở Bắc Hàn Tiên Cung. Chẳng qua là xưa nay y rất ít xuất hiện nênít người biết hình dạng. Nghe nói người này một mực trùng kích Thiên đan sư, không biết có thành công hay không. Nếu y đã thành công thì..." Lân Cửu nói qua, giọng nói tràn đầy đắng chát.
Hàn Lập nghe vậy, sắc mặt có chút khó coi.
Một vị Thiên đan sư đối với bất luận thế lực nào, tất nhiên không cần nói cũng biết.
Mặc dù Chúc Long Đạo hầu như hùng bá một vùng đại lục, là đại tông có danh tiếng lừng lẫy tại Bắc Hàn Tiên Vực nhưng cũng không có nổi một vị, đủ để thấy Thiên đan sư trân quý như thế nào.
Nếu đúng như Lân Cửu phỏng đoán, Bình Dao Tử này đã trở thành Thiên đan sư thì địa vị của y trong Bắc Hàn Tiên Cung chỉ sợ khó có thể tưởng tượng. Thậm chí dù chỉ là một người đứng đầu Địa đan sư, cũng đã không phải là chuyện đùa rồi.
Hôm nay ba người vì một nhiệm vụ được treo thưởng kếch xù trong Vô Thường Minh mà ra tay chém giết lão.
Khó trách tên Cổ Kiệt kia tức giận như thế, phát thề phải tiêu diệt ba người.
Mới nghĩ đến đây, hắn lập tức như bị ngọn núi lớn đè lên người.
Thật đúng là chọc vào đại phiền toái rồi...
"Hôm nay nói gì đi nữa thì cũng đã muộn. Chúng ta có thể trải qua vạn năm khổ tu, độ kiếp Chân Tiên, trên tay người nào không ít vong hồn vô tội chứ? Thế tục chính là như vậy, nhất tướng công thành vạn cốt khô, chúng ta truy tìm Đại Đạo vốn là nghịch thiên mà làm, sao vạn cốt có thể ghi lại được? Việc đã đến nước này, ta sẽ không ngồi chờ chết." Lân Cửu thở dài một hơi, lời nói xoay chuyển.
"Đạo hữu Lân Cửu nói không sai, thiên đạo vô tình, người hữu tình sớm đã thành một nhúm đất rồi. Bắc Hàn Tiên Vực này rộng lớn như thế, chúng ta sau khi trở về, chuẩn bị kỹ càng thìdù Cổ Kiệt có tu vi Kim Tiên, cũng chưa chắc có thể làm gì được chúng ta! Việc này không nên chậm trễ, chúng ta trước phân chia mấy thứ này ra, sau đó sớm rời đi thôi." Lân Thập Thất nhẹ gật đầu, thâm ý nói.
"Cũng tốt." Hàn Lập thở nhẹ một hơi, tất nhiên không có ý kiến.
Lân Thập Thất nghe vậy, cầm vòng tay trữ vật rung lên, "rầm ào ào", trên mặt đất hiện ra một đống đồ vật.
Đại đa số là các loại linh thảo, tài liệu đều tràn đầy linh khí, có vầng sáng nhiều màu, lập tức hấp dẫn ánh mắt của ba người.
Ánh mắt Hàn Lập lóe lên, nhìn trúng vào một loại Linh thảo trong đó.
Cỏ này có màu xanh biếc như ngọc, hình dáng có chút uốn lượn như rồng, phiến lá cực nhỏ ép sát trên thân, giống như nhữngcái vảy.
Cỏ này hóa ra đúng là Cầu Long Thảo, là nguyên liệu chính luyện chế Xuân Lâm Đan mà lúc trước hắn xem tại Tiên Dược Các. Không thể tưởng được vậy mà thấy được ở chỗ này.
Trên mặt đất số lượng Cầu Long Thảo có không ít, ước chừng hơn mười cây, niên đại thoạt nhìn cũng năm vạn năm trở lên.
Về phần các tài liệu linh thảo khác, Hàn Lập chỉ có thể nhận ra non nửa, cũng không dưới Cầu Long Thảo, đều là cực phẩm Linh tài.
Chỉ với những tài liệu linh thảo này đã là một số tài phú lớn rồi.
Ngoại trừ những tài liệu này, còn có sáu bảy kiện pháp bảo, hai bình ngọc màu trắng, một hộp ngọc màu tím và còn có một đống nhỏ Tiên Nguyên Thạch tầm năm sáu chục miếng.
Các pháp bảo này đều có cấp bậc Linh Bảo, phẩm chất không tệ, nhưngkém xa hai kiện Linh Bảo áp trận.
Hai bình ngọc màu trắng bị hạ cấm chế, thần thức không cách nào xâm nhập được nên không biết đựng cái gì.
Về phần hộp ngọc màu tím kia, phía trên dán một láphù lục màu bạc có vô số phù văn màu bạc lượn lờ như nòng nọc, tản mát ra chấn động linh lực cường đại.
Trên hộp ngọc còn khắc mấy tầng linh văn, liên thông một chỗ với phù lục màu bạc.
Toàn bộ hộp ngọc được một tầng ngân quang bao phủ, thần thức căn bản không cách nào thăm dò vào trong.
Lân Thập Thất đưa vòng tay trữ vật cho Lân Cửu, ý bảo kiểm tra.
Lân Cửu lúc này biểu lộ có chút kỳ lạ, kinh ngạc nhìn các pháp bảo kia, cũng không đón nhận ngay vòng tay trữ vật, cho đến khi Lân Thập Thất mở miệng nhắc nhở, gã mới hồi phục tinh thần lại.
"A, vừa rồi có chút thất thần, không thể tưởng được trên người Bình Dao Tử này lại mang theo nhiều thứ như vậy." Lân Cửu nói xong, nhận lấy vòng tay trữ vật.
Hàn Lập thấy vậy, trong lòng khẽ động. Mặc dù chỉ là một cái chớp mắt, nhưng theo ánh mắt Lân Cửu, hắn thấy một tia khác thường.
Ánh mắt của hắn như hữu ý vô ý nhìn vào mấy cái pháp bảo kia thì chỉ thấy đều là pháp bảo bình thường, không phát hiện ra có gì đặc biệt.
Tuy nhiên bên cạnh các pháp bảo, cón có một khối lệnh bài màu đen thoạt nhìn có chút cổ quái, phía trên khắc rõ một đồ án hình chữ Thập, toả ra hắc quang âm u.
"Ồ, cái này tựa hồ là lệnh bài Thập Phương Lâu, chẳng lẽ Bình Dao Tử này có quan hệ cùng Thập Phương Lâu?" Nhưng vào lúc này, Lân Thập Thất dường như cũng phát hiện ra lệnh bài màu đen, mở miệng hỏi.
Lời gã ta vừa nói ra, trong lòng Hàn Lập hơi động một chút.
"Y có phải là người của Thập Phương Lâu hay không, cũng không liên quan gì tới chúng ta." Lân Cửu nói qua, rồi đưa vòng tay trữ vật đã kiểm tra xong cho Hàn Lập.
Hàn Lập chỉ tượng trưng quét thần thức qua một cái, xác nhận trong đó đã không còn vật gì, liền gật đầu. Hắn lại nhìn vào đống chiến lợi phẩm trên mặt đất.