Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Chương 453: Trở giáo



Dịch giả: cubihu

Bốn cái bảo vật này được Hàn Lập sử dụng, chính là Nguyên Hợp Ngũ Cực Sơn và vài món tiên khí mà trước kia chém giết Đào Vũ cùng tên hộ vệ gầy đoạt được.

Ngay sau đó, hắn há mồm phun bốn đoàn thanh quang, chui vào trong bốn cái tiên khí.

Nguyên Hợp Ngũ Cực Sơn quay tít một vòng, phồng lớn cực nhanh, ánh sáng màu xám trên bề mặt sáng rực, vô số quang cầu màu xám to bằng vại nước từ bên trong liên tiếp bắn ra, đánh vào bóng xám xung quanh.

Cái chuông bạc cũng sáng rực hào quang, trong hồi âm thanh rung lên leng keng, từng vòng gợn sóng màu bạc khuếch tán ra bốn phía.

Cùng lúc đó, theo linh văn lưu chuyển trên mình, quái kiếm hình răng nanh và đại phiên màu đen nhanh chóng tăng vọt, tản mát ra từng đạo kiếm khí hình răng nanh và ánh sáng màu đen tràn ra xung quanh.

Trong bốn cái tiên khí này, ngoại trừ Nguyên Hợp Vô Cực Sơn, những cái còn lại Hàn Lập vẫn chưa thể tế luyện, nhưng lúc này tế xuất đồng thời cả bốn cái, uy thế hợp lực cũng là cực đại, hơn nữa còn có Thanh Trúc Phong Vân Kiếm, nhất thời lần nữa ngăn trở bóng xám xung quanh lại.

Tuy nhiên vào thời khắc này, Hàn Lập chỉ cảm thấy trước mắt một màn âm u, mờ tối. Bóng xám quanh người chợt rung động, từ đó thò ra một cái móng vuốt rồng màu xám khổng lồ.

Cái móng vuốt này từ khí xám ngưng tụ mà thành nhưng nhìn như là vật thật, vô cùng cứng rắn và to lớn, tựa hồ ẩn chứa sức mạnh vô cùng vô tận, hạ xuống đã xuyên thủng kiếm khí của quái kiếm, rồi với một khí thế không thể chống đỡ, mạnh mẽ vồ một cái về phía ngực Hàn Lập.

Trên mặt Hàn Lập không hề hiện lên dị sắc, trên người loé lôi quang màu vàng. Một con khôi lỗi màu vàng không biết từ đâu hiện ra, chính là Giải Đạo Nhân.

Hai tay khôi lỗi giang ra, từng đạo lôi điện thô to nổi lên, hội tụ ở bên trong vòng tay của nó, trong nháy mắt ngưng tụ thành một cái cự phủ lôi điện, mãnh liệt chém ra, ngăn cản cái móng vuốt màu xám lại.

Một tiếng "ầm ầm" vang lên, rung chuyển trời đất!

Thân thể Giải Đạo Nhân run lên, lùi về sau một bước, phía đối diện cái móng vuốt cũng nhanh chóng rụt trở lại, sáp nhập vào trong bóng xám.

"Khôi lỗi Kim Tiên!" Cừ Linh thấy cảnh này, đuôi lông mày hơi cong lên.

Lập tức, ả ta cười lạnh một tiếng, hai tay bấm niệm thần chú, bỗng nhiên một con Khôi Long Ngũ Trảo khác hiện ra.

Vương Toạ màu xám lại toả hào quang rực rỡ, ba mặt kính màu xám phía sau ghế từ từ hiện lên, mỗi một mặt kính đều hiện lên một chữ cổ, lần lượt là "Suy", "Cuồng", "Tử".

Toàn bộ Linh Vực màu xám lại một lần nữa chấn động lên, bóng xám bốn phía luân phiên nhau cuồn cuộn, khiến cho hôi mang xung quanh cực nhanh trở nên dày đặc hơn.

Hàn Lập thấy tình hình này, rùng mình một cái, đang định làm gì đó.

Nhưng ngay lúc này, toàn bộ Vương Tọa chợt chấn động, hôi mang dày đặc tản ra nhanh chóng tiêu tán, khiến cho Linh Vực màu xám đang rung động cũng lắng xuống.

Cừ Linh ngẩn người ra, thần thức đảo qua.

Chỉ thấy trong hôi mang do Vương Tọa tán phát ra chẳng biết tại sao mơ hồ có thể thấy sợi sợi bạch quang đang nhảy nhót, phát ra âm thanh "kèn kẹt" nho nhỏ.

Ả ta thấy tình hình này, lập tức ngừng thi pháp, đồng thời há miệng phun ra một luồng ngân quang, bao phủ toàn bộ Vương Tọa.

Lúc này, Vương Tọa ở trong ngân quang mới ổn định lại, từng sợi bạch quang trong hôi mang dần dần biến mất.

Sắc mặt Cừ Linh buông lỏng, nhưng một tay vẫn đang bấm niệm thần chú cực nhanh, từng đạo pháp quyết nhập vào trong Vương Tọa màu xám, đồng thời vung tay kia lên, ngón tay bắn ra liên tục. Một đạo thanh quang và một vệt kim quang bay ra, hóa thành một con Cự Tằm màu xanh và một con Giáp Trùng màu vàng.

"Hai bọn ngươi, bắt tên kia lại cho ta. Nhưng chú ý chớ làm tổn thương hắn, kẻ này đối với ta có tác dụng lớn." Cừ Linh ra lệnh.

Cự Tằm màu xanh vo ve đáp ứng một tiếng, lắc thân hình một cái bắn đi.

Hai con ngươi Giáp Trùng xoay tròn, nhìn tới thân ảnh Hàn Lập ở phía xa nhưng không hề di chuyển.

"Ngươi cũng đi!" Cừ Linh thấy Giáp Trùng màu vàng không hề di chuyển, sắc mặt lạnh lùng, hơi giận quát lên.

"Được... " Giáp Trùng uể oải đáp một tiếng, lúc này mới từ từ bay về phía Hàn Lập.

Cừ Linh hừ một tiếng, tiếp tục nhìn về phía Vương Toạ màu xám, tay bấm niệm thần chú nhanh hơn.

Trong tầng tầng lớp lớp bóng xám ở phía xa xa, Hàn Lập đang cực nhanh thôi động năm cái bảo vật, đem từng đợt sóng hôi ảnh có khí thế đã hơi có chút yếu bớt trảm diệt, đồng thời tìm cơ hội đột phá vòng vây.

Lúc này, Giải Đạo Nhân lại ẩn vào trong cơ thể hắn, con át chủ bài này hắn không dám sử dụng tuỳ tiện, muốn giữ lại đối phó với nguy hiểm không lường trước.

Giờ phút này, sắc mặt hắn hơi tái nhợt, có chút thở dốc.

Dưới sự bao phủ của Linh Vực, căn bản là không có cách sử dụng một chút thiên địa nguyên khí nào ở bên ngoài. Chính vì thế, không chỉ thần thông giảm đi, hơn nữa hắn cũng chỉ có thể dựa vào nguyên khí của bản thân đối kháng với toàn bộ Linh Vực.

Mà thôi động Thanh Trúc Phong Vân Kiếm cùng bốn cái tiên khí tiêu hao cực kỳ nhiều, lúc này Tiên linh lực trong cơ thể hắn chỉ còn lại có non nửa.

Không chỉ có như vậy, từng cỗ pháp tắc lực quỷ dị từ bên trong Linh Vực ở xung quanh liên tục truyền đến, khiến cho Thời gian pháp tắc lực quanh người hắn mơ hồ có chút không chống đỡ được.

"Không thể tiếp tục như vậy nữa, nhất định phải nghĩ biện pháp thoát ra ngoài!" Ý niệm trong đầu Hàn Lập xoay chuyển cực nhanh, hai mắt lưu chuyển lam quang nhìn khắp xung quanh.

Trong lúc bất chợt, ánh mắt của hắn dừng lại ở một chỗ, lập tức toàn thân sáng rực thanh quang, bay nhanh về phía ranh giới của Linh Vực màu xám, hai tay xoay nhanh bấm niệm thần chú.

Thanh Trúc Phong Vân Kiếm bay vụt về, rung lên ầm ầm, phát ra tiếng kiếm rít rất to.

Thanh quang của điện mang trên bề mặt cự kiếm lại sáng người, phảng phất như một vầng thái dương màu xanh, điện quang màu vàng trong đó cũng càng phát ra loá mắt.

Hàn Lập đưa ngón tay hướng về phía kiếm trên hư không điểm một cái, cự kiếm liền quay tít một vòng, thình lình lóe lên, hóa thành một con cự long màu xanh lớn chừng trăm trượng.

Toàn thân con cự long này màu bích lục, mỗi một cái vảy đều chớp động kiếm khí lành lạnh đáng sợ, từng đạo hồ quang kim sắc to lớn tràn ngập trên người nó nhảy nhót, phát ra tiếng sấm ầm vang, khí thế so với hình thái cự kiếm trước đây còn lớn hơn ba phần.

Cự Long màu xanh lắc đầu vẫy đuôi, đánh tới phía trước.

Bóng xám phía trước chen chúc nhau ngăn cản lại, cự long giương nanh múa vuốt một hồi, lập tức loé ra vô số kiếm khí vô cùng sắc bén đan vào nhau, đem từng cái bóng xám xoắn nát chém sạch.

Trong mấy hơi thở đó, Hàn Lập đã vọt tới sát chỗ biên giới của Linh Vực màu xám.

Nhưng vào thời khắc này, thanh ảnh lóe lên phía trước, một con Cự Tằm màu xanh không lồ quỷ dị hiện ra, đột nhiên há cái miệng lớn.

Xì xì xì!

Vô số sợi tơ màu xanh từ trong miệng nó bắn ra, đan vào nhau chằng chịt giữa không trung tạo thành một tấm lưới lớn màu xanh, chụp xuống phía đầu Hàn Lập.

Hàn Lập hơi biến sắc, nhưng lúc này thân ở bên trong Linh Vực, cựa quậy một chút cũng đã cực kỳ khó khăn, giờ né tránh thì càng không cần nói tới.

Tấm lưới lớn màu xanh nhìn bình thường nhưng trong đó tản mát ra từng đợt rung động pháp tắc đặc thù, lúc này một khi bị cuốn vào, muốn thoát ra sợ rằng sẽ khó khăn.

Đang cân nhắc, mắt hắn sáng lên, bấm tay điểm một cái vào mặt cự phiên màu đen ở bên cạnh.

Tấm lưới lớn màu xanh chụp cái hắc phiên lại, lập tức rung rung lên, hóa thành vô số đạo sợi tơ tằm màu xanh, vây quanh hắc phiên, xoay tròn cực nhanh, trong nháy mắt hóa thành một cái kén tằm màu xanh.

Cự phiên bị cuốn chặt trong kén tằm, nhất thời không thể động đậy được.

Hàn Lập không có ý định xuất thủ phá vỡ kén tằm, thân hình chợt quẹo một cái, ngoặt qua, tiếp tục phóng về phía trước.

Cự Tằm kêu lên một tiếng xì xì, đang định há miệng phun tơ một lần nữa thì vào thời khắc này bên cạnh nó lóe lên kim ảnh, hiện ra thân ảnh Giáp Trùng màu vàng.

Hàn Lập đang phi độn đột nhiên dừng lại, sững sờ nhìn về phía Giáp Trùng màu vàng kia.

Giáp Trùng màu vàng cũng nhìn Hàn Lập, trong hai con mắt nhỏ chơp chớp quang mang.

Cự Tằm màu xanh thấy Hàn Lập dừng lại, liền mừng rỡ, há to miệng, vô số sợi tơ tằm màu xanh bắn ra, lóe lên hóa thành một tấm lưới lớn màu xanh, chụp xuống phía đầu Hàn Lập, tốc độ còn nhanh hơn gấp bội so với trước.

Trong lòng Hàn Lập giật mình một cái, lập tức phục hồi tinh thần lại, ánh mắt rời khỏi người Giáp Trùng màu vàng, bấm tay điểm một cái về phía quái kiếm hình răng nanh.

Từ quái kiếm nổi lên một mảng kiếm quang màu đen rất lớn, trong nháy mắt hình thành một mảnh kiếm hải nhỏ, lớn gần một mẫu, bay đến đỉnh đầu hắn ngăn cảm tấm lưới lớn màu xanh.

Cự Tằm kêu lên một tiếng xì xì, tựa hồ có ý hơi giễu cợt, miệng lại há to, bỗng nhiên phun ra một cơn lốc màu xanh.

Trong cơn lốc thình lình chứa dày đặc phong nhận màu xanh, tốc độ cực nhanh, hiện ra sau nhưng tới trước, từ một hướng khác đánh về phía Hàn Lập, ngăn cản hắn tiếp tục phóng đi.

Giáp Trùng màu vàng ở bên cạnh thấy thế, trong mắt chợt lóe sáng, toàn thân chợt đại phóng kim quang, lập tức đều ngưng tụ đến hai cái chân phía trước.

Vù vù!

Phía trước hai chân trước của Giáp Trùng màu vàng hiện ra hai luồng tinh quang dài chừng mười trượng, tản mát ra khí tức vô cùng sắc bén.

Hai chân trước Giáp Trùng vung lên, hai luồng tinh quang nhất thời bắn ra, nhưng phương hướng không phải về phía Hàn Lập mà lại là về phía Cự Tằm màu xanh bên cạnh.

Cự Tằm màu xanh vô cùng kinh hãi, thân thể đại phóng thanh quang, lùi lại né nhánh cực nhanh nhưng khoảng cách hai bên thực sự quá gần, mà tốc độ tinh quang màu vàng lại cũng cực nhanh.

Chỉ nghe thấy hai tiếng "xì xì" giòn vang, tiên huyết màu xanh biếc văng ra, thân hình khổng lồ của Cự Tằm thình lình bị hai luồng tinh quang chém thành ba đoạn.

Tấm lưới lớn màu xanh đang hạ xuống và cơn lốc màu xanh rung mạnh một cái, rồi lập tức phiêu tán.

Hàn Lập thấy cảnh này, ánh mắt lộ ra ánh mắt lộ ra vẻ vui mừng, trong đó còn có một tia an ủi.

"Xì xì chi chi!"

Trong miệng Cự Tằm vang lên tiếng kêu gào rất lớn, trên mỗi ba đoạn thân thể bị cắt đứt vẫn tản mát ra thanh sắc quang mang, bay về phía xa xa.

Trong khi phi độn, ba đoạn thân thể giáp lại với nhau, miệng vết thương ngọ nguậy không ngừng, không ngờ đang từ từ dung hợp lại.

Giáp Trùng màu vàng thấy vậy, không nói gì, mấy cái móng vuốt dưới chân đều vung lên.

Bảy tám tia tinh quang đan vào nhau bắn ra, tốc độ cực nhanh, mờ đi một cái, liền đã xuất hiện khắp nơi quanh người Cự Tằm màu xanh, rồi dốc sức loạn trảm.

Xì xì xì!

Thân thể Cự Tằm màu xanh trước tinh quang mềm yếu như đậu hũ vậy, sau một hồi tinh quang loạn trảm, tức khắc chém trăm nghìn nhát lên đó.

Thân hình Giáp Trùng màu vàng thoắt một cái, hóa thành một đạo huyễn ảnh màu vàng bắn đi, trong nháy mắt xuyên thủng qua thân thể bị huỷ hoại của Cự Tằm, rồi thân ảnh nhanh chóng hiện ra.

Miệng Giáp Trùng bất ngờ lại đang ngậm một con Tiểu Tằm màu xanh, toàn thân tản mát ra thanh quang chói mắt, phảng phất như được điêu khắc ra từ thanh ngọc, chính là Nguyên Anh của Cự Tằm màu xanh.

Ngay sau đó, Giáp Trùng màu vàng há to miệng, ực một cái, liền đem Nguyên Anh của Cự Tằm màu xanh nuốt xuống.

Nó tựa hồ còn có chút chưa thoả mãn, kim quang trên người đại phóng, từ trong miệng phun ra một đạo hào quang màu vàng nhạt, cuốn một cái, liền đem thân thể bị huỷ hoại của Cự Tằm màu xanh đã thất linh bát lạc hút vào trong miêng, nhai nhóp nhép.

Những động tác liên tiếp, biến hoá mau lẹ, chỉ trong mấy hơi thở đã kết thúc.