"Chư vị, nếu người Phục Lăng Tông đã không tuân thủ hứa hẹn, tự ý lẻn vào, chúng ta đây cũng không nhất thiết phải tuân thủ hiệp định thương nghị lúc trước." Vị Kim Tiên lông mày rậm của Chúc Long Đạo lên tiếng, thân hình lập tức bắn đi, tựa hồ sợ bốn người Thương Lưu Cung ngăn cản, sau khi loé lên liền chui vào bên trong cửa đá.
Vân Nghê liếc nhìn bốn người Thương Lưu Cung, đôi mắt đẹp loé lên, thân hình cũng hóa thành một đạo ngân quang phóng đi, rồi cũng loé lên một cái, chui vào trong cửa đá.
Bốn tên Kim Tiên Thương Lưu Cung cũng không ngăn cản hai người Vân Nghê và vị Kim Tiên lông mày rậm.
Lúc này, ở bên ngoài cửa đá, chỉ còn lại có đoàn người Thương Lưu Cung.
Bốn người nhìn nhau một cái, hai tay bấm niêm thần chú, từng đạo pháp quyết chui vào bên trong màn ánh sáng màu xanh lam.
Cùng lúc màn ánh sáng màu xanh lam xuất hiện, bốn người này cũng nhận được một lời truyền âm bí ẩn của Lạc Thanh Hải.
Màn sáng rung lên một cái, rồi thu nhỏ lại cực nhanh, sau mấy hơi thở hoá thành một quang môn màu lam.
"Các ngươi tiếp tục bảo vệ cửa vào." Tên bạch diện thư sinh trong trong bốn người Thương Lưu Cung phân phó cho mấy tên Chân Tiên khác.
"Vâng." Mấy tên Chân Tiên vội gật đầu.
Thân hình bốn người bắn đi, sau khi loé lên một cái, liền chui vào bên trong quang môn màu lam.
Sau khi bốn người họ bay vào, quang môn màu lam lập tức rung mạnh, rồi rất nhanh tan ra.
Vào thời khắc này, một bóng trắng lóe lên, thân ảnh Vân Nghê không biết từ đâu hiện ra.
Vài tên Chân Tiên của Thương Lưu Cung biến sắc.
Vân Nghê không hề để ý tới mấy người bọn chúng, thân hình thoắt một cái, cũng chui vào trong quang môn màu lam đã gần tan hết.
Quang môn lóe lên vài cái, vỡ vụn tan ra, chỉ còn lại mấy tên Chân Tiên của Thương Lưu Cung trơ mắt nhìn nhau.
...
Trong đại điện, ngân quang chói mắt khắp bầu trời chợt lóe lên, rồi như nước thủy triều tiêu tan đi không còn dấu vết.
Kim quang ở khắp nơi cũng theo đó mà biến mất, lại một lần nữa bình yên vượt qua đan kiếp.
Hai đầu Ly Long trên đan lô há to miệng, bắn ra hai viên Thái Ất đan. Dược hương vô cùng nồng nặc nhất thời lại một lần nữa tràn ngập toàn bộ kim điện.
Phong Thiên Đô quan sát hai viên đan dược, trong mắt hiện rõ vẻ tham lam.
Lúc này phía sau đan lô loé lên kim ảnh, không biết từ chỗ nào lại bất ngờ hiện ra hai con khôi lỗi màu vàng óng, đón lấy hai viên Thái Ất đan, rồi lại đi về phía chỗ ghế ngồi màu vàng.
"Sư đệ, ngươi thế nào rồi?" Phong Thiên Đô thấy vậy, truyền âm dò hỏi Tề Thiên Tiêu.
"Vừa rồi để thoát khỏi biển lửa kia, đệ đã vận dụng bí thuật cấm chế của bổn tông, tốn rất nhiều sức lực, nhưng cũng may mà chưa tổn thương chỗ trọng yếu." Tề Thiên Tiêu hít sâu một hơi, truyền âm trả lời.
"Sự tình đến giờ, ta tuyệt không cam lòng về tay không, tin rằng ngươi cũng thế. Lão quỷ Lạc Thanh Hải kia có đến tám phần muốn triệu tập đám Kim Tiên bên ngoài tiến vào. Chúng mà vào thì tình hình chúng ta càng không ổn, phải lập tức đoạt được Thái Ất đan!" Phong Thiên Đô lạnh lùng truyền âm nói.
"Nhưng nơi này có cấm chế, còn cả những con khôi lỗi kia, lợi hai như thế, bằng vào sức lực của mình đệ, muốn đoạt đan căn bản là không có khả năng." Tề Thiên Tiêu hơi biến sắc mặt, truyền âm đáp.
"Không sao cả, ta vừa mới tỉ mỉ quan sát thì tuy pho tượng màu trắng xám này lợi hại nhưng linh trí có vẻ không cao, không biết ứng biến. Cho nên ta nghĩ cách hướng sự chú ý của nó về phía bọn họ, ngươi nhân cơ hội đó đoạt đan!" Phong Thiên Đô truyền âm nói.
"Được đấy, để đệ thử một lần nữa." Tề Thiên Tiêu hơi do dự một chút, rồi truyền âm đồng ý.
Lúc hai người Phong Thiên Đô truyền âm, Hàn Lập nhìn khắp những người khác một lượt, ánh mắt loé lên.
Tình hình bên trong tòa đại điện này càng lúc càng trở nên không ổn, mặc dù hắn nắm chắc việc thoát khỏi được Cách Nguyên Pháp Liên nhưng vẫn cần một chút thời gian, nếu tiếp tục để người chế trụ thì không ổn lắm.
Trong lòng Hàn Lập có chút do dự, không biết có nên ngay bây giờ thoát khỏi giam cầm của những sợi Cách Nguyên Pháp Liên này không.
Đúng lúc đó, Phong Thiên Đô chợt giơ hai tay lên một cái, đánh ra từng đạo pháp quyết, nhập vào trong hai sợi xiềng xích màu đen.
Hai sợi xiềng xích màu đen này chính là hai sợi đang trói chặt hai người Hô Ngôn đạo nhân và Âu Dương Khuê Sơn.
Hai sợi xiềng xích lập tức toả sáng hào quang, vô số phù văn màu đen bên trên bắn ra, hợp vào nhau hình thành một bóng người màu đen mờ nhạt cao thước rưỡi, miệng phát ra âm thanh quái dị xèo xèo.
"Vực Linh!" Con ngươi Hàn Lập co rụt lại.
Bóng người màu đen lập tức bay ra, mờ đi một cái liền chui vào bên trong cơ thể hai người Hô Ngôn đạo nhân và Âu Dương Khuê Sơn.
Bên ngoài thân hai người lập tức hiện lên từng đạo văn lộ màu đen, rồi cực nhanh lan tràn khắp cơ thể.
"Phong Thiên Đô, ngươi đã làm gì?" Sắc mặt hai người Hô Ngôn đạo nhân đại biến, mỗi người cố sức vận chuyển pháp tắc ngăn cản nhưng không có bất kỳ tác dụng gì.
Trong nháy mắt, toàn thân hai người bọn họ tràn ngập từng đạo văn lộ màu đen, khí tức họ tản ra cũng bị biến đổi.
"Xoạt xoạt", hai người Hô Ngôn đạo nhân từ trong lồng xiềng xích thoát ra, rơi xuống mặt đất, ở vùng bụng bọn họ vẫn nối với một sợi xích màu đen.
"Đi!" Phong Thiên Đô vung tay lên.
Thân hình hai người bị văng đi, lướt về phía đan lô.
Tề Thiên Tiêu thấy cảnh này, nét mặt mừng rỡ, lật tay lấy ra một viên đan dược dùng, mây xám từ trong cơ thể cuồn cuộn tản ra.
Hàn Lập trong nháy mắt đã hiểu ý đồ của Phong Thiên Đô, sắc mặt lạnh lẽo.
Hô Ngôn đạo nhân có chút giao tình với hắn, lần này cùng vào Minh Hàn Tiên Phủ, lại đưa cho mình mấy tầng sau của công pháp Chân Ngôn Bảo Luân Kinh, cho nên hắn tuyệt không thể trơ mắt nhìn lão vẫn lạc được.
Trên người hắn lóe lên kim quang, đang định hành động.
Vào thời khắc này đột nhiên xảy ra dị biến.
Chỉ thấy lối vào đại điện lóe lên lam quang, hiện ra một cái quang môn màu lam.
Vèo vèo vèo!
Bên tên Kim Tiên của Thương Lưu Cung từ bên trong bắn ra, nhìn tình hình trong điện thì biến sắc.
Ngay sau đó, trong quang môn hoa lên một bóng người, từ đó bắn ra thân ảnh một nữ tử váy vàng.
Chính là Vân Nghê.
"Ngươi... " Bốn người nhóm bạch diện thư sinh thấy Vân Nghê hiện thân, thần tình cả kinh.
Thân ảnh Vân Nghê vừa mới mới vừa xuất hiện bên trong kim điện, liếc mắt đã thấy lão giả râu đen bị sợi xích màu đen trói chặt chính là Hô Ngôn đạo nhân. Nàng nhíu mày nhìn, miệng khẽ hô một tiếng, quanh thân lập tức hiện ra một hoa ảnh Tuyết Liên màu trắng vô cùng lớn, trong tay cũng xuất hiện một thanh phi kiếm giống như cành sen, rất là cổ quái.
Nàng cưỡi bông sen phóng tới, lướt trong hư không phấp phới lá sen đầy trời, bay thẳng về phía Hô Ngôn đạo nhân.
Giờ khắc này, nàng tựa hồ như không quan tâm đến bất cứ thứ gì trên đời, trong mắt nàng chỉ có duy nhất thân ảnh kia thôi.
"Tốt, một đôi uyên ương tuyệt mệnh!" Phong Thiên Đô trừng mắt, cười lạnh một tiếng.
Trên đỉnh điện sáng lên hào quang màu đen, vang lên tiếng "leng keng", hai sợi xiềng xích màu đen không biết từ đâu mọc ra, từ hai bên trái phải giao nhau ở giữa không trung rồi lao nhanh về phía Vân Nghê.
"Cẩn thận!" Hô Ngôn đạo nhân thấy thế, vội vã kêu lên.
Vân Nghê nóng lòng cứu người, dù trong lòng biết phía trên có khác thường nhưng vẫn không chịu lượn tránh, mà lại toàn lực thôi động Liên Ảnh dưới thân cứ tiếp tục bay thẳng cực nhanh về phía Hô Ngôn.
Nhưng mà, nàng ở trong Linh Vực của Phong Thiên Đô sao có thể tuỳ ý hành động được?
Còn chưa chờ nàng bay tới gần, hai bên lại hiện ra hai sợi xiềng xích ngăn lại phía trước, cùng với hai sợi xích phía trên, thành một đường ngang một đường dọc, phong toả hoàn toàn đường đi của nàng, mắt thấy là nàng sắp bị trói đến nơi rồi.
Nhưng vào lúc này, trong hai mắt Hàn Lập bỗng nhiên trở nên trong suốt, ở trước ngực một điểm sáng vàng óng như thực chất cỡ hạt đậu rực sáng lên.
Tiếp đó, chỉ thấy điểm sáng như ngọn lửa hơi nhảy múa rồi bùng lên, trong nháy mắt hoá thành một màn sáng kim quang lấp lánh bao trùm cả đại điện vào trong.
Bên trong mái vòm kim điện, trong hư không hiện ra vô số gợn sóng màu vàng óng ánh, từng gợn sóng lấp lánh không ngừng, từ đó tản mát ra khí tức pháp tắc vô cùng tràn trề.
Bốn sợi xiềng xích đang bắn về phía Vân Nghê ngay khi chạm vào gợn sóng màu vàng lập tức chậm lại.
Đôi lông mày Vân Nghê nhíu lại, trong mắt nàng tràn đầy vẻ khó tin, dĩ nhiên nàng vẫn thuần thục lách qua khe hở của xiềng xích mà phóng xuyên qua bay tới bên người Hô Ngôn đạo nhân.
"Hảo tiểu tử, ha ha..." Hô Ngôn đạo nhân quay đầu nhìn thoáng qua Hàn Lập, cười sang sảng nói.
Trên thực tế, toàn bộ số người trong đại điện bao gồm cả Phong Thiên Đô và Lạc Thanh Hải, lúc này còn có thể tự do hoạt động mà không bị ảnh hưởng của Linh Vực màu vàng thì chỉ có hai người bọn họ. Tất cả đều cảm nhận được một cách rõ ràng lực lượng pháp tắc Thời gian.
Biến cố này quả thực quá mức kinh người, làm cho tất cả mọi người ở đây đều vô cùng kinh sợ.
"Linh vực Thời gian..." Gương mặt tiều tụy của cương thi Phong Thiên Đô trở nên dữ tợn dị thường, lão cắn răng hét.
Ngón tay lão chầm chậm ngoắc một cái, một đạo hắc quang ngưng thực giống như một dạng xiềng xích trong suốt màu đen từ dưới áo bào của lão ta chợt chui ra. Nó như lưỡi của con linh xà, bắn thẳng tới vị trí bụng của Hàn Lập.
"Sao thế? Lúc này các hạ còn hi vọng khoá được Nguyên Anh của ta sao?" Khóe miệng Hàn Lập nhếch lên, lộ ra một tia cười lạnh, hỏi.
Lời vừa nói ra, trong hư không trước người hắn chợt hiện lên một đạo thanh quang, chính là một thanh Thanh Trúc Phong Vân Kiếm, chém thẳng vào sợi xiềng xích màu đen đang trói chặt trên thân Hàn Lập.
"Roẹt roẹt roẹt."
Điện mang màu vàng nhảy nhót mãnh liệt một hồi, Thanh Trúc Phong Vân Kiếm được trải qua Lôi Trì thanh tẩy qua nên phóng ra kiếm phong cực kỳ sắc bén, ngoài ra còn phóng ra cả kiếm khí màu xanh trong màn kim quang.
Một tiếng "keng" sắc nhọn vang lên!
Sợi xiềng xích màu đen trói trên người Hàn Lập đứt đôi, hóa thành một làn sương mù màu đen sáp nhập vào trong tầng Linh Vực màu đen.
"Không có khả năng!"
Thần sắc Phong Thiên Đô lần thứ hai biến đổi, ánh mắt của lão ta nhìn chòng chọc vào trường kiếm trong tay Hàn Lập, có như thế nào cũng không thể tin thanh kiếm này có thể một kích đã chặt đứt được Cách Nguyên Pháp Liên của mình.
Lão nào có biết, thanh Thanh Trúc Phong Vân Kiếm này nhìn tưởng chỉ có một thanh nhưng kỳ thực là ba thanh dung hợp thành, hiện đang uy năng lớn nhất mà Hàn Lập có thể thúc giục được, chính là phóng xuất ra mênh mông tràn đầy kiếm khí Vô Sinh Kiếm Hải, có uy lực vượt xa Tiên khí bình thường.
Mọi chuyện nhìn như rất dài nhưng thực ra chỉ là trong một cái chớp mắt.
Thời điểm Hàn Lập chặt đứt sợi xích trên người thì sợi xích óng ánh màu đen kia cũng đã đến trước bụng hắn, khoảng cách cũng chỉ còn hơn một tấc mà thôi. Nhưng chỉ một cái chớp mắt tiếp theo, thân ảnh của hắn đột nhiên mờ đi, biến mất vào hư không ngay tại chỗ.
Thì ra ngay khi thoát ra khỏi trói buộc, trong nháy mắt hắn liền nghịch chuyển Chân Luân trong cơ thể, gia tăng tốc độ thời gian của bản thân trôi qua nhanh hơn, đi trước một bước mà tránh khỏi, lánh mình phóng tới cạnh Kim Đồng. Hắn quơ lên một kiếm, chặt đứt xiềng xích quấn quanh người nó.
Quan sát một màn này, sắc mặt Phong Thiên Đô vốn xanh mét lại càng trở nên u ám. Nếu không vì còn phải khống chế những người khác, thậm chí lão ta còn hận không thể lập tức tự mình đuổi theo giết chết bằng được Hàn Lập.
Lạc Thanh Hải nhìn một màn trước mắt, thần sắc cũng trở nên ngày càng phức tạp.
Y phí hết tâm tư cho gọi mấy tên kia vào, lúc này chúng cũng bị Linh Vực do Hàn Lập thả ra làm ảnh hưởng, hành động đều trở nên vô cùng chậm chạp.